“Hmm, ta chẳng biết gì về ngài ấy cả.”
Sau khi cuộc họp mặt các sĩ quan cấp cao kết thúc…
Bellius Hund Cerbero vừa rảo bước trên hành lang của Xích Tháp vừa lẩm bẩm.
Bây giờ đã là tám giờ tối. Mặt trời đã khuất từ lâu, bầu trời trên Đế quốc Mulnite đã nhuốm màu xanh lục. Thường thì thời điểm mà ta có thể nhìn thấy rõ nhất toàn cảnh thành phố là khi màn đêm buông xuống.
“Ngươi không biết cái gì về ngài ấy cơ? Cup ngực à?”
“Ngươi lảm nhảm cái gì vậy?!”
Khách quan mà nói, Caostel đang lảm nhảm vô nghĩa thật. Dù đúng là anh ta có tài năng trận mạc, song thỉnh thoảng đầu anh ta cứ như đã lỏng mất mấy con vít.
“Được rồi, thế nhà ngươi đang muốn nói tới điều gì?”
“Là về Chỉ huy Terakomari. Không phủ nhận là ngài ấy rất có sức hút, nhưng ngài ấy giấu chúng ta nhiều chuyện quá. Không như tên nào đó chỉ nhìn phát thôi là biết ngay một thằng điên.”
“Thế tức là chúng ta cần tìm hiểu thêm về ngài ấy sao?”
“Chính xác. Cách nói chuyện bình thường của ngài ấy vẫn khá trẻ con, nhưng cách cư xử thì rất… kì lạ. Để mà giải thích thì khó lắm. Cứ như ngài ấy lúc nào cũng đứng trên vách đá vậy, kể cả trong những cuộc trò chuyện bình thường. Kiểu như ngài luôn bị đe dọa, hoặc là phải đối mặt với một vấn đề khủng khiếp hay tệ hại nào đó…
“Hmm. Nhắc mới nhớ, tướng Quân không phát ra bất kì ma năng nào nhỉ… Cứ như là ngài ấy không có vậy… Thật là lạ phải không?”
Caostel vuốt ve cái máy, một bên miệng nhếch lên tạo thành nụ cười méo mó. Tên này cần bị nhốt sau song sắt càng sớm càng tốt mới được, vì lợi ích của thế giới này và nhân loại.
“Thì sao? Ngài ấy vẫn là một chỉ huy. Và là một chỉ huy mà chúng ta cần. Còn gì để bận tâm nữa chứ? Ngài ấy đã mang đến hàng tấn những cuộc giao tranh để thỏa mãn cho chúng ta, thế thì chúng ta đang phàn nàn về cái gì mới được?”
“Ngươi nói đúng…”
Mặc dù nói thế, Bellius, gần như là bản năng tự nhiên, vẫn không thể kiềm hãm sự tò mò về Komari trước khi anh ấy có thể hoàn toàn tin tưởng cô. Trực giác sắc bén của Bellius hiếm khi dẫn anh lầm đường. Tuy nhiên, phần còn lại của Quân đoàn Bảy – khoảng 90% lũ đấy – chưa bao giờ dùng đến não. Khả năng cao là chúng sẽ chỉ mù quáng đi theo và tôn thờ cô ấy mà thôi. À khoan, chúng vốn đã làm thế rồi.
“Dù vậy, không phải là tôi không hiểu những nghi ngờ của anh. Thật ra thì tôi đã đào sâu một chút vào quá khứ của tướng quân…”
“Bằng cách nào?”
“Chỉ là ngó qua một số ghi chép của chính phủ ấy mà. Dĩ nhiên là xem trộm rồi.”
“… Làm vậy là bất hợp pháp đấy.”
“Rồi rồi, gác chuyện đó sang một bên đi. Giờ thì nghe này, những gì tôi đã khám phá ra là… Terakomari Gandesblood thật sự… rất bí hiểm.”
“Là sao?”
“Trong ghi chép cá nhân về ngài ấy có một phần tôi không tài nào lý giải được. Cho đến lúc mười hai tuổi, ngài ấy vẫn nhập học ở một ngôi trường bình thường và học phép thuật như bao bè bạn đồng trang lứa khác. Nhưng sau đó thì chẳng còn gì nữa cả… khoảng ba năm trời mà không có bất kì thông tin nào được ghi lại.”
