Trans: Kdun
Chúc mọi người buổi tối vv ^^
----------------------------------------------------------------------------------------------------
…Hai tiếng trước.
Sylvia lên xe rời nhà lúc 7h tối. Cô ấy cầm theo bên mình một tập ghi chú, hoa, và cả bút, nhưng cô hiện đang cảm thấy không ổn cho lắm. Lặng yên ngồi ở ghế sau, cô tự lẩm bẩm với bản thân.
Tại sao tên đó lại tự nhiên giao cả đống bài tập một cách khó hiểu như vậy chứ? Mặc dù là chỉ cần làm 2 trong 3 cái và hắn ta cũng không yêu cầu chất lượng phải đạt tiêu chuẩn như của hắn, nhưng ai mà lại muốn làm mức tối thiểu trong khi nó chỉ đáng có đúng 5 tín chỉ cơ chứ…
“Chúng ta tới rồi.”
Cô ấy đến nơi trong khi lo lắng về chỗ bài tập. Bầu không khí vào buổi tối thật sự khá mát mẻ. Mặt trời đã lặn xuống đường chân trời phía Tây, trải dài một ánh sáng màu cam ra khắp bầu trời. Bầu không khí đó cũng hợp với điểm đến của cô. [note42527]
Sylvia bước đi cùng với bó hoa cầm trên tay, đôi dày cao gót thanh lịch của cô ấy khẽ kêu lách cách trên con đường được đánh bóng cẩn thận. Chờ đợi cô ở đích đến chính là một bia đá đầy ắp những bó hoa.
[Sierra von Ellemin Iliade]
[Một Ma Thuật Sư đáng kính, người vợ của Giltheon, và là người mẹ của đứa con gái đáng yêu, Sylvia.]
Nơi mà mẹ của cô yên giấc ngàn thu. Mẹ của cô muốn được chôn cất tại chốn quê nhà của bà, và Sylvia đã làm theo mong ước đó.
“Con đến rồi.”
Sylvia quỳ xuống và đặt bó hoa cẩn thận lên bia mộ
“Hôm nay ở Vùng Đất Thánh, em trai của con đã thực hiện bài kiểm tra năng khiếu rồi đó.”
Đã được 5 năm kể từ ngày mà cha của cô tái hôn. Đứa em trai nhỏ của cô, người mà bỗng dưng xuất hiện trong cuộc đời của cô, giờ đây đã lên 4 tuổi.
“Em trai của con không có chút tài năng nào trong Ma Thuật. Em ấy trông cũng khá giống một củ khoai tây, có lẽ là khoai nướng thì đúng hơn. Con không nghĩ là em ấy đã phát triển hết. Không, có lẽ là em ấy đã thiếu đi một thứ gì đó từ lúc sinh ra chăng?”
Lời phàn nàn của Sylvia nhẹ nhàng tiếp tục.
“Giáo Sư Deculein thật sự không hơn gì một tên ác độc. Hắn ta dường như là chỉ để tâm tới mấy bài giảng của mình thôi.”
Cô không còn nhớ rõ giọng nói của mẹ nữa. Đến cả nỗi buồn của cô đối với số phận của mẹ cô cũng đã dần lu mờ. Nhưng dù vậy, cứ mỗi lần một tháng, khi ngày đặc biệt này đến, thì Sylvia, một cô gái không thường hay trò chuyện, lại ngồi lại đây và kể cho mẹ cô nghe về những chuyện mà cô đã trải qua trong cuộc sống. Hôm này là vì chỗ bài tập mà Deculein bắt cô phải hoàn thành, nhờ thế, cô cũng đã nhẹ nhàng hơn phần nào.
“…Con đi đây. Mẹ bảo trọng nhé.”
Sylvia đứng lên, cô ấy quay người lại rời khỏi nghĩa trang không chút do dự với hai đầu gối đang đau nhức, đó là cho tới khi cô bắt gặp một cảnh tượng bất ngờ. Bên dưới ánh trăng mờ ảo chính là một con người mà cô không bao giờ mong là mình sẽ bắt gặp ở nơi như thế này.
