---------
Trans: therenoparadie
Edit: Tama07
---------
Scene 1: Con Rối với Sợi Dây Mục Rữa.
Người phụ nữ đẹp nhất thế giới đang sải bước nhảy giữa trung tâm Hội Trường Lớn. Một khi bản bài ca kết thúc, cô ấy đưa tay ra tạo dáng chào yêu kiều. Những kẻ xung quanh cô ấy chúc mừng, cổ vũ và làm láng rượu ra khỏi ly của họ.
“Làm ơn hãy nhảy với thần nữa, Công Chúa Điện Hạ!”
“Tôi là người tiếp theo sẽ nhảy với ngài, thưa điện hạ!”
Tên của người phụ nữ đó là Cayena Hill, và cô ta là Đại Công Chúa của Vương Quốc Eldaim. Cô cũng là chị gái ruột của Hoàng Đế Bệ Hạ, Đức Vua Rezef.
“Giờ là lượt của Đức Vua mới đúng.”
Rezef, người mà đã đứng theo dõi sảnh đường với cái chống cằm phớt lờ, nhanh chóng sải bước đến chỗ Cayena. Hắn thay đổi sắc mặt lạnh như tảng băng với bằng
một nụ cười nhẹ trên môi và đặt môi mình trên mu bàn tay cô.
“Chúc mừng sinh nhật, chị gái yêu quý của em.Hôm nay, ngày mai, và mãi mãi về sau, hãy tiếp tục xinh đẹp và là chính mình như bây giờ vậy.”
Cayena không kìm được mà bật cười trước lời lẽ của Rezef. “ Quả nhiên em khen như thể miệng em ngọt lịm như mật vậy!”. Thật là những lời lẽ tầm thường nhưng lại thuộc tuýp cô ưa thích.
Nội tâm Rezef bắt đầu chế nhạo chị gái mình, người mà đang tìm kiếm sự thật qua lời khen vô nghĩa như vậy.
‘Chị phải luôn xinh đẹp như vậy để cho giá trị lợi dụng của chị không thể suy giảm.’
Giá trị của Cayena chỉ vẻn vẹn ở chỗ cô là mang trong mình dòng máu cao quý của Hoàng Hậu quá cố, là công chúa duy nhất của Đế Quốc và cũng là biểu tượng của vẻ đẹp hoàn mĩ.
‘Con Rối Xinh Đẹp và Ngốc Ngếch của ta’.
“Ôi,Rezef.” Cayena mở lời. Cayena níu em trai mình lại và chỉnh lại nếp quần áo cho em trai mình bằng bàn tay dài thanh mảnh. “Em vẫn chỉ là một đứa trẻ như ngày nào.”
Thực tế, thái độ của Cayena chả khác gì đang khi quân phạm thượng cả. Tuy nhiên, cô không hề nhận ra rằng việc này là một vấn đề lớn. Bởi vì trong mắt cô, em trai mình vẫn chỉ là một kẻ mãi ở dưới chân, cần cô phải chăm sóc.Nhận thức sai lầm này lại là điều Rezef là kết quả mà Rezef mong muốn.
“Chị có thích những món quà của mình chứ?” Rezef cất tiếng hỏi.
“Rất nhiều! Chị thích nhất là chiếc váy này.”
“Bởi vì chị rất thích hoa hồng,nên em muốn cho chị một chiếc váy có thể gợi nhớ được rằng chị luôn luôn thích chúng.”
Hắn dịu dàng vén một lọn tóc của cô ra sau tai, và Cayena thản nhiên đón nhận sự đụng chạm này.
Cô quá quen thuộc với kiểu đối xử dịu dàng như này từ các cánh mày râu, bởi vì cô được yêu quý bởi quá nhiều người mà.
“Bây giờ, liệu chị sẽ cho em vinh dự được làm bạn nhảy với chị chứ?”
“Chị rất sẵn lòng.”
Tiếng nhạc bắt đầu lại cất lên khi họ đứng về vị trí của mình.
Hôm nay,Cô lại tiếp tục xoay vòng nhảy múa ở Đại Sảnh trên bàn tay của Hoàng Đế.
***
“Rezef!”
Cayena chạy thẳng vào phòng ngủ của Đức Vua.
