The Villain Wants to Live

chương 11: tin đồn (3)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Kdun

Chúc mọi người buổi tối vv ^^

----------------------------------------------------------------------------------------------------

Ngày hôm sau, tôi đã đến Tháp Viện Hoàng Gia vào sáng sớm.

“「 Hắc Viêm 」”

Tôi lần lượt nhìn qua giáo trình của Allen cùng với những cuốn sách đang nằm rải rác trên bàn khi tôi vừa ngồi lên chiếc ghế ở trong văn phòng. Tôi vẫn không biết là mình nên giảng thứ gọi là “Đặc Tính Nguyên Tố Của Ma Thuật” như thế nào vậy nên tôi vẫn đang cố tìm kiếm tìm ra hướng đi mà mình nên sử dụng.

“Thứ này có thể giải thích được phần “Nguyên Tố Thuần Khiết” rồi.”

Một trong những lĩnh vực khó tiếp cận nhất đối với các Ma Thuật Sư của Tháp Viện chính là nó – “Nguyên Tố Thuần Khiết”.

Nếu như phải so sánh với khoa học hiện đại, thì nó sẽ gần giống như là bạn đang phải học giải tích vậy. Và trong vô vàn những chủ đề về toán học, thì chỉ có giải tích mới được coi là chủ đề mang tính phức tạp vượt xa nhất trong lĩnh vực này.

Và còn với “Nguyên Tố Ma Thuật Thuần Khiết” thì [Hắc Viêm] mang một cấp độ phức tạp đến mức nực cười. Ít nhất thì nó không nằm trong cấp độ mà các Debutant có thể hiểu được. Tôi cũng không nghĩ rằng là mình có thể hiểu được [Hắc Viêm] một cách dễ dàng như vậy.

Tôi cũng không biết ứng dụng thực tiễn của nó mà tôi chỉ hiểu về nó như là một thứ gì đó thuần khiết mà thôi. Nói cách khác, thì [Thông Hiểu] sẽ chỉ hoạt động tối ưu trong một quá trình đơn giản như là nghiên cứu chuyên sâu đối với một lĩnh vực ấy. Đương nhiên, hiểu được một chủ đề cũng không có nghĩa là tôi hoàn toàn tiếp thu được nó nhưng sau khi tôi đã hiểu về mọi ngóc ngách của [Hắc Viêm], thì tôi sẽ có thể sử dụng nó như là một chủ để mang tính tham khảo để cho các em sinh viên có thể hình dung được lĩnh vực “Nguyên Tố Thuần Khiết” một cách dễ dàng hơn. [note41796]

“…Mình nghĩ vậy là đủ cho tiết học tiếp theo rồi.”

Xong khi hoàn thành bản thảo, thì tôi đã sắp xếp lại tập bài giảng và cho gọi Allen qua quả cầu pha lê.

“Allen, nhanh tới đây.”

5 giây sau. Allen đã mở vội cửa và đến đứng trước mặt tôi.

“Vân-vâng thưa Giáo Sư.”

Allen tới rất nhanh nhưng cậu ta trông cũng vô cùng kiệt sức. Quầng thâm dưới mắt cậu ta làm cho cậu ta trông chẳng khác gì con gấu trúc cả.

“Cậu có nhớ việc mà ta đã bảo cậu làm lần trước không?”

“Vângg. Nó đây.”

Allen lục lọi túi áo và lấy ra một cuốn sổ nhỏ. Đó là danh mục đấu giá.

“Bông Tuyết Obsidian cũng được liệt kê trong danh sách những vật phẩm sẽ được đấu giá tại nhà đấu giá Routen vào thứ Tư.”

Tôi đã lệnh cho Allen tìm cho tôi một vài nhà đấu giá có tổ chức đấu giá các loại quặng hiếm. Nhìn lướt qua danh sách, tôi đã thấy một khoáng vật gọi là “Bông Tuyết Obsidian” ở cuối danh sách. Đây là một loại quặng nằm trong top 10 của thế giới này. Chuyện này thì đến cả một người giống như tôi cũng sẽ biết rất rõ.

Trên nó, thì còn có cả những vật phẩm mang Phân Hạng Huyền Thoại và Mộng Tưởng như Long Cốt và Long Giác nữa. Nhưng chúng lại là những vật phẩm mà đến cả tiền cũng khó mà mua được. Vậy nên theo lý thuyết, thì Bông Tuyết Obsidian chính là vật phẩm tốt nhất và mạnh nhất mà tôi có thể lấy được.