Deculein. Người đã khiến cho cô bị stress ngày hôm nay giờ đang đứng cách không xa cô, hắn ta đứng nhìn vào bia đá với sự im lặng sâu lắng. Một người nữa cũng đã tóm lấy sự chú ý của cô. Đứng bên cạnh hắn là một người phụ nữ xinh đẹp mang bộ áo giáp với mái tóc trắng buốt như thể là nó có thể xua tan màn đêm ở quanh cô.
Cô cứ nghĩ là họ đến đây cùng nhau nhưng rồi cô đã sớm nhận ra là không phải vậy. Hiệp Sĩ đó đứng ngắm nhìn Deculein ở một khoảng cách nhất định, đặt bản thân ở một góc mà Deculein không thể nhìn thấy cô ấy.
“…”
Deculein quá tập trung vào ngôi mộ đến nỗi không để ý đến cô ấy. Sau một hồi, có vẻ như là hắn ta đang trầm tư nhìn ngắm cái tên đó, chìm đắm trong những dòng ký ức mà nó gợi ra. Không lâu sau, hắn quỳ xuống một chân và nhẹ nhàng phủi đôi tay trần của mình qua bia đá. Đôi mắt của hắn, thứ mà vẫn đang nhìn chằm chằm nó, đã sớm trở nên trống rỗng, đến nỗi mà nó còn có thể phản chiếu cả ánh trăng. Những giọt nước mắt đang dần nhẹ nhàng trôi xuống dưới cằm của hắn ta.
“…!”
Sylvia, giờ đây đã trải nghiệm điều khiến cho cô kinh ngạc nhất trong năm, cô thở hổn hển trong vô thức và lùi lại một bước, điều đó khiến cho cô bất ngờ dẫm vào một chiếc lá khô. Deculein giật nhẹ và ngay lập tức đứng lên, quay lại nhìn cô với đôi mắt đỏ.
“…Em”
“Em không cố ý làm phiền.”
Sylvia nói rõ ràng nhất có thể. Trong vô thức, cô nhìn về phía nơi mà Hiệp Sĩ tóc trắng đó đang đứng, nhưng cô ấy đã không còn ở đó nữa, như thể là cô ấy đã tan biến vào hư vô vậy. Hắn ta nhìn theo hướng mắt của cô.
“Còn ai nữa ở đó à?”
Cô ấy lắc đầu, giữ kín chuyện đó.
“Không có ai hết.”
Sau đó hắn ta nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu.
“Haaa…”
Sylvia đang rất lo lắng về chuyện là cô có thể sẽ bị quát mắng, nhưng thật ra Deculein lại rất biết ơn cô. Nhờ có cô, mà hắn ta mới có thể thoát ra khỏi những thứ cảm xúc hiện tại, những thứ cảm xúc dữ dội hơn bất kỳ cơn bão nào. Không một lời cảnh báo, nó gần như là đã nuốt chửng hắn ta. Nếu như hắn ta cứ tiếp tục nghĩ về nó, thì hắn ta sẽ lạc lối mất.
“Ta hiểu rồi. Em có thể quay lại được rồi.”
Hắn ta đi hướng ngược lại với lối ra. Sylvia do dự, nhưng sau cùng thì cô cũng đã quyết định đi theo hắn, mặc dù đến chính cô cũng không biết là hắn đang đi đâu.
“Xin đừng tức giận.”
Cô lo lắng thốt lên, nhưng không có lời phản hồi nào hết. Hắn chỉ đơn giản là tiếp tục bước đi, tiến sâu hơn vào bên trong nghĩa trang. Điều đó khiến cho Sylvia ngày càng trở nên bất an.
“Em sẽ không nói với ai chuyện mà em đã thấy hôm nay đâu.”
