Trans: Kdun
Chúc mọi người ngày mới vv ^^
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Ngọn núi có tên gọi là Bercht nằm ở phía Bắc của Đại Lục, một nơi không thuộc về Đế Quốc hay Vương Quốc. Với độ cao lên tới 3500m, và có khoảng 1000 cư dân cư ngụ trên ngọn núi đó. Nơi đó cũng được phục vụ với mục đích là làm nơi cư ngụ cho các Ma Thuật Sư được gọi là những Elder.
Bercht chính là nơi tụ họp của các trường đào tạo Ma Thuật trải rộng khắp Đại Lục và cũng là tổ chức sẽ quyết định những hoạt động tiếp theo của những ngôi trường đó. Hội nghị này thậm chí còn có cả sự góp mặt của “Ma Thuật Sư đến từ Đảo Thiên Không”, thế nhưng chuyện đó là rất hiếm khi xảy ra, có lẽ là chỉ có một lần trong vài thập kỷ.
“…Hội Nghị Thượng Đỉnh…”
Nó là vào một ngày của Tháng Tư khi mà các Elder cảm thấy một cuộc gặp mặt là cần thiết.
“Phải được tổ chức ngay lập tức!”
Các Ma Thuật Sư tập hợp tại Sảnh Elder, được đặt trên đỉnh của ngọn núi bị bao phủ bởi màn đêm vĩnh hằng.
“Một con quỷ đã xuất hiện tại Ngọn Núi Bóng Đêm. Chúng ta không được phép quên việc Ma Thuật được tạo ra là để trừng phạt lũ quỷ dữ.”
Mặc dù họ đã cố gắng hết sức để không can thiệp vào phàm giới, nhưng họ buộc phải đưa ra một ngoại lệ để đối mặt với mối nguy đang rình rập.
“Chỉ thị đã được viết chưa?”
“Chúng ta vẫn phải đi một quãng đường rất xa để tới được chỗ của gia tộc Shinji, nhưng sự góp mặt của 12 Đại Gia Tộc là chắc chắn.”
12 Đại Gia Tộc, trong đó bao gồm có Iliade, Yukline, Bran, Beorad, Riwaynde và thành viên mới nhất là Shinji, họ được biết đến qua những thành tựu mà họ đã đạt được qua hàng thập kỷ, và giờ đây họ đang được triệu tập theo truyền thống. Việc được tham dự vào Hội Nghị Bercht đã vốn là một vinh dự to lớn cho bất kỳ gia tộc nào rồi. Vì thế cho nên, sẽ không một gia tộc nào dám từ chối lệnh triệu tập.
“Gia tộc Iliade và gia tộc Yukline đã đấu đá nhau một cách ác liệt từ suốt thời quá khứ rồi.”
Người Phán Quyết của Bercht, Dzekdan, bày tỏ sự lo ngại
“Chuyện đó đã xảy ra từ hàng năm trước. Họ cũng đã đồng thuận với nhau hơn một chút rồi.”
“Nó cũng chỉ là một sự đồng thuận hời hợt thôi.”
Dzekdan thở dài.
“Điều đó cũng là lẽ tự nhiên, khi xét đến quyền lực mà 2 gia tộc đó nắm giữ. Tuy nhiên, Giltheon đã trở nên nguy hiểm hơn rất nhiều.”
“Không, hiện tại thì sự điên cuồng của anh ta cũng đã dịu xuống rồi.”
Iliade Giltheon đã từng là một ngọn lửa không thể kiểm soát. Ngọn lửa tham vọng của anh ta đã từng tưởng chừng như là vĩnh hằng. Dzekdan vẫn chưa quên đi cách cư xử hồi đó của Giltheon, anh ta chưa từng có ý định buông bỏ ham muốn sâu thẳm nhất của mình.
“Chẳng phải là anh ta đã có một đứa con còn vượt trội hơn cả anh ta rồi sao? Cô bé đó không hề muốn thừa kế ham muốn vô đáy của cha, và chắc chắn là cô bé đó cũng sẽ không bao giờ làm điều gì tổn hại đến bản thân mình đâu.”
Điều đó cũng là sự thật. Ngọn lửa của anh ta, dường như là đã sẵn sàng để thiêu rụi cả thế giới. Nhưng rồi sau đó anh ta đã gặt hái được một mầm non còn chói sáng hơn cả bản thân. Nếu như Giltheon là ngọn lửa, thì Sylvia sẽ là mặt trời.