“Tốt lắm. Nói với bọn họ là ta sẽ tham gia phiên đấu giá này.”

“Vâng. Vâng, tôi hiểu rồi ạ.”

Allen cúi người nhận lệnh trước khi quay trở lại.

Để cho các bạn được biết, thì tôi sẽ cho các bạn xem lượng tiền mà tôi hiện đang sở hữu trong tài khoản. Tài khoản và thẻ ngân hàng vốn cũng đã được phát minh trong thế giới này rồi mà.

[205,238,039∃ ]

Số dư hiện có trong tài khoản của tôi ít nhất cũng là 200 triệu Elnes [note41797]. Vậy là còn hơn cả đủ rồi. Đây là tài khoản cá nhân của tôi cho nên nếu như tôi có dùng hết thì cũng chả sao cả. Ngay từ đầu, thì gia tộc Yukline vẫn luôn sống trong sự lừa dối cho nên họ vẫn sẽ luôn có được nguồn tiền khổng lồ. Sau cùng, thì dù cho họ có chơi thể thao với bảng thành tích tệ hại đi chăng nữa, họ vẫn sẽ kiếm được cả bộn tiền chỉ nhờ vào mối quan hệ của bản thân. [note41798]

“…Nghĩ lại thì, Allen cũng chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp thôi mà nhỉ.”

Tôi lại càng cảm thấy thương cho cậu ta hơn. Allen chỉ vừa mới tốt nghiệp từ một trường đại học phổ thông thôi nhưng những gì mà tôi kêu cậu ta làm là quá nặng nhọc. Để khiến mọi chuyện tồi tệ hơn, thì lí do khiến cho quầng thâm dưới mắt của Allen ngày càng tối hơn ngày qua ngày là vì Ma Thuật Sư từng chia sẻ công việc với cậu ta đã nghỉ việc từ năm ngoái. Và chính bởi vì con người thật của Deculein đã bị bóc trần, cho nên hầu hết các Ma Thuật Sư của Tháp Viện không có ai là muốn tự nguyện làm việc cho hắn ta cả. Nếu như so sánh với thời hiện đại, thì Allen hiện không chỉ gánh vác duy nhất khối lượng công việc của toàn bộ sinh viên mới tốt nghiệp thôi đâu, mà cậu ta còn phải tự mình cân hết đống công việc của một Giáo Sư nữa kia kìa. [note41799]

“Nếu mình so sánh như vậy, thì đây đúng là vấn đề nghiêm trọng rồi.”

Nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy thì tôi sẽ bị Allen xiên tới chết bởi áp lực do làm việc quá sức mất. Tôi cần phải đối xử tốt hơn với Allen kể từ giờ.

Kiếm thêm người thôi.

“Thưa Giáo Sư.”

Ngay khi tôi vừa nghĩ vậy, thì Allen đã quay lại và đưa cho tôi một phong thư.

“Đây là công văn từ Tháp Viện vừa được giao tới đây.”

“Được rồi. Thế thì cậu nên tan làm và nghỉ ngơi sớm đi.”

“Vâng. Vâng thưa ngài.”

Tôi xé cái phong thư trông cổ lỗ sĩ này ra và nhìn vào công văn được cất trong đó.

[…Một phiên dò xét sẽ được bắt đầu sau 6 tháng nữa để kiểm tra và đánh giá tiến độ của nghiên cứu “Khởi Sinh Nguyên Tố Thuần Khiết và Bốn Ma Thuật Liên Kết dựa trên chúng” thực hiện bởi Giáo Sư Cấp Cao Deculein. Xin hãy chuẩn bị những dữ kiện liên quan cho tới lúc đó.]

“Ah.”

Đây là một sự kiện sẽ có thể đá tôi ra khỏi chiếc ghế Giáo Sư nếu như tôi phạm sai lầm. Đây là một sự kiện quan trọng nhưng liệu Deculein có bao giờ thật sự nghiên cứu Ma Thuật không? Nếu có, thì những nghiên cứu đó được tiến hành ở đâu và hắn sẽ lấy nó ở đâu?

…Viện Nghiên Cứu.

***

Phòng nghiên cứu cá nhân của Deculein khá là bẩn. Đương nhiên cũng có thể là do bởi vì tôi lâu rồi chưa xuống đây kể từ khi trở thành Deculein.

“…Nhưng mình cũng không nghĩ là có gì ở đây cả.”