Hắn vẫn im lặng. Cô muốn chạy ra khỏi đây rồi đấy, nhưng cô không biết là liệu hắn có kỷ luật cô vì chuyện này hay không. Cô không thể biết chắc được là liệu mình có thể bị kỷ luật vì chuyện cá nhân hay không. Tuy nhiên, cô đã sớm nhận ra rằng là chuyện đó không còn quan trọng nữa.
Hắn ta hoàn toàn có thể đưa cho cô một hình phạt trễ vì sự cố lần trước cơ mà.
“Sylvia.”
Deculein dừng lại.
“Vâng?”
Hắn ta đảo mắt qua bầu trời và khung cảnh xung quanh.
“…Chúng ta đang ở đâu?”
Sylvia chớp mắt với sự tò mò. Cô nhận ra là hắn đã hơi lơ đãng, rồi cô chỉ về hướng lối ra, vẫn giữ yên lặng về việc hắn đã rơi lệ.
“Lối ra ở bên kia.”
“…Ta hiểu rồi. Dẫn đường cho ta đi.”
Bọn họ quay lại, nhưng ngay trước khi họ có thể bước một bước, thì họ đã nhận thấy một kẻ đáng ngờ mang mũ trùm đầu nào đó đang đứng tại một góc sâu trong nghĩa trang, chặn đứng con đường rừng dẫn đến lối ra. Không biết hắn chui từ đâu ra, nhưng sát ý của hắn được biểu hiện rất rõ ràng.
Với đôi mắt mệt mỏi, Deculein nhìn hắn.
“Ngươi là ai?”
Kẻ đó không trả lời, nhưng Deculein không quan tâm. Sử dụng Psychokinesis, hắn thổi chiếc mũ trùm đầu của kẻ đó xuống. Làn da trần của hắn bị lộ ra, khiến cho cô kích động. Kẻ đó có mái tóc dài với những vết sẹo ở quanh mắt, điều đó khiến cho hắn trông tương tự như là một con đại bàng, nó càng được tô điểm thêm bằng đường viền hàm thon gọn của hắn ta. Mặc dù đây là lần đầu tiên trực tiếp gặp hắn, thế nhưng cô vẫn biết gương mặt đó.
Sát nhân Ma Thuật Sư, Rock Hark.
“Sylvia.”
“Vâng.”
“Chạy đi. Nếu em chạy vòng qua phía sau, thì em sẽ có thể ra được bên ngoài, phải không?”
Deculein nhìn thấy [Vận Mệnh Của Kẻ Phản Diện] đang rỉ ra từ thân xác đáng sợ của hắn, bao quanh hắn ta như thể một làn sương đỏ. Deculein bước một bước lên, để Sylvia đứng phía sau hắn.
“Thầy chắc chứ?”
Sylvia thận trọng hỏi.
“Chắc. Em không đối phó được với hắn ta đâu.”
Hắn biết rất rõ về việc các Ma Thuật Sư bình thường khác sẽ không thể đối mặt được với Rock Hark. Kỹ năng [Vô Hiệu Ma Thuật] của hắn là thứ mà bất kỳ người chơi nào cũng sẽ gọi là một kỹ năng gian lận. Hắn thậm chí còn không cần phải chạm vào họ để kích hoạt nó; chỉ cần người đó nằm trong phạm vì kỹ năng của hắn thôi, thì họ sẽ không còn có thể sử dụng bất cứ Ma Thuật nào nữa. Ngay cả những Ma Thuật được thi triển nằm ngoài phạm vi cũng sẽ bị triệt tiêu ngay lập tức khi tiến vào phạm vi của hắn.
Tuy nhiên, để đổi lấy một Đặc Điểm bá đạo như thế, thì hắn đã phải hi sinh Mana của bản thân.
“Đi đi, Sylvia.”
Sylvia không trả lời, điều đó khiến cho răng của Deculein nghiến chặt lại.
“Em sẽ chỉ ngáng chân ta thôi. Đừng có làm điều gì ngu ngốc…?”
Ngay khi hắn ta quay lại, thì hắn đã đớ người ra một lúc, có vẻ như là đang bất ngờ. Sylvia đã biến mất tiêu rồi. À đâu, cô ấy đã chạy rất xa rồi mới đúng.