“Biết đâu trong khoảng thời gian đó ngài ấy không làm gì đáng để người ta lưu vào thì sao?”
“Lúc đầu tôi cũng nghĩ y hệt vậy, thậm chí còn nghĩ rằng bản báo cáo đã sai cũng nên.”
Vừa nói, Caostel vừa móc ra một tập tài liệu. Nó được làm từ giấy da, chằng chịt chữ viết tay. Bellius không biết đọc, vậy nên sẽ mất một lúc để anh ta có thể hiểu mình đang nhìn vào cái gì.
“Đây là gì thế?”
“Tài liệu tối mật từ Hội đồng Hoàng Gia.”
Suýt nữa thì Bellius đã xỉu đi vì sốc. Caostel định làm gì với một thứ như vậy?
“Tài liệu này mô tả chi tiết về một biến cố thảm khốc xảy ra vào khoảng ba năm về trước. Dĩ nhiên là việc này đã không được công khai rộng rãi. Dù sao thì toàn bộ sự kiện là một mớ bòng bong đối với chính quyền mà.”
“Thế nó liên quan gì tới Chỉ Huy?”
“Ngài ấy là nguồn cơn của vụ này đó.”
“Gì cơ?”
“Đó là một thảm kịch tại Học viện Hoàng gia. Ba mươi người đã bị sát hại. Con số thương vong từ phía quân đội được gửi đến để trấn áp là bảy mươi. Ngài ấy không đùa khi nói rằng mình đã tàn sát hàng trăm tên bằng ngón cái đâu!”
Kể cả Bellius, người cóc quan tâm khỉ gì về thế sự, cũng đã từng nghe về sự kiện này. Ba năm trước, Học viện Hoàng gia đã chìm trong biển máu. Theo như cáo buộc, thủ phạm là một học sinh của ngôi trường. Truyền thông đưa tin rầm rộ về câu chuyện này. Biến cố đó thật sự đã gây nên một cơn chấn động tin tức. Tuy nhiên...
“Khoan nào. Thủ lĩnh của cuộc tấn công đó đã được xác định rồi mà. Có phải ngài ấy đâu?”
“Chỉ huy đã có một người gánh tội. Người đứng sau là Terakomari Gandesblood, nhưng hình nhân thế mạng lại là một đứa con gái yếu ớt tên Millicent Bluenight. Cũng có phỏng đoán cho rằng người này thực chất không hề tồn tại…”
“Là sao cơ?”
“Tôi cũng thế. Tất cả những gì tôi biết là Terakomari Gandesblood đã nhúng tay vào thảm họa này ba năm về trước, một bé gái bình thường ở tuổi đó sẽ không bao giờ có thể gây nên đại tội như thế được.”
Bellius cảm nhận được một cơn rùng mình đang chạy dọc sống lưng.
Nếu tất cả là sự thật…thì cái quỷ gì đã diễn ra vậy?
“Không ai biết ngài ấy có mưu đồ gì. Nhưng sau thảm kịch đó, ngài ấy bỏ học, và kể từ đó thì biệt tăm luôn.”
“Vì sao?”
“Ai biết? Trong ghi chép không thấy đả động gì cả. Hoặc có thể là có nhưng bị xóa rồi… Có thể là chốn tù, hay trại giam trẻ vị thành niên. Nếu ngươi muốn biết đến thế, sao không thử đích thân hỏi tướng quân xem…?”
“…”
Bellius không đáp. Mà đúng hơn là anh chẳng thể thốt nên lời.
Tất cả những gì anh có thể làm chỉ là đứng như trời trồng ra đó và khoanh tay lại. Cô gái này thật ra là ai? Vì một lí do nào đó, anh không thể ngừng run, mặc dù bốn bề chỉ là sự êm dịu của buổi chiều muộn.
“Dù gì thì, rất có khả năng bản ghi này là giả. Hmm?”
Caostel đột nhiên dừng bước.
Họ vừa mới bước ra khỏi cổng Xích Tháp. Khu vườn lam sắc trông vẫn vậy so với lúc đi vào, tuy nhiên điểm khác là bên cạnh hồ nước, một bóng đen bí ẩn đang đứng đó, gần như không thể trong thấy mặt do sấp bóng.
