Tọa tại khu hạ cấp của trung tâm Thủ đô, có một quán bar với tên gọi Cánh Cổng Bình Minh. Thường thì quán không được nhiều khách cho lắm, nhưng hiện giờ có một vị ở đây. Tên hắn là Yohann Helders, hắn đang ngồi trong quầy với một ly huyết vang trên tay.
Một tuần đã trôi qua kể từ trận đấu mà ai cũng biết đó.
Chỉ trong khoảng thời gian đó, cuộc đời của Yohann đã hoàn toàn đảo lộn
Sau khi để thua Terakomari, hắn đã bị sút khỏi quân đội. Yohann đã từng một lần phạm tội bằng việc đập tung đủ thứ, để rồi bị thuyên chuyển về Quân đoàn 7. Giờ đây khi không nơi nào chịu chứa chấp hắn nữa, Yohann buộc phải chấp nhận bị trục xuất khỏi quân ngũ.
Còn đâu những ngày hắn được tung hô là thiên tài, những ngày hoành hành lãnh đạo cuộc vượt ngục khét tiếng nọ. Hắn vẫn hằng ấp ủ quyết tâm có được danh hiệu Thất Xích Thiên bao người khao khát và được chỉ huy quân đoàn của riêng mình. Thế mà giờ đây, một con nhãi nào đó đã biến toàn bộ ước mơ của anh thành tro thành bụi.
“Ah, hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi… Pha chế, cho ta thêm một cốc.”
“Ngươi uống đủ rồi.”
“Liên quan quái gì tới ngươi? Tiền đây.”
“Tiền không phải vấn đề ở đây.”
Dù vậy anh ta vẫn rót cho Yohann một cốc nữa.
Chủ nhân của quán bar này thực ra lại là một người ngoại quốc. Màu da của anh ta nói rằng anh thuộc về cộng Cộng hòa Gale-Arca. Đây thật sự là một chuyện lạ, xét trên thực tế rằng vị trí anh đặt quán là một nơi đầy rẫy những con quỷ chỉ một hai đòi chém giém còn bản thân anh thì đang ở quá xa Ma hạch của mẫu quốc để có thể hồi sinh nếu chẳng may mất mạng. Hoặc anh ta có vấn đề với việc quay về, hoặc anh ta là một thằng ngốc, không thì anh ta phải cực kì tự tin vào khả năng của mình.
Vẻ u uất dần khuất khỏi đôi mắt của Yohann…
“Này, pha chế. Ngươi đã nghe đến Terakomari Gandesblood chưa?”
“À, Thất Xích Thiên mới nổi đó hả, có chứ. Mặc cho bản thân còn rất nhỏ tuối, đứa trẻ đó đã làm vài trận ra trò trong vai trò chỉ huy đấy.”
“Đúng thế. Nhưng con ranh đấy không hề có tí sức mạnh nào! Không có khả năng làm bất cứ điều gì! Đáng lẽ ra ta phải là một lựa chọn tốt hơn nhiều cho cái ghế Thất Xích Thiên! Cô ta đã cướp lấy thứ đáng lẽ phải là của ta!”
“Ôi trời, nghe tệ thật đấy.”
“Chuyện này còn hơn cả tồi tệ. Toàn bộ lịch sử của Đế chế Mulnight sẽ bị bôi bẩn vì chuyện này. Nếu như là ta, ta sẽ dẫn dắt Quân đoàn Bảy đến với thắng lợi tuyệt đối với việc thiêu trụi toàn bộ các quốc gia có mặt trên bản đồ…
Chủ quầy Bar thở dài tỏ ý khinh thường, nhưng nó không lọt vào tai của Yohann. Dường như hắn giờ đây không thể nghĩ gì khác ngoài Terakomari. Làm thế nào để lật tẩy cô ta và biến cô ta thành món bim bim? Làm thế nào để giành lại cái ghế Thất Xích Thiên từ tay cô ta?
Đấy là tất cả ý nghĩ trong đầu anh kể từ sau trận thua thảm hôm bữa.
Nhưng nỗi ám ảnh này sắp sửa dẫn anh đến kết cục tồi tệ nhất có thể.
“Câu chuyện ngươi vừa kể khá thú vị đấy.”
Một âm giọng ngọt phát bệnh vang lên
Yohann quay đầu lại đầy ngạc nhiên, chỉ để thấy một cô gái trẻ đang ngồi kế bên anh, tay cầm ly vang tự rót. Nổi bật hơn cả là cái mặt nạ cáo trên khuôn mặt cô.