Tatatatatatatatatatata-
Tatatatatatata-
Đó là một cú nước rút ngoạn mục.
“…”
Mà, nó vẫn tốt hơn việc cô ấy lởn vởn quanh đây và ngáng chân hắn ta. Deculein cười gượng gạo trước khi quay mặt về phía Rock Hark, có vẻ như là hắn không có ý định để Sylvia đi. Hắn phải giải quyết vấn đề đó sớm mới được. Tên đó đang giữ một con dao găm ở trong tay, thứ vũ khí đó trông khá bất thường. Nó phát ra một luồng Aura kỳ lạ và đáng sợ.
Deculein yên lặng trong khi đeo găng tay vào. Rồi sau đó hắn chỉnh lại cổ áo cùng với bộ vest của mình.
“…Ngươi không thể sử dụng Ma Thuật với ta được đâu.”
Rock Hark điềm tĩnh nói trong khi khởi đầu một cuộc tấn công bằng những nhát chém của con dao găm. Deculein chẳng làm gì ngoài đứng yên một chỗ. Như thể là hắn đang chờ đợi kẻ đó tự tiến vào vòng tay của hắn mà không cần phòng bị vậy, cũng có thể là do hắn đã có biện pháp ứng phó nào đó.
Nhìn vào tên quý tộc ngạo mạn ấy mà xem, trong suy nghĩ của Rock Hark, lũ Ma Thuật Sư chỉ như là một bầy thú vật ngạo mạn. Bọn chúng quá dựa dẫm vào Ma Thuật của bản thân với ảo tưởng rằng chúng vượt trội hơn hắn ta, đó là cho tới khi chúng được thức tỉnh bởi cái thực tại rằng chúng cũng không hơn gì lũ sinh vật vô dụng khi nhận ra việc Ma Thuật là thứ không hề tồn tại trong lãnh thổ của hắn. Sự tự tin và niềm kiêu hãnh đáng khinh đó sẽ hoàn toàn biến mất, và rồi chúng sẽ bắt đầu khóc lóc và cầu xin cho mạng sống của bản thân.
Tên Giáo Sư đứng trước mặt hắn ta cũng sẽ chẳng có gì khác biệt. À không, hắn chính là đỉnh cao của lũ Ma Thuật Sư. Với ánh mặt trời đã lụi tàn và chỉ còn lại ánh trăng, khung cảnh này như thể là đã được chuẩn bị sẵn cho cái chết của hắn ta.
Rock Hark tiếp cận Deculein và vung con dao xuống với không chút do dự.
“…Kukh.”
Tuy nhiên, hắn ta lại ngay lập tức bị văng đi bởi một lực tác động nào đó vào bụng. Rock Hark ngã nhào xuống đất nhưng rồi cũng nhanh chóng đứng dậy, trừng mắt nhìn Deculein. Hắn ta vẫn đứng đó, không nhúc nhích dù chỉ là 1 inch.
“Cough-”
Hắn gạt đi chỗ máu mà mình vừa phụt ra, bắt đầu cảnh giác trước khả năng là tên đó đang giấu một thứ vũ khí gì đó ở trong người.
“Hmmph!”
Rock Hark lao tới và duỗi thẳng cánh tay ra, giả vờ như là bản thân đang dùng một đòn đâm với con dao, rồi ngay lập tức lùi lại, tung thêm một đòn nhử để xem xem tên đó đang giấu thứ vũ khí gì trong người. Tuy nhiên, thay vì là một thanh kiếm hay một thứ vũ khí cùn nào đấy, thì đôi chân dài miên man của Deculein lại là thứ đá vào mũi của hắn ta.
“Kh!”
Rock Hark lùi về phía sau, ôm chặt lấy gương mặt.
“…Rock Hark.”
Đôi mắt của Deculein vẫn điềm tĩnh nhìn hắn ta, thế nhưng đôi mắt đó có cảm giác thật lạnh lẽo.
“Cú đấm và đòn cước của ta có đau không?”