Tôi cố gắng tìm kiếm bất cứ thứ gì có thể dùng được ở trong phòng nghiên cứu. Tôi thậm chí còn dùng cả Psychokinesis để kiểm tra mọi ngóc ngách của căn phòng nữa. Tôi đã gần như xới tung mọi chỗ của nơi này rồi. Đủ thứ bụi bẩn bay tung toé khắp nơi nhưng chẳng có gì đáng giá lộ ra cả. Chẳng biết là có phải do chúng bị thủ tiêu hay không, cũng có khi là do tên này chẳng bao giờ chịu làm bất kỳ nghiên cứu nào cả cũng nên.

Tôi dừng sử dụng Psychokinesis trong khi đứng lên và nhìn quanh căn phòng.

Một không gian rộng lớn đến thừa thãi, mạng nhện giăng khắp nơi trên trần nhà, một lọ thuốc cùng với chút chất lỏng kỳ lạ đang phân huỷ và thối rữa ở bên trong, một cây bút chì nằm ngổn ngang trên sàn và một thiết bị chiết xuất Mana… [note41800]

Tôi chỉ có thể gói gọn trong một từ…Hỗn độn. Mọi thứ là một mớ hỗn độn.

Còn có cả đống bong bóng màu vàng nổi lên qua những lớp gạch nằm trên sàn nhà nữa chứ.

Đúng rồi.

Tôi lật miếng gạch nên mà không cần động ngón tay. Phần gạch đó lộn ngược lại và tôi nhìn thấy một đống phân đang phủ kín ở bên dưới giống như một cái nắp đậy. Đây là cơ chế phòng vệ hoàn hảo để ngăn cho Deculein tìm thấy thứ này. Đương nhiên, đến tôi cũng cảm thấy hơi chóng mặt một lúc vì nhân cách của hắn cũng phần nào ảnh hưởng tới tôi nhưng tôi vẫn có thể dễ dàng gột sạch đống bẩn thỉu đó ra bằng Psychokinesis. Ở ngay bên dưới nền đất của căn nhà, có một chiếc va li chứa đầy những thứ được tôi cho là những tờ giấy cũ. Chiếc va li này được chôn bên dưới hỗn hợp của đất và phân. Đây chắc chắn không phải là việc làm của Deculein. Có thể, thay vì là Deculein, thì đây có khi lại là nghiên cứu của một Ma Thuật Sư nào đó khác.

Tôi đặt chiếc va li lên sàn rồi mở nó ra. Những cục phân vụn văng tung toé khắp nơi.

“…”

Tôi cảm thấy hơi chóng mặt một lúc nhưng tôi vẫn có thể chịu đựng được để kiểm tra nội dung có trong va li. Và như những gì mà tôi nghĩ, cố một đống tài liệu được cất bên trong. Tôi đưa những tờ giấy đó lên tay bằng Psychokinesis. Mùi hương khó chịu của phân thải phảng phất trên những tờ giấy.

Cũng may là mình có đeo găng tay.

“Một Vòng Tròn Ma Thuật.”

Khoảng 70 trang của chỗ tài liệu này đều là về một “Ma Thuật”. Tôi biết những thứ này đều là về Ma Thuật nhưng không may

là chúng đã bị mã hoá.

“Như vậy thì không được rồi.”

Tôi dịch Vòng Tròn Ma Thuật bằng [Thông Hiểu]. Trong khi Mana của tôi đang dần bị hút đi, thì mọi nét đã dần lộ ra bắt đầu từ trang đầu tiên. Cứ như vậy, nội dung của tập tài liệu đã hiện ra. Tôi thậm chí còn phải nhắm mắt của mình lại một lúc để làm quen với thứ ánh sáng vàng chói loá một cách đột ngột đến mức mù mắt nữa.

Luồng sáng phát ra từ tập tài liệu tràn ra toàn bộ phòng thí nghiệm và nó như thể là căn phòng này không đủ để chứa toàn bộ thứ ánh sáng chói loá đến như thế vậy.

“Có vẻ như là nội dung của những nghiên cứu này rất có ích đây.”

Tuy nhiên, nó trông có vẻ như là vẫn chưa hoàn tất. Có những giọt nước trông có vẻ như là nước mắt ở trên vài trang giấy, vài đoạn bị bỏ trống và còn có cả những đoạn bị sai lệch hoàn toàn về logic nữa. Tôi nhẹ nhàng cầm chỗ tài liệu này lên, cẩn thận để không làm rách chúng rồi tôi vô tình nhìn thấy một thứ gì đó ở phía góc của chiếc vali. Đó là một mặt dây chuyền.

