Xin chào, tôi là Kotei Kobayashi ạ.
Biên tâm viên của tôi nói rằng tôi có thể viết lời bạt dài bao nhiêu trang cũng được, nhưng thật ra tôi không có nhiều thứ để viết. Dẫu thế nhưng tôi vẫn muốn dùng cơ hội này để nói một chút về bản thân.
Một trong những nguồn cảm hứng lớn nhất để bắt đầu viết tiểu thuyết là Shiji, hay còn gọi là Sử ký Tư Mã Thiên của Tư Mã Thiên.
Nói thật, tôi không dám khẳng định rằng mình đã đọc hết chúng, mấy thứ như “Tam Hoàng Ngũ Đế Biên niên sử” cho tới “Lời bạt tự truyện của Đại Sử gia”, hay bất kỳ thứ gì hoành tráng kiểu vậy! Nhưng tôi đã rất háo hức để ngấu nghiến những chương nói về Hạng Vũ trong những tiết sử học ở trường cao trung.
Vào lần đâu tôi đọc nó, tôi chỉ nghĩ rằng, Vậy ra ông ta đã bị phanh thây vào phút chót…ew. Nhưng trong cái quá trình đọc đi đọc lại để ôn tập cho bài thi cuối kỳ, tôi nhận ra rằng đây quả là một câu truyện điên rồ mà kịch tính. Chuyện này thật…bất hợp lý. Tôi tự dưng có cái cảm giác kinh hãi kỳ lạ, như thể giác quan thứ sau của tôi đang bị chọc vào hay sao đó.
Mọi người đều biết chương về Hạng Vũ nổi tiếng ra sao trong Sử ký Tư Mã Thiên, dĩ nhiên rồi, và nó được biết tới rộng rãi như một ví dụ tiêu biểu về Văn học Cổ điển Trung Hoa. Nhưng nó lại kích thích một đứa nhóc cao trung như tôi, người không biết gì về Văn học Cổ điển Trung Hoa, dù tốt hay xấu, thì, đó vẫn là một thứ cực kỳ mạnh mẽ. Nó khiến tôi nghĩ rằng, ngày nào đó, tôi sẽ viết một cuốn tiểu thuyết/tác phẩm văn học tương tự.
Nhưng tôi nghĩ rằng cái câu truyện bi kịch huyền ảo Đông Á ấy chỉ có thể được viết ra từ ngòi bút của những ai đã thực sự sống trong thời đại đó.
Sau khi tôi vào đại học, cuốn tiểu thuyết đầu tiên mà tôi viết là một câu truyện tình lãng mạn cổ xưa của Trung Hoa, kể lại những sự việc khi Trương Lương của nhà Hán đi ám sát Tần Thủy Hoàng, người lập ra nhà Tần. Theo cá nhân tôi, tôi nghĩ là mình đã viết khá tốt trong việc thuật lại không khí Trung Hoa cổ và mâu thuẫn giữa những nhân vật, nhưng tất cả phản hồi tôi nghe được là
“Những nhân vật này dễ thương quá!” và “Nhân vật chính THẬT SỰ quá đáng yêu!”
Dường như không có ai để ý tới mấy thứ khác cả.
Nên tôi nhận ra mình sẽ tận dụng thế mạnh của mình và viết một cuốn tiểu thuyết theo phong cách phương Tây, một thứ gì đó hào nhoáng một chút. Với cuốn sách này, Nỗi muộn phiền của công chúa ma cà rồng Hikikomori, tôi quyết định mình sẽ cảm thấy thỏa mãn miễn là nhân vật chính trở nên thật dễ thương. Nên tôi đã chắp bút viết một câu truyện hài hước huyền ảo với nữ chính sẽ được mọi người yêu mến. Tôi thật sự mong độc giả sẽ thích những sự hiểu lầm hài hước về một Komari lười biếng và sự tình cực đoan mà cô bị đặt vào. Và nếu bạn thấy bản thân nghĩ rằng, “Uầy, Komari dễ thương quá!” — thì sẽ khiến tôi rất hạnh phúc biết bao.
Nhân cơ hội này tôi muốn cảm ơn một vài người:
Họa sĩ minh họa, riichu, những bức minh họa tuyệt vời của anh đã khiến câu chuyện này trở nên thật sống động.
Tất cả mọi người ở Ban Biên tập GA Bunko, những người đã chọn tác phẩm này cho Giải GA Bunko lần thứ mười một (Bằng khen).
Yoten Sugiura, biên tập viên giám sát của tôi, người đã dạy tôi rất nhiều điều khi tôi còn là một người mới ngu ngơ.
Tất cả những người khác đã tham gia vào việc xuất bản tác phẩm này.
Và cuối cùng là những độc giả người đã mua những bản sao của cuốn sách này. Tôi xin được gửi lời cảm ơn chân thành tới tất cả các bạn.
Cảm ơn mọi người rất nhiều!!!
Và hẹn gặp lại vào tập kế! (Hiển nhiên là nếu có tập kế!)
Kotei Kobayashi.