Deculein hỏi vì sự tò mò. Chất lượng Mana đâu chỉ giới hạn với mỗi Ma Thuật. Có thể là một cách nói hơi quá, nhưng nó cũng chẳng khác so với Chất lượng của Con Người là bao. Chất lượng của Mana sẽ áp dụng cho mọi thứ liên quan đến Mana, như là các [Đặc Trưng] chẳng hạn. Thêm nữa, [Người Đàn Ông Thép], thứ mà cho phép cơ thể của người sử dụng tạo ra các đòn tấn công vật lý mang tính huỷ diệt hơn, cũng sẽ được tăng thêm một cấp độ.
Đó chính là lí do vì sao mà hắn ta đang tò mò.
“Đừng bắt ta hỏi lần hai.”
Rock Hark trừng mắt nhìn hắn trong khi cố ngăn dòng máu đang rỉ ra từ mũi.
“Chúng đau đến mức nào?”
Hắn ta nhìn xuống kẻ đó từ một khoảng cách. Hắn ta cao lớn và ngạo mạn, điều đó khiến cho Rock Hark, người mà có đôi mắt đã đang ngấn lệ, dường như trông thật nhỏ bé với hắn.
“Trả lời ta.”
Rock Hark quay người lại và bỏ chạy, nhưng trước khi hắn có thể đi xa, thì một cú đá khác lại tiến tới cổ của hắn ta, khiến cho hắn ta ngã nhào xuống đất.
Doooong-!
Hắn ta cảm thấy một đợt rung chấn dữ dội, tầm nhìn của hắn hoàn toàn mù mịt. Một bên mắt của hắn như thể là đang nhìn vào bầu trời đầy sao đang quay vòng. Những viên pha lê màu xanh lam lấp ló trong bóng tối như thể là lời cảnh báo cho sự hiện diện của một con quỷ.
Đó là đôi mắt của Deculein.
“Trả lời ta.”
Rock Hark duỗi chân, khiến cho mũi nhọn của những con dao xuất hiện trên đế giày của hắn ta. Rồi sau đó hắn vung nó về phía cổ của Deculein, người dễ dàng tránh được chỉ bằng một bước lùi về sau. Cách di chuyển của hắn thật tao nhã, như thể là hắn đang chứng kiến một ánh trăng đang nhảy múa vậy.
Rock Hark loạng choạng đứng dậy.
“…Ta công nhận là ngươi rất mạnh. Ngươi khác xa so với lũ Ma Thuật Sư mà ta đã từng đối mặt, Tuy nhiên, vẫn có một cách để giết ngươi.”
Không có một Ma Thuật nào có thể được triển khai trong lãnh địa của Rock Hark, mặc dù nguyên lí hoạt động chính xác của nó là như thế nào thì vẫn chưa được làm rõ. Theo một nghĩa nào đó, thì nó giống như là đến từ sự thù hận hơn. Tuy nhiên, nó chỉ có tác dụng nếu như kẻ đó đang nằm trong phạm vi lãnh thổ của hắn mà thôi.
Deculein chỉ cần đi trước hắn một bước. Khắp nơi trên cơ thể hắn ta toàn là sơ hở, nhưng hắn cũng biết là mình không nên bị lừa bởi nó. Kinh nghiệm của hắn biết rất rõ ràng rằng đó là một cái bẫy, thế nhưng hắn vẫn có thể thay đổi thế cục một chút bằng cái bẫy của riêng mình.
Rock Hark lại tiếp tục bỏ chạy. Deculein cũng ngay lập tức bứt phá khoảng cách giữa cả hai, và rồi hắn tung một nắm đấm về phía Rock Hark, nhưng hắn ta đã nhanh chóng cúi người xuống. Rock Hark tưởng chừng như là hắn đã bắt được hắn ta lần này. Nắm đấm của hắn ta đang nằm trong không trung, hoàn toàn nằm trong tầm mắt của Rock Hark. Ngay lập tức sau đó, hắn liền tung ra một cú đá, và mặc dù chỉ là một đòn tấn công, nhưng nó vẫn đủ để đâm xuyên qua bất kỳ kẻ thù nào.