“Các ngươi biết phải làm gì rồi đấy. Còn một lời nhắn khác, gia tộc Shinji hiện đang hỏi về những con mãng xà nằm trên Đảo Thiên Không.” [note42226]
12 Elder cúi đầu trước lời nói của Dzekdan.
“Vâng. Một khi Hòn Đảo đã đón đủ 8 gia tộc, tôi sẽ gửi lời nhắn lại cho ngài.”
Vào ánh bình minh của một ngày như thế, ý chí của Bercht đã được truyền tới toà tháp của Đế Quốc và các gia tộc Ma Thuật Sư. Cùng vào thời điểm đó, tất cả các Ma Thuật Sư tài giỏi trên khắp Đại Lục rồi cũng sẽ bắt đầu hành trình đi tới Bercht. Để phòng hờ, thì lời nhắn của họ sẽ luôn đi cùng với một cảnh báo.
[Một lời nhắc nhở: Bercht sẽ không chịu trách nghiệm cho sự an nguy của các Ma Thuật Sư. Luật pháp của nó không hơn gì là Ma Thuật. Chính vì thế, cho nên nếu như có một cái chết xảy ra tại phạm vi của ngọn núi, thì việc đó cũng sẽ được coi như là một Ma Thuật.] [note42227]
Lí do cần thiết cho điều này sẽ được hé mở trong tương lai gần.
****
Khoảng 10 ngày sau, những vật phẩm quý giá của tôi đã sớm tràn ngập Routen. Theo lời của Ganesha, tôi đã mua 2 hầm chứa Ma Thuật chất lượng cao và đặt chúng ở 2 nơi tách biệt: một cái ở trong toà chính và một cái khác ở trong một toà nhà tách biệt. Tôi cũng đã gọi thêm Giáo Sư Relin của Tháp Viện và các Ma Thuật Sư đến từ khoa An Ninh để làm mới lớp phòng thủ của dinh thự.
Với việc ngôi nhà của tôi lại một lần nữa đã được chuẩn bị để phòng tránh mọi cuộc xâm lược, thì giờ đây tôi đã không còn phải lo lắng về lũ trộm nữa.
“Những cái mà mình có thể dùng được…”
Trong số các vật phẩm đấu giá, thì có hai tạo vật đã không được tôi ngay lập tức cho vào nhà đấu giá. Chúng đều là những Thánh Tích, vậy nên bất cứ một Ma Thuật Sư nào cũng đều sẽ thèm muốn chúng.
———[Nhẫn của Ruperin]———
◆ Phân Hạng: Thánh Tích
◆ Mô Tả: Một trang bị được tạo nên bởi bàn tay của một trong số ít các Tạo Tác Sư bậc thầy ở thế hệ của họ, Ruperin. Ông ấy đã dồn cả máu, mồ hôi và nước mắt của mình để tạo ra tạo vật này.
◆ Loại: Trang Bị ➔ Tạo Vật ➔ Trang Sức.
◆ Hiệu Ứng:
- Tăng cường lưu thông máu của người đeo
- Tăng cường tốc độ hồi phục Mana.
- Cường hoá nhẹ sức mạnh của Ma Thuật.
——————————————————
Một chiếc nhẫn giúp tăng cường lưu thông máu và khả năng hồi phục Mana.
———[Dây Chuyền Thiệt Cổ ]———
◆ Phân Hạng: Thánh Tích.
◆ Mô Tả: Một Thánh Tích được cất giữ trong một phế tích từ thời xa xưa.
◆ Loại: Trang Bị ➔ Tạo Vật ➔ Trang Sức.
◆ Hiệu Ứng:
- Lưu trữ được [300] Mana
——————————————————
Một sợi dây chuyền được thiết kế để lưu giữ Mana, có thể so sánh nó với một ngân hàng Mana cũng được. Sau khi hấp thụ [300] Mana từ cơ thể tôi, nó sẽ có thể được sử dụng như là một nguồn Mana dự phòng. Dù chỉ có 300 , nhưng chỉ số Mana vẫn là một chỉ số vô cùng quan trọng trong trò chơi. Và cũng không có nhiều trang bị giống như cái này. Chính bởi sự hạn chế nằm trong chỉ số Mana, nên tôi đành phải trông cậy vào hiệu ứng của [Người Đàn Ông Thép]. Tôi cũng chẳng bao giờ dám mơ tới việc bản thân sẽ trở thành một Hiệp Sĩ đâu.