Mặt dây chuyền này là loại có thể chứa ảnh ở bên trong, một bức ảnh cũ đã bị mờ và mòn đi ở mọi góc.

“…”

Đó là bức ảnh của một người cha và một cô con gái. Gương mặt của người cha đã bị phai mờ và tả tơi nhưng còn đứa trẻ thì lại mang một nụ cười như mọi đứa trẻ ngây thơ bình thường khác. Đứa trẻ ấy thậm chí còn giơ tay lên ra ký hiệu hình chữ V đáng yêu nữa chứ. Cô bé này trông rất ngây thơ, rất đáng yêu và còn rất trẻ nhưng chắc chắn.

Ifrin Luna

Có lẽ đây là…Ma Thuật Sư Luna, người mang một mối hận sâu đậm với Deculein.

“Đừng lo lắng.”

Mặc dù trái tim đang đau nhói, nhưng tôi vẫn thì thầm với nhịp thở bình tĩnh.

Thông Hiểu của tôi có thể tái lập, giải nghĩa và tập hợp lại tất cả các phần rải rác trong nghiên cứu của anh. Nó cũng có thể khám phá và tính toán sâu hơn tất cả những gì mà anh đã từng nghĩ đến. Đến cuối cùng, thì rồi tôi cũng sẽ phát triển nghiên cứu này trở nên hoàn thiện hơn.

Nếu như tôi có thể hoàn thành nghiên cứu này bằng cách đó…

“Thì tôi sẽ sử dụng tên anh như là người đồng nghiên cứu.”

Mặc dù thật vô phước nhưng tôi không thể chỉ đăng nó lên khi có sự cho phép từ anh được. Tôi cũng cần phải xử lí rắc rối của bản thân nữa. Tôi đặt tập tài liệu cùng với mặt dây chuyền vào va li riêng trước khi quay về.

***

Cùng lúc đó…

Các sinh viên năm nhất đang buôn chuyện tại quán cà phê “Light and Coffe” được xây dựng trong Học Viện.

“Tớ nghĩ chúng ta nên lập nhóm với nhau đi. Ý tớ là một câu lạc bộ ấy.”

Mỗi một người trong số họ đều đang diện lên chiếc áo khoác đồng phục cùng với một đống đồ ngọt và cà phê ở trước mặt, ngoại trừ một người. Ifrin là người duy nhẩt chỉ gọi cho mình một cốc nước lọc. Cô chỉ nhìn những miếng bánh đang tiến vào miệng của những người bạn cùng lớp với vẻ mặt vờ như là mình không thích đồ ngọt hay cà phê.

“30 người chúng ta chỉ là thường dân mà thôi nhưng vẫn nên có một người dẫn đầu đúng chứ? Nếu như chúng ta không hợp tác với nhau thì chúng ta sẽ chỉ có kết cục là chịu thiệt thôi.”

Đó là những lời của Julia, một Ma Thuật Sư học cùng khối với họ nói. Cô ấy là một thường dân tầm trung với mái tóc cam.

“Ifrin, cậu cũng sẽ tham gia mà, phải không?”

“Huh?”

Ifrin, người chỉ vừa mới nhấp nước bằng vẻ mặt ngơ ngác, bỗng trở nên bối rối trước câu hỏi đột ngột này.

“Không, tớ-”

“Ifrin, cậu nhất định phải tham gia đấy.”Julia đặt mạnh cốc cà phê xuống trong khi nói.

“Cậu đã đứng lên chống lại Sylvia mà phải chứ? Tớ đã cực kỳ vui sướng khi nghe về tin đồn đó đấy. Cậu biết cô ta là hạng người như thế nào mà, đúng không? Cô ta đúng kiểu công chúa mà.”

Ifrin cười cay đắng.

Kể từ sau trận đánh nhau đó, tin đồn đã lan ra xa hơn từng ngày và Sylvia đã trở thành người được coi là thủ lĩnh của phe quý tộc trong khi cô lại là thủ lĩnh của của phe thường dân. Bản thân cô ấy sau cùng thì cũng đã từng là một quý tộc nhưng có vẻ như là họ đã làm ngơ sự thật đó.