Slash-
Nghe thấy âm thanh của lưỡi dao chọc sâu vào da thịt của tên đó, Rock Hark nhìn lên với một nụ cười. Thế nhưng rồi, biểu cảm của hắn lại sớm trở nên u ám thêm một lần nữa.
“Ngươi sử dụng một trò khá thú vị đấy.”
Deculein, người mà vừa bị một con dao găm vào hông, vẫn đứng đó trơ mắt nhìn Rock Hark với một gương mặt bình thản không chút lay động.
“Ở mức độ này thì…”
Đúng hơn, gương mặt của hắn dường như là đang tính toán điều gì đó. Rock Hark cố xoay lưỡi dao một chút, và điều đó đã khiến cho lông mày của Deculein có giật lên một tí, nhưng rồi nó cũng sớm tan biến.
“Nó vẫn chịu được.”
Khuỷu tay của Decuelin va mạnh vào chán của Rock Hark.
Bang-!
Nắm đấm tiếp theo đến ngay sau đó và tiến về phía cằm của hắn ta.
Bam-!
Âm thanh đó như thể là tiếng của một quả dưa hầu bị đập nát bằng tay không. Rock Hark bị văng thẳng trên mặt đất, không thể đứng vững.
“…Rock Hark.”
Deculein chầm chậm tiếp cận hắn ta.
“Ta sẽ hỏi ngươi một lần cuối. Nó đau đến-”
“…Tên khốn điên khùng, nó đau như thể là bị cán bởi một chiếc xe ủi đấy! Ngươi hài lòng chưa?!”
Deculein gật đầu trong khi nhìn xuống Rock Hark.
“Còn một điều nữa. Tại sao ngươi lại nhắm vào các Ma Thuật Sư?”
Hắn đang tò mò. Tên này cũng chả liên quan gì tới cốt truyện chính hết, nhưng mà đằng nào thì hắn cũng muốn biết.
“Bởi vì đám Ma Thuật Sư là lũ bị nguyền rủa! Bọn chúng là những kẻ bội đạo đã phản lại Chúa!”
Hắn ta gào thét một cách khát máu.
“Đảo Thiên Không, Bercht, Tháp Viện, bọn chúng chỉ toàn là một lũ thối nát. Những con chó không thể làm được gì khác nếu như không có Ma Thuật, một lũ tâm thần đi tận hưởng việc giết chóc.”
“…”
“Nhưng ngươi…ngươi là…!”
Rock Hark cố gắng di chuyển cơ thể, nhưng từ phần cổ của hắn trở xuống đã không còn có thể cảm thấy gì nữa.
“Ngươi nghĩ ngươi là thằng chó nào---”
Deculein đang nghĩ tới việc giết hắn, nhưng hắn sẽ không bao giờ toả ra sát ý trước một kẻ đã chấp nhận thất bại. [Vận Mệnh Của Kẻ Phản Diện] đã dễ dàng được chinh phục. Trên tất cả, hắn ta cũng biết thêm được một điều qua lời nói của tên này.
“Ta biết. Ngươi là người của Hội Huyết Tráp.”
Vào khoảnh khắc ấy, gân đỏ trong mắt của Rock Hark mở căng ra khi hắn nhìn lên Deculein.
“Làm sao mà ngươi biết? Gia tộc Yukline vẫn còn nhớ tới Huyết Tráp sao?”
“Dù ít hay nhiều, thì đúng vậy.”
Trong lúc còn ở trong bụng mẹ, thì những người cùng huyết thống ở trong gia tộc sẽ có thể được sinh ra với Ma Thuật tương tự như gia đình của mình bằng cách đặt cơ thể của họ vào trong Hộp Đỏ, một con quỷ sau đó sẽ ban tặng và tăng cường sức mạnh của người trong gia tộc cho thế hệ tiếp theo đó. Tuy nhiên, Ma Thuật là thứ được sinh ra để áp chế Quỷ Tộc, vậy nên giữa các Ma Thuật Sư và Hội Huyết Tráp đã dấy lên một cuộc xung đột.