“Sao em có thể—” Những người hầu của Cung Điện đứng hình trước dây thần kinh của cô . Dù rằng cô là công chúa, và vẫn có những quy tắc mà Cayena phải tuân thủ. Ngay cả Cayena đi chăng nữa, dù cho cô ngỗ nghịch đến mức nào, cô không thể gọi tên húy của Đức Vua hay xông thẳng vào phòng ngủ của Nhà Vua mà chưa có sự cho phép của Đức Vua. Hành vi ngu ngốc của cô càng ngày càng lớn dần theo thời gian, và nó sẽ chỉ càng hủy hoại cô.
Những kỵ sĩ cố gắng ngăn cản cô ấy, nhưng Rezef đã giơ tay lên ra hiệu cho mọi người lui đi, “Không sao”, anh nói.
Cayena, với đôi mắt như chực khóc đến nơi,chạy thẳng tới vòng tay của em trai mình.
“Rezef, việc này chắc chắn là một mưu kế. Là thuyết vu khống! Hãy giết ngay con Bitch ngỗ ngược đó cho chị!”
Nhưng Rezef chỉ nhìn xuống người chị cùng cha khác mẹ của mình với ánh mắt hoàn toàn khác.
Không ý thức được sự ghẻ lạnh trong ánh mắt của em mình, Cayena tiếp tục độc địa nguyền rủa ả đàn bà khác. “ Thật thô thiển làm sao, con Bitch bẩn thỉu đó cố gắng quyến rũ Công Tước Kedrey? Tất cả là lỗi của cô ta. Công tước sẽ không lạnh lùng như thế với chị nếu ả—”
“Cayena.”
Rezef đẩy cô ra khỏi người mình.
Rezef đã khiến cho hàng loạt quý tộc ngu xuẩn phải quy hàng bằng cách sử dụng con rối xinh đẹp của mình là
Cayena. Anh ta cũng sử dụng tính cách quỷ quyệt của chị mình để giữ chân những quý tộc nữ sẽ luôn thờ phụng anh ta. Cho tới lúc này, cô hoàn thành tốt tất cả những phần việc của mình… nhưng dạo gần đây tính cách này lại liên tục đem phiền toái đến cho anh.
“Chị vẫn không hiểu à? Em biết chị là thứ ngu dốt, nhưng em không ngờ rằng chị ngu đến mức không thể nhận ra tình cảnh chị đang gặp phải bây giờ.”
Lời lẽ cay độc đã lọt vào tai Cayena, và bản năng cô ấy cuối cùng cũng mách bảo cô đã phạm phải một sai lầm vô cùng tệ hại. Trong vô thức, cô lùi lại. Rezef nắm lấy tay cô để ngăn cản việc chạy trốn.
“Chị thậm chí không thể giết Olivia một cách đàng hoàng. Chị chạy đến cầu cứu tôi với cái đuôi ngoe nguẩy giữa hai chân, và chị mong tôi sẽ cứu chị lần này?”
“Rezef…!”
“Không còn cách nào khác, chính tay em phải xử lý chị sao? Tiếc thật đấy….”
Hắn nhẹ nhàng vuốt gò má đang run rẩy của Cayena với điệu bộ lịch thiệp.
“Sao em có — sao em có thể làm như thế…!”
“Thật không may rằng chị không thể nào quyến rũ nổi Công tước Kedrey,nhưng tử tước Gillian thuộc gia tộc chư hầu của hắn lại rất muốn chị, vì thế em có thể, ít nhất là vứt chị cho hắn ta. Sau đấy chúng ta có thể đàm phán lại với nhau.”
Cô nhìn thẳng vào người em với anh mắt mất dần hy vọng .”Rezef, Chị là chị em. Sao em có thể làm như thế với chị?”
Rezef thở dài với người chị của mình, người mà đến giờ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Cô phải nhận ra rằng tất cả những quyền lực cô đang có đều mượn từ tôi. Đương nhiên là nó quá trễ để cho cô sử dụng bất cứ quyền năng gì nữa rồi.”
“ Bỏ tay ra! Sao em có thể sỉ nhục chị như vậy!”
Cayena nhìn như thể cô sắp hóa điên dại đến nơi rồi.
Nó giống như thế giới hay tất cả mọi thứ mà cô luôn tin yêu từ trước đến nay đổ vỡ tất cả trong một lần.
“Em không thể làm thế với chị! Chị là người đưa em trở thành hoàng đế!”