Chiều cao chỉ ở mức trung bình, hắn diện trên mình cái áo choàng đen.
Nổi bật hơn cả là một chiếc mặt nạ cáo.
Tất nhiên, cả ba sĩ quan đều nâng cao cảnh giác.
Caostel khoanh tay lại và lên giọng cảnh cáo.
“Nghịch ngợm vừa thôi. Ngươi có thể đã che mặt, nhưng không khó để nhận ra bên dưới lớp áo choàng đó là một thiếu nữ tầm mười lăm hay mười sáu tuổi. Dám chắc là cô còn chưa đến 17. Dựa vào mùi của ngươi, ta có thể khẳng định như vậy. Thoang thoảng hương thơm ngọt ngào của hoa và đâu đó chút chanh chua.”
Hình như ở đây không chỉ có nhân vật đáng sợ kia là thích nhìn trộm người khác. Cơ mà cứ kệ hắn ta đi.
Bellius lên giọng đe dọa
“Này cô kia. Nếu không phận sự miễn vào Lâu đài Hoàng gia. Rời đi mau hoặc là tôi sẽ cho cô xuống mồ.”
Cô gái cáo im lặng nhìn hắn khoảng mười giây trước khi lên tiếng. Giọng ả ngọt như đường và đặc biệt khó chịu đối với tai người:
“Ta đây thật sự bất ngờ với lớp phòng vệ của Cung điện đấy. Ta đang định lẻn vào phòng ngủ của Nữ Hoàng và làm gỏi bà ta, cơ mà không tài nào qua được hàng rào ma pháp của Cung điện.”
Không khí đột nhiên trở nên nặng hơn bội phần. Bellius đã vô thức với lấy vũ khí của mình.
Hạ sát Hoàng Đế… Họ còn lạ gì cái kiểu phát ngôn này nữa.
Đế quốc Mulnite đẫy rẫy những âm mưu nổi loạn và lật đổ. Ngày qua ngày, tình trạng này chỉ thêm trầm trọng vì bản thân Nữ hoàng cực kì khoan dung với cấp dưới của mình, vả lại ngai vàng lúc nào chả được bảo vệ tới tận răng nên bả chả coi mấy lời đe dọa này là cái đinh gì sất.
Vậy mà những gì ả ta vừa nói lại mang đậm mùi điềm gở.
Chả có gì đáng nghiêm trọng cả. Ừ thì lý trí nói thế, song bản năng của Bellius lại đang réo chuông liên hồi.
Nó cảnh báo anh rằng nữ hồ li trước mặt rất nguy hiểm.
“Ngươi đang nhắm đến Nữ hoàng sao?”
Anh có thể nhận thấy nụ cười của ả đằng sau chiếc mặt nạ
“Ta sẽ giết bà ta, không bằng cách này thì bằng cách khác thôi. Nhưng giờ chưa phải lúc.”
“Huh? Thế ngươi mò đến đây làm gì?”
“Chả vì sao cả. Ta chỉ muốn xác nhận vài thứ thôi. Ta đọc được trên báo là Terakomari Gandesblood đã trở thành một Thất Xích Thiên. Có thật là như vậy không?”
Bellius lập tức lôi rìu của mình ra không chút chần chừ. Có thể tra khảo sau khi ả ta chết cũng được. Ngay lập tức, anh nhảy về phía trước. Đồng thời, Caostel ném ra một nhát kiếm cắt qua không khí từ Cổng Âm Giới và hướng đến ả…
“Pftt. Thứ ma thuật hạ cấp.”
Ả hồ ly vừa cười vừa đáp trả bằng một phép quang hệ sơ đẳng. Đạn Ánh Sáng, dễ dàng bật ngược thanh kiếm đang phóng tới khiến nó rơi, đánh một tiếng “keng” xuống mặt đất. Bellius vung cao cái rìu với ý định bổ một củ ngay giữa mặt cô ta… Song trước khi anh kịp vung nó xuống với toàn bộ sức lực, có điều gì đấy không đúng lắm thì phải.
Ả hồ ly đột nhiên biến mất.