“Cơ mà…Chúng ta vẫn cần tới sự cho phép của một Giáo Sư nếu như muốn làm mấy thứ giống như vậy…Có lẽ là họ sẽ không muốn chúng ta ở cạnh nhau như thế này đâu.”

“Ferit”, một chàng trai thẹn thùng, nhút nhát và đáng yêu, thủ thỉ. Julia cũng gật đầu đồng ý khi cô cắn chặt môi. [note41801]

“…Đúng vậy. Đó là vấn đề nan giải nhất.”

Câu lạc bộ mà họ đang muốn thành lập sẽ là câu lạc bộ chỉ dành riêng cho các thường dân. Họ rất thích ý tưởng đấu tranh cho quyền lợi của bản thân nhưng có được sự cho phép từ một Giáo Sư để làm vậy sẽ là rất khó. Tạo lập một câu lạc bộ là vấn đề thiết yếu thế nhưng hầu hết các Giáo Sư lại là quý tộc. Đương nhiên, cũng có các Giáo Sư là thường dân nhưng một khi đã được bổ nhiệm cho vị trí Giáo Sư, thì bọn họ cũng sẽ được coi như là một quý tộc danh dự và sẽ bắt đầu hành xử như các quý tộc đúng nghĩa.

“Giáo Sư Leline thì sao?”

Đôi mắt của Ferit mở to. Cậu ta trông có vẻ như là đồng tình nhưng còn Julia thì lại lắc đầu.

“Cậu chưa nghe tin đồn về tên Giáo Sư béo ú đấy sao? Hắn nổi tiếng bởi sự thiên vị cực lớn dành cho các quý tộc. Tớ cũng đã nghe được từ các tiền bối rằng là hắn thậm chí còn chẳng thèm tiếp đón những thường dân nếu như hắn nghe rằng là họ đến để khiếu nại cơ.”

“Ah, thật sao? Tớ cứ nghĩ thầy ấy là người tốt chứ…”

“Phải chứ? Ah, chúng ta đang sống trong thế giới như thế nào vậy chứ…”

Họ thảo luận xem là nên chọn Giáo Sư nào là tốt nhất. Nhưng dường như chẳng có Giáo Sư quý tộc nào có vẻ như là sẽ cho bọn họ tạo một câu lạc bộ dành cho thường dân cả. À không, có rất ít mới đúng.

“…Đương nhiên, chúng ta sẽ không bàn tới Giáo Sư Deculein.”

Một chàng trai tên Rondo nhẹ nhàng thủ thỉ trong khi cơ thể của Ifrin thì run lên khi nghe thấy cái tên đó.

“Ah, đúng rồi! Là thầy ấy.”

Đôi mắt của Julia bỗng bừng tỉnh trong khi cô ấy búng tay.

“Ít nhất thì thầy ấy cũng phớt lờ cả thường dân lẫn quý tộc mà. Nếu vậy thì đối với thầy ấy cả 2 đều bình đẳng như nhau không phải sao?” [note41802]

Bình đẳng chỗ nào trời?

Ifrin muốn chậm rãi rời khỏi chỗ ngồi nhưng…cô ấy lại không thể.

Trên bàn đang đầy ắp cà phê và đồ ngọt nên ít nhất thì cô ấy cũng phải thử miếng đã.

Ngay từ đầu, thì mình cũng chỉ đến đây để ăn chực thôi. Họ đều là những thường dân thuộc lớp tầm trung mà nên chắc chắn là họ sẽ không để ý đâu. Nếu mình không ăn mấy thứ này thì mình sẽ nhịn đói cả ngày hôm nay mất… [note41803]

“Ifrin! Cậu nên đi hỏi thầy ấy đi.”

“…”

Rồi sau đó, như một ánh chớp, Ifrin, người đang nghĩ về mấy miếng bánh, bỗng nhiên sững người trong khi Julia tiếp tục nói.

“Ifrin, cậu đã nghe về tin đồn rồi đúng chứ? Tớ nghe rằng là cậu đã không phải chịu bất kỳ hình thức kỷ luật nào nhờ Giáo Sư Deculein.”

“Huh? Không, không. Giáo Sư đó, thầy ấy sao? Chỉ là mọi chuyện đã ổn thoả giữa cả hai tụi tớ thôi.”

“Vậy hả? Nếu vậy thì…Ah, đầu của tớ đau quá! Hãy cùng quyết định xem ai đi sau đi ha. Chúng ta nên về thôi nhỉ?”