Rezef
không kìm mà bật cười trước tiếng la lối khổ sở của cô.
“Ngươi vẫn chưa nhận ra rằng mình bị lợi dụng bấy lâu nay à? Ôi con búp bê tội nghiệp, đáng thương của ta.”
“Tại sao! Tại sao em lại làm như vậy với chị? Chị đã làm gì sai sao? Sao em lại nổi giận với chị? Chị thật sự không biết gì hết mà. Em không có lí do nào làm như vậy với chị.” Cayena cố gắng nuốt trôi cơn giận và cố khiến hắn tin rằng mình đang rất rất tội nghiệp. Nước mắt của cô chưa bao giờ thất bại.
“Cayena tội nghiệp. Ngươi nên giết Olivia luôn mới phải.”
Hắn lắc đầu chán nản, Rezef đến vị trí Sofa và ngồi xuống.
“Thật là buồn thay. ta không thể tin nổi chị gái của mình lại là kẻ độc ác đến vậy.”
“Cái gì…?”
“Công tước Kedrey đề nghị liệu anh ta
có thẩm quyền để điều tra vụ việc này không? Ừm, em cho phép rồi đấy.”
“Rezef!”
Anh ta ngả người trên sofa và nhìn Cayena với ánh mắt lạnh băng.
“Nhốt con quỷ cái này trong phòng ả ta.”
Kỵ Sĩ tóm cô kéo đi một cách thô bạo. Cayena, người chưa bao giờ bị đối xử như vậy hét toáng lên.
“Thả ta ra! Thả ta ra! Điều này thật điên rồ— Sao các ngươi dám? Các ngươi không biết ta là ai sao?”
Cô ta cố gắng đẩy tay của các kỵ sĩ ra, nhưng thân hình quá mảnh khảnh, đã quá quen với việc được nâng niu và bảo hộ, không thể nào phản kháng lại được.
“Rezef—!”
Cayena hét tên của Rezef như thể sắp nôn ra cả một búng máu. Nhưng sớm hay muộn, cô cũng bị kéo đi bởi những Kỵ Sĩ, và cánh cửa của căn phòng ngủ đóng chặt phí sau lưng cô.
***
Người phụ nữ tắt màn hình điện thoại.
Đây là cuốn tiểu thuyết mà cô đã đọc quá nhiều lần để kiểm chứng lại phân đoạn ác nữ bị loại bỏ. Nó thật đau lòng như muốn vỡ tim khi biết rằng cô sẽ bị bán cho tử tước Gillan và sống một cuộc sống khốn khổ.
Nó như thể là những gì mà cô ấy bắt buộc phải trải qua.
“Nhóm trưởng à, không phải sếp có buổi họp tiếp theo à?”. Cấp dưới của người phụ nữ cất tiếng hỏi.
Người phụ nữ gật đầu. “Đúng vậy, tôi tới ngay đây.”
Ngay cả trong lúc làm việc, người phụ nữ kia không thể nào ngừng việc suy nghĩ về cuốn tiểu thuyết. Cô có một cảm giác déjà vu trùng hợp đến kì lạ. Cả cô và ác nữ trong tiểu thuyết đều giống nhau. Cả hai đều là những con búp bê đã bị ai đó lợi dụng một cách triệt để.
“Nhóm trưởng tan ca sớm sao? ”
Người phụ nữ hiếm khi về sớm, nhưng cấp dưới của cô hỏi vậy thì thấy cô đã thu xếp xong đồ đạc. Không nói không rằng, người phụ nữ ấy gật đầu rời đi và tiến vào thang máy.
“Đợi một lúc.”
Đó là giám đốc điều hành Kim.
“Xuống sảnh cùng nhau nhé.”
Cửa thang máy đóng lại.
“Hôm nay cô về sớm ghê đấy.” anh ta nói.
“…”
“Tôi thấy rằng báo cáo kết quả công việc giữa năm của cô được đánh giá tốt. Cô chắc chắn là người có năng lực.”
Anh ta đặt tay lên vai của người phụ nữ. Cảm giác khi đó giống như hàng nghìn con dòi bọ đang bò lên khắp người cô.
“Tôi sẽ rời đi trước.” người phụ nữ đáp lại.
Cô phi thẳng ra ngoài ngay lúc cửa thang máy mở. Phía sau cô, Giám đốc tiếp tục hỏi, “Cô vẫn buồn về vụ đó à?”