Kể từ giờ, tôi quyết định là sẽ sử dụng 2 món phụ kiện này. Dựa vào [Giác Quan Thẩm Mỹ] thì 2 món này trông cũng khá là sang trọng rồi. Tuy nhiên, món đồ quan trọng nhất mà tôi mua thì lại…
Tôi thở dài với hàng ngàn nghi vấn trong khi nhìn vào thứ vật phẩm này. Nó là một thứ kim loại thần bí mang màu trắng và toả ra một luồng sáng mang màu xanh lam. Nó trông đúng là có hơi kém hấp dẫn vì chưa được tinh chế, nhưng sự tồn tại của Bông Tuyết Obsidian cũng đã khiến cho chính bản thân nó được coi là Ma Thuật rồi.
“Nó không chịu di chuyển.”
Nó đã tốn của tôi không dưới 40 triệu Elnes đấy, nhưng dù có cố sử dụng Psychokinesis đến thế nào, thì tôi cũng không thể khiến cho nó nhúc nhích được. Không phải là vì nó chưa được tinh chế đâu, do nó to quá hay là do Ma Thuật của tôi còn có thiếu xót cũng không. Vấn đề chính là Ma Thuật ở trong nó đã kháng lại Ma Thuật của tôi. Nếu cứ trong trạng thái hiện tại, thì ngay cả sau khi nó đã được tinh chế, nung chảy và rèn lại, tôi cũng vẫn sẽ không thể nào điều khiển được nó dù cho có mất cả đời.
“Mình nên làm gì bây giờ…?”
Bông Tuyết Obsidian quá đắt để chỉ sử dụng làm vật trưng bày hay trang trí, nhưng tôi cũng không thể nào nghĩ ra cách để khiến cho nó thức tỉnh. Trong khi chìm đắm trong suy nghĩ, tôi bỗng nhớ tới một câu nói mà tôi đã đọc được trong một cuốn sách tại thư viện.
Những thanh kiếm cần phải được thuần hoá, đó chính là lí do vì sao mà các Hiệp Sĩ luôn cần phải vung kiếm của họ trước khi mở khoá được tiềm năng thực sự của chúng. Quá trình này được gọi là sự liên kết.
Sự liên kết. Tôi chưa bao giờ học cách dùng kiếm vì là một Ma Thuật Sư. Tuy nhiên, nếu như việc thuần hoá thanh kiếm đồng nghĩa với việc là tôi phải hiểu được chúng, vậy thì…
Tôi nhìn vào thanh kiếm với [Thông Hiểu] và đặt tay của mình lên trên nó để cho chắc ăn. Cả cơn nóng và cơn lạnh đều chảy qua cơ thể tôi. Hai thứ đó sẽ không bao giờ có thể tồn tại cùng lúc trong thực tế, thế nhưng giờ đây chúng lại cuộn trào ở trong lòng bàn tay của tôi.
Nhưng điều tôi muốn không phải là mớ lộn xộn đó, cũng không phải là cấu trúc nguyên tử hay giá trị của nó gì hết. Điều tôi muốn chính là sự thấu hiểu cần thiết cùng với sự huyền bí của nó, chúng quan trọng hơn bất cứ điều gì. Tôi cần có được hiểu biết sâu sắc nhất để đạt tới sự liên kết…
“…!”
Tôi cảm thấy một cơn đau nhức lướt qua đôi mắt của tôi như thể là có một dòng điện vừa chạy xẹt qua.
Ziiiiing-
Bông Tuyết Obsidian đã gần như làm cho tay tôi bị bỏng, nhưng tôi vẫn tiếp nhìn vào nó trong khi nhắm một bên mắt. Tôi không nhìn thấy có gì thay đổi hết. Tuy nhiên, cơ thể của tôi thì có. Khi kiểm tra với [Tầm Nhìn], thì tôi lại càng chắc chắn hơn.
[Mức độ Thông Hiểu: 0.1%]
[Mana: 1357 / 3357 (+300)]
0.1% sau khi hấp thụ 2000 Mana. Xét tới lượng Mana hằng ngày mà tôi có, thì nó sẽ là vào khoảng 10,000 mỗi ngày cùng với tốc độ hồi phục, nếu vậy thì sẽ mất ít nhất là 1 năm để hoàn toàn thấu hiểu thứ kim loại này. Có lẽ là nó sẽ dễ sử dụng hơn khi đạt tới mức 40% hay 50%, nhưng tạm thời thì thép gỗ sẽ là lựa chọn ổn nhất cho tới lúc đó.