“… Phía trên!” Caostel hét, đánh động cho Bellius hướng mắt lên
Hàm của Bellius rớt ra. Ả hồ li đang lơ lửng giữa không trung và che bóng mặt trăng. Anh lùi lại để ra khỏi phạm vi tấn công của ả, nhưng ả chẳng làm gì để phản công cả. Thay vào đó, ả chỉ lẳng lặng nhìn xuống và nhoẻn miệng cười.
“Hmm, dựa vào biểu hiện của các ngươi, chắc hẳn người được nhắc đến trên báo chính là Terakomari nhỉ?”
Bellius nhe nanh với ả hồ ly. Ngoài ra, nếu xét đến hoàn cảnh thì điều này không quan trọng lắm, nhưng anh không thể không chú ý tới những gì bên trong áo choàng, và thậm chí là cả chiếc váy ngắn cô ta mặc bên dưới nữa.
Thi triển phép thuật để bay lơ lửng trong khi mặc cái váy ngắn cũn cỡn và lộ liễu đó… chỉ có thể là ả cố tình làm vậy thôi. Tức ả ta là phô người thích phô dâm, một kẻ bệnh hoạn thực sự.
“Ngươi là tên quỷ nào hả?”
“Ta là ai thì có gì liên quan đến ngươi. Đây là chuyện giữa ta và con Thất Xích Thiên đó. Ta chẳng việc gì phải xưng tên với một con chó bẩn thỉu và một con ma cà rồng nhớp nháp làm gì.”
“Mày vừa nói gì hả con điếm?”
“Cô sẽ không yên thân mà chạy đi sau khi thốt ra câu đấy đâu, cô gái trẻ ạ. Cô vừa gọi ai là ma cà rồng nhớp nháp cơ!?”
Nữ hồ ly nghiêng đầu về sau. “Ah-ha-ha-ha!” Ả ta cười lớn
“Rõ ràng là các ngươi còn chẳng xứng làm chướng ngại vật cho kế hoạch của ta. Thật vui vẻ làm sao khi chuyến viếng thăm nhỏ này lại thu về được khá nhiều đấy chứ. Thôi thì, gửi lời chào đến Terakomari cho ta nhé.”
“Này! Quay lại đây!”
Nhưng họ đành bất lực để ả ta đi.
Ngay khi Bellius lia cái rìu lên trời, nữ hồ li biến mất như tàn lửa vụt tắt. Vũ khí của anh ấy không dừng lại vì mục tiêu đã biến mất giữa bầu trời sao lam. Khá chắc là cô ta vừa dùng phép dịch chuyển. Đuổi theo cô ta đã là chuyện bất khả thi rồi.
Hai người còn lại ở khu vườn chỉ biết nhìn nhau giữa cái tĩnh lặng của màn đêm bao trùm.
“Cô ta đang nhắm đến Chỉ huy đấy. Chúng ta phải làm gì bây giờ?”
“Chỉ có một việc cần làm thôi: đấy là tìm ra và giải quyết cô ta.”
“Dĩ nhiên rồi… nhưng không phải chúng ta nên báo cho Chỉ huy trước à?”
Caostel nhoẻn miệng cười.
“Nếu ngài ấy biết thì ả hồ li đấy sẽ bị tìm ra và đắp chiếu trước hoàng hôn của ngày mai thôi. Và thế là chúng ta chả được tí vinh quang nào cả. Chúng ta cần tự thân hành động và tự mình tìm cho ra được con điếm đấy. Rồi chúng ta sẽ được thêm một ân huệ nữa từ Komari-sama và liếm giày ngài.”
“Nhưng –“
“Không nhưng nhị gì cả, hết bánh fukashi mất rồi. Không thể để ba cái chuyện vặt vãnh này làm phiền ngài ấy được. Nhiệm vụ của chúng ta ngài ấy là hỗ trợ ngài ấy, để ngài có thể bước lên con đường thống trị thế giới mà không bị phân tâm.”
Bellius bắt buộc phải đồng ý với lời đề nghị đó.
Quân Đoàn Bảy hầu như không bao giờ bận tâm gì đến mấy cái thường thức quân sự.
Vậy là, trong khi đương sự Komari không hề hay biết, danh sách “mớ rắc rối” của cô lại vừa tăng thêm một mục rồi.