Người phụ nữ dừng bước.
“Nhờ thế mà cô đã trở thành nhóm trưởng trẻ tuổi nhất, và còn sắp sửa trở thành phó phòng trong một mai.”
“Cô phải nhận ra rằng tất cả những quyền lực cô đang có đều mượn từ tôi. Đương nhiên là nó quá trễ để cho cô sử dụng bất cứ quyền năng gì nữa rồi.”
Người phụ nữ bật cười khi cô nhớ lại cái dòng mà Rezef đã nói với ác nữ trong tiểu thuyết. Cô quay lại nhìn phía sau lưng mình.
“Anh đang nói điều này bởi vì anh cần tôi, phải không?”
Giám Đốc Kim cười lớn và búng tay với cô “Cô cũng biết là tôi chẳng có ai ngoài cô, nhóm trưởng Jung ạ.”
Người phụ nữ cất đi nụ cười và quay người đi.Cô cảm thấy quá mệt mỏi vì sống như một con búp bê của ai đó.
Đó là khi chuyện đó xảy ra.
“.....Ai vậy?”
Ai đó đang đứng cạnh bên ghế lái của xe cô. Anh ta đang mặc một chiếc áo len đen với chiếc mũ che hết mặt của anh ta. Điều này dường như sắp có chuyện xấu xảy ra.
Người đàn ông quay về phía cô chậm rãi. “Tất cả là tại cô.”
Người phụ nữ lùi bước về phía sau.
“Tất cả là do cô mà mọi chuyện của tôi kết thúc như thế này!”
Hắn lao đến chỗ người phụ nữ và đâm vào bụng cô ta với một con dao sắc bén.
Giám đốc Kim, người mà ở phía sau cô, thấy cô ngất giữa hai chiếc xe. Người đàn ông rút cao dao khỏi bụng cô, cầm nó và tấn công anh ta.
“Ta cũng sẽ giết cả ngươi nữa!”
Người phụ nữ,giữ chặt vết thương, và thấy Giám Đốc Kim đang bị tấn công.
‘Tôi đoán là kết cục của Ác Nữ lúc nào cũng chỉ có chết thôi’
Tầm nhìn của cô mờ dần đi.
‘Nó cũng không đến nỗi quá tệ khi chết như thế này.’
Đó là kí ức cuối cùng của người phụ nữ.
“Ugh…”
Đầu cô đau như búa bổ và cô rất khát nước. Người phụ nữ cuộn mình trong chăn và ho liên tục.
“Ha…ha..”
Cô mở to đôi mắt của mình. Giọng của ai đó vọng lại ngày càng gần.
“Công chúa đã tỉnh lại rồi! Nhanh, mau gọi bác sĩ!”
Ôm lấy cái đầu đau như búa bổ của mình, cô nhìn xung quanh.
Chuyện gì đã xảy ra? Cô chắc chắn là cô đã bị đâm rồi mà.
“Công chúa! Ngài có nghe thấy chúng tôi nói gì không?”
Cô có thể cảm nhận được mọi người xung quanh đang náo loạn. Cô nheo mắt lại để tập trung nhìn vào một vị trí.
Một phụ nữ nước ngoài trong trang phục cổ xưa đang nhìn cô vô cùng lo lắng. Lạ lùng thay, cô cảm thấy như thể cô từng thấy cô ta trước đây.
Vì thế, lúc cánh cửa mở ra, có ai đó bước nào.
“Khấu kiến Hoàng Tử điện hạ.”
“Chị.”
Đó là một chàng trai trẻ với mái tóc màu vàng kim. Anh thu hẹp khoảng cách giữa họ chỉ ngay trong chốc lát.
“Cayena, chị ổn chứ?”
‘…Cayena?’
Người con trai cầm lấy tay cô. Và người phụ nữ mở mắt mình vì quá đỗi choáng váng.
Điều này, Điều này sao có thể?
“Rezef…”
Hiện thực lúc này đến ập với cô nhanh như một tia chớp.
“Vâng, chị. Em ở đây.”
Hắn hôn tay cô một cách vô cùng cẩn trọng, và nhìn cô với ánh mắt vô cùng lo lắng.
“Mình quay lại rồi sao.”
Sau đó cô lại ngất đi.