Lộ trình của tôi vừa tăng thêm một nhiệm vụ nữa à? Tôi đặt Bông Tuyết Obsidian vào hầm chứa cùng với nụ cười cay đắng. Rồi sau đó tôi đeo Nhẫn của Ruperin cùng với Dây Chuyền Thiệt Cổ vô, để rồi ngay lập tức nhận ra một thay đổi đáng chú ý.
———[Giác Quan Thẩm Mỹ]———
◆ Phân Hạng: Độc Nhất
◆ Mô Tả:
- Cảm quan thiên tài về ngoại hình.
- Có khả năng thông thạo tất cả các tạo vật của các Tạo Tác Sư và phản hồi với tạo vật mang chất lượng cao.
—————————————————
[Giác Quan Thẩm Mỹ] vừa có thêm một dòng mô tả thứ 2 đấy à? Tôi cứ nghĩ đây là một Đặc Điểm sở hữu sự vô dụng chỉ có thể so sánh với [Thần Đồng] cơ đấy. Nó cũng chẳng rõ ràng lắm, cơ mà có cũng chả sao. [note42228]
Tôi mặc áo khoác lên và chuẩn bị đi làm.
*****
Tôi vẫn bám sát theo lộ trình hằng ngày như là một Giáo Sư. Đầu tiên, ngay khi tôi đi tới chỗ làm, tôi đã liền phân tích các nghiên cứu ở trong phòng thí nghiệm, điều đó cho phép tôi có thêm thời gian để phục hồi từ lộ trình luyện tập vào buổi sáng. Vào buổi trưa, tôi đã lên xe để tới dùng bữa tại một nhà hàng.
Sau bữa trưa, tôi quay lại Toà Tháp và chuẩn bị cho tiết thứ tư. Tôi xem qua lần lượt các giáo trình của Allen, và trước khi tôi nhận ra thì hiện tại đã là 5 giờ chiều.
“Hãy ghi nhớ kỹ phần lý thuyết này trong đầu khi làm bài kiểm tra giữa kỳ."
Tôi ngồi trên ghế và gật đầu. Ngày hôm nay, phần đề cương của bài kiểm tra đã được các sinh viên hoàn thiện và báo cáo. Bài kiểm tra có mức độ khó đến tàn bạo. Tàn bạo có khi là còn nhẹ đấy.
“Ehem.”
Vui phết đấy chứ. Bắt nạt đám nhóc học sinh này thật sự vui không tả nổi. Thử tưởng tượng đến cảnh các Ma Thuật Sư trẻ tuổi này phải vật lộn trước các câu hỏi mà tôi đưa ra xem, thoả mãn đến không chịu được, và khi tôi nhìn thấy một cuốn sổ tay ở trên bàn, sự thoả mãn của tôi bỗng nhiên trở thành một cảm giác gì đó rất lạ.
[Sổ Lịch Trình]
Lịch trình của Deculein, cũng như là lịch trình của tôi. Tôi thở dài khi vuốt nhẹ mái tóc đằng sau gáy, có một sự kiện liên tục làm tôi bận tâm mấy ngày nay.
[Ngày mùng 9, Tháng Tư]
[Ngày Giỗ]
Đó không phải là ngày giỗ cha mẹ của Deculein mà là ngày giỗ của hôn thê của Deculein, hay nói đúng hơn, là hôn thê cũ của hắn ta, Yuli. Tôi cũng không thấy khó hiểu vì chuyện này tôi cũng có biết rồi. Không lâu về trước, khi tôi mới gặp Ganesha lần đầu ở sự kiện “Đoá Hoa Của Năm Mới”, cô ấy chắc chắn đã nói là “Bởi vì anh ta lại mới đính hôn sao?”