Julia đứng lên trong khi vứt “kế hoạch tạo lập câu lạc bộ” vào không khí.

Mình đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu rồi!

Ifrin cười nham hiểm rồi sau đó lắc đầu.

“Ah. Xin lỗi. Tớ sẽ ngồi đây một lúc, các cậu cứ đi trước-”

“Tớ sẽ đãi mọi người đồ ăn vặt khuya tối nay.”

“…”

“Huh? Ifrin, cậu vừa nói gì hả?”

Ăn khuya.

Họ không để ý tới chuyện tiền bạc quá nhiều vậy nên chắc chắn là họ sẽ đặt rất nhiều đồ ăn. Nếu là vậy, thì vụ ăn khuya còn quan trọng hơn mấy cái bánh này nhiều.

Ngay từ đầu, thì cô ấy cũng không phải là kiểu người kén ăn. Tất cả những gì mà cô ấy cần chỉ là lấp đầy cái bụng mà thôi. Và nếu như còn đồ ăn thừa thì cô sẽ có thể mang nó về ký túc xá.

“…Tớ sẽ chỉ giúp phần lên kế hoạch thôi nhé.”

Ifrin thay đổi lời của mình.

Cả nhóm ra khỏi quán cà phê và quay trở lại toà tháp. Julia cứ nhìn chằm chằm vào tờ giấy trên tay và lẩm bẩm điều gì đó.

“Đầu tiên, nếu tớ vờ như đây không phải là một câu lạc bộ dành cho thường dân…thì họ chắc chắn sẽ cho đó là vi phạm điều luật…nó rối thật đấy…Huh?”

Julia, người đang gãi đầu, bỗng nhiên cứng đờ lại khi thấy một thứ. Và không chỉ có mình Julia. Mọi người đều đã ngưng nghĩ về thực đơn cho bữa khuya. À phải, ngoại trừ Ifrin, còn những người khác lại đang đứng im như trời trồng.

Trên cùng một con đường, ở phía xa xa trước mắt họ, có một con người luôn nổi bật ở bất cứ đâu hay thậm chí là bất cứ lúc nào. Hắn ta có bước đi hoàn hảo và cao quý hơn bất kỳ quý tộc nào trên thế giới này…”Hắn” đang bước đi trên cùng một con đường với họ.

“I-Ifrin! Làm ơn!”

“Huh? Sao? Thực đơn ăn khuya à?”

Julia đột ngột đưa bản kế hoạch cho Ifrin.

“Cái gì vậy? Sao tự nhiên cậu lại đưa nó cho tớ?”

Và rồi, cô ấy đẩy mạnh một Ifrin đang hoang mang lên phía trước. [note41804]

“-Woah!”

Ifrin bị ép tiến về phía trước trong khi không hiểu chuyện gì. Rồi không lâu sau đó, cô ấy đã đứng trước một người. Người đó cao tới mức mà thứ duy nhất cô ấy có thể nhìn thấy lúc này chỉ là ngực của người đó.

Vào khoảnh khắc đó, một ngọn gió và hương thơm đến từ khu rừng tươi ngát đã thổi lên xung quanh cả hai người. Mùi hương trong trẻo và sảng khoái phảng phất quanh mũi của cô đã nhanh chóng khiến cho cô trở nên căng thẳng.

Ifrin chậm rãi ngẩng đầu lên.

Gulp-

Cô ấy cố gắng nuốt trôi chỗ nước bọt trong cổ.

Thứ đang bao phủ tầm nhìn của cô ấy…

Là một bộ vest hoàn hảo.

Một chiếc cà vạt quý tộc cùng một chiếc huy hiệu bằng vàng đi theo danh hiệu của hắn ta. Cổ áo gọn gàng và viền áo hoàn mỹ.

Và…

Cuối cùng, là gương mặt của hắn…

Deculein.

Hắn đang nhìn xuống cô.

Ifrin sững người nhìn hắn trong khi hắn thì nhìn thẳng vào cô bằng đôi mắt lạnh buốt như những viên đá quý.

----------------------------------------------------------------------------------------------------

Mẹ! 3 phát câu thoại viết dính chặt vào nhau :)

Thế này thì bảo xài gg dịch là còn nhẹ đấy.

À phải, tôi vẫn đang tìm trans chạy thay đó nha. Luật 3 tháng không quan trọng. Ai muốn thì cứ nhắn cho tôi xong quất luôn cũng đc ;)

Truyện Chữ Hay