“Này… ngươi ở đó từ bảo giờ thế…?”
“Ara ara, anh bạn đây có vẻ đã hơi chếch choáng rồi đấy. Tôi đã ở đây ngay từ lúc đầu rồi.”
Yohann không thể nhìn rõ đằng sau cái mặt nạ, nhưng anh biết cô gái trước mặt rất không đáng tin. Lặng lẽ, cô gái trước mắt anh lắc nhẹ cái ly trên tay
“Tôi đoán, anh hẳn là Trung úy Yohann Helders của quân đội đế quốc nhỉ?”
“… Làm sao cô biết tên tôi?”
“Ừ thì, tên anh khá là nổi đó. Kẻ châm lửa của cuộc vượt ngục tàn bạo nọ là anh đúng chứ?”
Yohann cứng người lại. Cô ta đang chế nhạo mình đấy à. Anh không muốn lằng nhằng với con điên này nữa. Cô ta làm anh tỉnh rượu luôn rồi. Vả lại bên ngoài cũng chả sớm sủa gì nữa.
Nhưng ngay khi anh đứng dậy để về nhà…
“Terakomari Gandezblook.”
“?!”
“Anh hận cô ta, đúng không?”
Yohann nuốt ực cái. Cô gái kỳ lạ này sở hữu thứ hào quang đen đặc tỏa ra xung quanh, và bằng cách nào đó, nó đang thu hút anh. Một chút mồ hôi lạnh chảy xuống lưng Yohann.
“Ngươi là ai?”
Cô gái cười khúc khích
“Tôi là Millicent. Một thành viên của Nghịch Nguyệt hùng mạnh”
Yohann hóa đá. Cô ta vừa nói ra cái tên đấy thật bình thản… cái tên của tổ chức khủng bố quốc tế đã gây ra nỗi sợ cho cả Lục quốc suốt bao năm qua với câu khẩu hiệu quái đán: Cái chết chính là niềm mong mỏi của toàn bộ sinh thể đang sống. Chúng hoành hành khắp nơi nhằm phá hủy Ma hạch của tất cả các quốc gia trên thế giới. Một lũ điên thuần túy.
“Đừng đùa với ta, con nhỏ thần kinh. Ngươi sẽ biết là lừa gạt ta không dễ vậy đâu.”
“Tôi đây cũng không để tâm nếu anh không tin đâu. Nhưng chắn chắn những lời tôi vừa nói sẽ gợi lên vài sự hứng thú trong anh.”
Cô nâng ly lên rồi nuốt ngụm vang. Đính chính lại. Cô đã cố nuốt nó.
Nhưng thay vào đó, ly rượu đánh cạch cái vào chiếc mặt nạ của cô. Cô hóa đá.
“… Ngươi có chắc không phải mình mới là người say đấy chứ?”
Mặc dù khuôn mặt đã được che đi, Yohann vẫn có thể thấy vành tai cô gải ửng đỏ lên đôi chút.
“Tôi đây cũng không để tâm nếu anh không tin đâu. Nhưng chắn chắn những lời tôi vừa nói chắn chắn gợi lên vài sự hứng thú trong anh.”
“Ừm, … gượm cái? Chúng ta vừa tua ngược thời gian à?”
“Đừng ngớ ngẩn thế chứ! Anh say tỉ bí luôn rồi đấy!”
Đoạn, cô bỏ chiếc mặt nạ ra.
Cô có một gương mặt đẹp, với đôi mắt cá tính, dài và hơi xếch lên. Lần này, cô đã thành công thưởng thức được ly vang của mình. Nhưng nhìn kỹ hơn thì, đấy còn không phải đồ có cồn. Chỉ là nước dâu mà thôi. Cô có vẻ vẫn còn nhỏ.
Cô đặt ly nước xuống và nhìn chằm chằm vào Yohann.
Đôi mắt của cô cháy bỏng một mục tiêu nào đó.
“Anh nằm trong quân đội Đế quốc Mulnite đúng không?”
“Huh? Ừ, đúng thế… cho đến gần đây…”
“Cung điện hoàng gia có một kết giới ma pháp bao quanh nó. Nhưng một người như anh biết cách để ra vào đúng chứ?”
Yohann không nói gì
Millicent nghiêng người thì thầm vào tai anh, giọng nói đầy quỷ quyệt của cô ta làm anh cứng người.
“Sao anh với tôi không hợp tác nhỉ? Không chỉ anh, kể cả tôi đây cũng có một món nợ cá nhân chưa trả với con nhỏ đó…”