Hôn thê cũ của Deculein, và tôi biết tình huống này rất-là-rõ. Trong một kỳ nghỉ vào tối muộn ở thế giới cũ, khi mà tất cả các nhân viên trong công ty đang nói chuyện, thì bỗng nhiên có một Easter eggs được bọn họ đem ra bàn luận. Được truyền cảm hứng từ đó, cho nên Yoo Ara đã thêm một chút muối vào mạch truyện gốc của Deculein, cô ấy nói rằng là cô ấy có một easter eggs rất xuất sắc, thứ mà hoá ra lại là vị hôn thê đầu tiên của tên này. [note42229]
“3 ngày nữa…”
Có lẽ đây là thứ duy nhất có thể gợi nhắc tôi về cô ấy ở thế giới cũ, những trò đùa nghịch ngợm mà cô ấy để lại như là những easter eggs. Những thứ có thể khiến cô ấy nở một nụ cười thật rạng rỡ. Khi tôi đang nhớ về cô ấy thì…
Cốc cốc-
Mở cửa bằng Psychokinesis, tôi đã để lộ Allen đang đứng đằng sau cánh cửa.
“Giáo Sư, gia chủ Freyden đến để–ugh–”
Trong khi giới thiệu vị khách, cậu ta bỗng bị đẩy sang một bên bởi một người đàn ông to lớn đến từ đằng sau.
“Oh, tôi xin lỗi nha. Không may là tôi có hơi to quá. Cậu ổn chứ?”
“Ah, vâng. Tôi ổn…”
Allen cúi người và rời đi trong khi Zeit nhìn cậu với một ánh mắt dịu dàng.
“Đó là cấp dưới của anh hả?”
Tôi gật đầu.
"Cậu ta là Trợ Lý của tôi.”
“Hmm, là vậy sao? Cậu ta trông…hơi mơ hồ.”
Anh ta lẩm bẩm một từ kỳ lạ trong khi đứng khoanh tay. Tôi nhìn vào đồng hồ, giờ đang là 5:15 chiều. Vẫn còn lâu nữa mới tới cuộc gặp mặt lúc 7 giờ mà. Tuy vậy Zeit vẫn cười rạng rỡ.
“Ah! Nơi chúng ta sắp tới rất là nổi tiếng đấy, tôi không thể chịu được nữa. Tôi muốn được lên xe của anh lắm rồi.”
Tôi biết ngay mà. Gã này chỉ muốn một cái xe làm sính lễ thôi.
*****
Một trong những nhà hàng nổi tiếng nhất của Đế Quốc, Pon Meschule. Nó nổi tiếng đến mức mà các quý tộc cấp cao cũng khó lòng mà đặt chỗ. Tuy nhiên, chúng tôi bằng cách nào đó cũng đã có thể đặt được một phòng riêng nằm trên tầng hai.
“Ah-Uh-”
Julie liên tục giãy dụa. Cô ấy trông như là một đứa trẻ vậy, bi bô hết lần này đến lần khác.
“Ugh-”
Đối với cô ấy, người mà chỉ luôn mặc áo giáp, thì bộ váy này đã siết chặt lấy cơ bắp của cô và khiến cho cô còn vướng víu hơn cả việc bị còng tay nữa. Những thứ trang sức mà cô phải đeo cũng đang khiến cho cơ thể của cô trở nên ngứa ngáy.
“…Em ổn chứ?”
Josephine nhìn ngắm cô em gái như thể cô ấy là một chú sâu bướm dễ thương vậy.
“Vâng. Em ổn.”
Julie cười chua chát.
“Em trông không ổn lắm.”
“Em ổn mà.”
Josephine bĩu môi với bàn tay chống lên cằm cùng với đôi lông mày đang nhướn lên.
“…Dối trá.”
“Em chịu được.”
“Chị không có nói về bộ váy hay cuộc gặp mặt này. Mà là về việc kết hôn cơ.”
“Sao cơ ạ?”
“Em đã nói là em không muốn kết hôn.”
Câu hỏi thẳng thắn của người chị khiến cho cô lúng túng không biết nói gì.
“…Em ổn.”
Cô lắc đầu với một biểu cảm tối tăm, Jophine cười khỉnh.
“Nếu em ghét nó đến vậy, thì em có muốn chị dạy em cách để xử lí chuyện này không?”
“Ý chị là sao?”
Cô ta ghé sát lại gần tai của Julie, người đang ngây thơ nghiêng đầu về phía cô ta. Rồi thì thầm.