Cuộc chiến tranh khốc liệt giữa bọn họ chính là một trong những tuyến mấu chốt của cốt truyện chính.
“Ta biết ngươi đang cảm thấy như thế nào. Ta thông cảm với những năm tháng bị áp bức mà ngươi đã phải chịu đựng.”
“…”
Hội Huyết Tráp vẫn đang tồn tại ở đâu đó trong Đại Lục này, nhưng số phận của họ lại đang bị đe doạ. Mọi người vẫn đang lo sợ về Ma Thuật của tổ chức đáng bị lên án đó. Nếu Hoàng Đế thay đổi lập trường của mình trong tương lai không xa, thì một cuộc thảm sát toàn diện chắc chắn sẽ xảy ra vì Hội Huyết Tráp cũng bị đối xử chẳng khác với Quỷ Tộc là bao.
À không, ngay hiện tại, thì quá trình “dọn dẹp” vẫn đang được tiến hành một cách kín đáo rồi.
“…Giết ta đi.”
Ánh mắt của Rock Hark trông cam chịu một cách kỳ lạ.
“Ta sẽ không giết ngươi. Nếu ta giết người, thì ta sẽ mất hết mặt mũi mất."
Đúng lúc đó, có những tiếng động từ đằng xa đang vọng lại. Quân tiếp viện đang tới. Có vẻ như là Sylvia đã tìm được người giúp đỡ.
“Đừng nói nữa và giết ta đi! Ngay bây giờ!”
Deculein lắc đầu.
“Ta biết là Huyết Tráp không có lỗi.”
“…Gì cơ? Một tên Ma Thuật Sư- như ngươi-!”
Rock Hark phẫn nộ, điều đó khiến cho tiếng hét của hắn như đang run rẩy. Những tiếng bước chân đang ngày càng tới gần hơn.
“Ta là Deculein của gia tộc Yukline.”
Trong Deculein nói vậy, hắn ta cũng vuốt phẳng lại phần tay áo bị nhăn nhúm và thắt chặt lại chiếc cà vạt. Hắn ta chỉnh lại cổ áo và làm phẳng lại bộ áo cùng áo khoác của mình.
“Ma Thuật của bọn ta có khởi nguồn từ Triều Đại Goryeo và từ dòng máu của một Thợ Săn đã đứng lên chống lại Quỷ Tộc.” [note42528]
Rock Hark vẫn bất động ngước nhìn hắn.
“Rock Hark.”
Làn gió lạnh thổi mái tóc của hắn ta sang một bên.
“Ta có mất đi phẩm hạnh của mình khi đối mặt với ngươi không?”
Sát nhân Ma Thuật Sư chỉ chìm đắm trong sự tao nhã ấy.
“Hay là sự khiêu khích của ta đã lay chuyển ngươi?”
Sự hiện diện cao quý của hắn vẫn không hề bị rung động, dù chỉ là một chút.
“Dù sao đi nữa, ngươi vẫn có thể tin tưởng ta khi ta nói rằng: Ngươi là một con người, chứ không phải là một con quỷ.”
Từ duy nhất xuất hiện trong tâm trí của Rock Hark lúc này chỉ có một: Cao quý. Người ấy thật sự là một người vô cùng cao quý, không giống như lũ người dối trá đang thống trị thế giới.
“…”
Cơn giận rực cháy trong đôi mắt của Rock Hark đã dịu xuống, và một nỗi buồn vô định đã nhanh chóng lấp đầy khoảng trống mà nó để lại. Khung cảnh nên thơ này khiến Deculein bận tâm một lúc, và hắn ta ngã xuống với đôi chân chạm vào trán.
“Kgggh!”
Rock Hark đã ngay lập tức ngất đi trước khi cảnh sát ào tới.
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Ai cá sau này truyện có tag đam mẽo ko :v