“Sao em không cưới hắn rồi sau đó giết quách hắn đi? Nếu làm vậy, thì toàn bộ gia tộc Yukline cũng sẽ trở thành của em thôi.” [note42230]
Nghe những lời đó khiến cho cô cảm thấy như là đang có một con rắn thì thầm bên tai mình vậy, điều đó khiến toàn thân cô nổi hết da gà. Julie mở to mắt trong sự bất ngờ khi nhìn vào người chị gái mình, mặt của cô đang dần đỏ lên. Đó là một gợi ý ngớ ngẩn mà thậm chí đến cả cô chưa bao giờ nghĩ đến, chứ đứng nói là thử.
“Chị! Sao chị có thể nói-”
“Đùa thôi. Đùa thôi mà.”
Josephine cười lớn đến mức phải đặt tay lên vai của Julie để làm điểm tựa.
“Có những thứ mà chị không nên đùa đâu!”
Julie gạt tay của cô ta ra, cảm thấy bản thân gần như đang mất bình tĩnh, đến mức mà cô chỉ muốn đấm một cú vào mặt của Josephine. Tuy nhiên, cô làm gì dám đánh cô ta, vì vậy nên cô chỉ có thể ngồi yên một chỗ.
“Chị chỉ đùa với cô em gái đáng yêu của mình một tí thôi mà bởi vì thật lãng phí nếu như em vứt bỏ cuộc đời của mình cho một tên đàn ông như vậy. Đừng giận chị nha.”
“Chị im đi! Chị nghĩ ai trên thế giới này mà lại đi đùa kiểu đấy? Nó quá tục tĩu rồi đấy!”
“Hmm~Cơ mà chị lỡ làm vậy rồi.”
“Chị! Chị nghiêm túc đấy à?! Chị nghĩ nó vui sao?!”
Clang! Clang!
Tức giận, Julie đập liên tục vào bàn trong khi mặt của cô đang ngày càng đỏ hơn, điều đó khiến cho Josephine phải rối ríut xin lỗi. Không lâu sau đó, cánh cửa của căn phòng mở ra. Một mùi hương thanh tao lan toả trong khí, đến mức mà nó còn ngay lập tức thay đổi bầu không khí của căn phòng. Ngay sau đó, người đàn ông đó đã xuất hiện.
Khi Josephine nhìn thấy hắn ta, cô cũng để lộ ra một tiếng huýt sáo, khiến cho nó vô tình giống như một âm thanh của sự kinh ngạc vậy. Ngoại hình và phong cách của hắn ta trông đặc biệt nổi bật ngày hôm nay.
“Anh chắc hẳn là đã bị dòm ngó rất nhiều trên đường tới đây đấy nhỉ.”
Cô cười với hắn ta, nhưng hắn không trả lời. Hắn ta chỉ trầm lặng nhìn vào 2 người, rồi gật đầu, và sau đó ngồi xuống. Zeit, người đã sắp xếp toàn bộ cuộc gặp mặt này, cũng đã tiến vào từ phía cửa ngay sau đó. Anh ta nghiêng đầu khi nhìn thấy Josephine.
“Hmm. Em cũng ở đây à?”
“Em đã làm đẹp cho em gái em đó, và sau đó thì bọn em đã tới đây cùng nhau. Anh nghĩ sao?”
Ánh mắt của Zeit hoàn toàn là vẻ kinh ngạc khi nhìn vào bộ váy của Julie. Cô ấy yêu bộ áo giáp của mình tới mức mà đây là lần đầu tiên anh ta được nhìn thấy cô ấy mặc váy trong suốt một thập kỷ.
“Ah, bảo sao em trông tuyệt vời thế. Anh nghĩ sao?”
Zeit đưa cho Deculein một nụ cười tự hào khi nhìn về phía hắn ta. Với sự giúp đỡ của Josephine, sắc đẹp của Julie đúng là đã đạt đến một cảnh giới hoàn toàn khác.
“Julie là em gái của tôi, nhưng kể cả khi không phải. Thì tôi vẫn sẽ thấy em ấy rất xinh đẹp. Trong khi đó, còn anh thì vẫn như thường lệ, nhưng bằng cách nào đó mà hôm nay anh lại trông ngầu hơn.”
Deculein nhìn vào Julie mà không nói lời nào, và khi cô nhìn lại hắn. Cô cũng không chắc rằng đó có phải là một cuộc chiến vì danh dự hay không, nhưng không ai trong số họ hướng mắt đi chỗ khác. Ở giữa màn đọ mắt đó, Zeit quay đi và nở một nụ cười thầm lặng.
----------------------------------------------------------------------------------------------------