Buổi sáng tôi tỉnh giấc, Eriko vẫn chưa trả lời tin nhắn của tôi. Tôi nằm ường trên giường chờ đợi khi đang thư giãn đến khi sang ngày mới. Nhưng cũng cái lúc ấy, tôi tự dưng thấy buồn ngủ và nhận ra đã sáng mất rồi. Đèn vẫn còn bật. Mẹ mà thấy sẽ mắng tôi cho xem.
Bài tập về nhà tính sao đây? Mà thôi, kệ đi, mai kêu ai cho mượn vở chép trước khi có tiết vậy. Tôi kiểm tra điện thoại của mình lần nữa. Tin nhắn tôi mới gửi cho Eriko vẫn chưa được xem. Tôi có một linh cảm chẳng lành.
Eriko không phải kiểu người sẽ bơ tin nhắn. Cậu ấy sẽ thường trả lời ngay mà.
Có lẽ cậu ấy tắt thông báo điện thoại… hẳn là vậy rồi. Eriko chắc chưa để ý. Chà, tôi cũng chẳng làm gì được. Mai phải gặp cậu ấy thôi.
Tôi nói với mẹ mình có việc phải làm rồi rời khỏi nhà mà không ăn sáng.
Đoạn đường đến trường hôm nay dài đến lạ. Tôi muốn đến trường thật nhanh, nhưng vẫn chưa tới. Và dù tôi có đến sớm thì chưa chắc gì Eriko sẽ ở trường, tôi không thể không thôi thúc bản thân đến trường càng sớm càng tốt. Bầu trời trong xanh hôm nay cảm giác thật khó chịu.
Khung cảnh xung quanh tôi trôi nhanh hơn cả trước kia. Trước khi tôi hay thì tôi đã chạy đến trường.
Tôi đến lớp học, nhưng Eriko vẫn chưa đến.
Tôi đợi Eriko đến lớp, nhưng cậu ấy đã không xuất hiện. Thời gian trôi, tôi bắt đầu thấy khó chịu, nghĩ rằng, “Sao cậu ấy không đến sớm vậy kìa?”
Rốt cuộc Eriko vẫn không đến mặc dù tiết sinh hoạt chủ nhiệm sắp bắt đầu. Chuyện này chưa từng xảy ra. Có gì đó sai sai. Dự cảm chẳng lành nơi tôi ngày một lớn hơn.
Cánh cửa phòng học mở toang ra, tôi đã nghĩ Eriko đã đến, nhưng đó lại là thầy chủ nhiệm lớp tôi, thầy Yamashita, thấy ấy bước vào lớp với vẻ mặt căng thẳng. Tôi cảm thấy lạnh song lưng ngay giây phút tôi nhìn thấy nét mặt ấy của thầy.
Ôi không, không, không, không. Tôi không muốn nghe lời thầy Yamashita định nói. Tôi có cảm giác mình không nên nghe.
Mặc dù suy nghĩ đó hiện lên trong đầu, thầy Yamashita bắt đầu nói.
“Chào buổi sáng, các em. Hôm nay, thầy xin thông báo với các em một tin buồn… Ngày hôm qua, Tomita mất rồi. Có lẽ như đây là một vụ tai nạn.”
Tôi cảm giác có ai đánh một cú thật mạnh từ phía sau, tâm trí tôi cũng trở nên trống rỗng.
“Nghe này, nghe này! Nếu vừa đi vừa dùng điện thoại là xấu nhưng tớ chỉ cần không đi nữa là được mà đúng không? Chả phải tớ thật thông minh khi nhận ra điều đó ư?” Đây là tin nhắn Eriko nhắn cho tôi hôm qua. Ý là gì cơ chứ? Tai nạn giao thông? Tại sao? Cậu ấy chắc chắn đã không vừa đi vừa dùng điện thoại. Nhưng bằng một cách nào đó. Người tuần đêm đã giết Eriko.
Đây hẳn la sự thật. Tôi không còn nghĩ ra được lựa chọn nào khác. Trực giác của tôi không bao giờ sao. Nhưng tại sao lại giết Eriko?
Chị Yuri đã nói nếu câu chuyện về Người tuần đêm là có thật thì chỉ cần kể cho hai ba người trong một tuần sẽ ổn mà. Đáng ra cậu ấy phải an toàn trong một tuần chứ. Nhưng Eriko vẫn bị giết. Vậy có nghĩa là thông tin tôi nghe đã sai sao?
Vậy câu chuyện này chính xác bao nhiêu phần? Tôi nghe nó quá trễ rồi ư? Nếu như vậy thì tại sao tôi vẫn còn sống còn Eriko lại bị giết? Tại sao lại là Eriko?
Chỉ vì tôi kể cậu ấy nghe chuyện về Người tuần đêm ư?
Chỉ vì như vậy. Chỉ vì tôi đã kể cậu ấy nghe câu chuyện về Người tuần đêm nên cậu ấy mới bị giết. Eriko chết là do tôi. Mình đã giết Eriko. Minh đã hại chết cậu ấy. Mình hại chết cậu ấy. Mình đã hại chết cậu ấy. Mình… Mình…
Lúc đó tôi đã bất tỉnh nhân sự.
Khi mở mắt ra, trần nhà màu trắng là thứ đập vào mắt tôi. Đây là đâu vậy? Đây là trần nhà và tôi đang nằm trên giường, tôi còn có thể thấy những tấm rèm trắng muốt bao quanh. Ồ, mình đang ở Y tế. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi nhận ra nơi quen thuộc.
“Ồ, em tỉnh rồi sao? Trò Sasaki, em thấy bình tĩnh hơn chưa?”
Khi tôi ngồi dậy, cô Satonaka, một y tá trẻ và dễ thương ngó qua những tấm rèm từ những chỗ hở. Cô là một người rất dễ gần và rất nổi tiếng với nữ sinh và nam sinh. Eriko và tôi cũng rất thích cô ấy.
Khoảnh khắc tôi nhìn thấy khuôn mặt của cô Satonaka, có gì đó trong tôi bỗng nhói lên. Những giọt nước mắt cứ thế úa trào trong vô thức. Cô Satonaka lặng lẽ ngồi cạnh rồi nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
Tôi khóc nhiều đến mức tưởng chừng nước mắt đã cạn khô. Sau khi đã bình tĩnh lại, tôi nói với cô Satonaka những chuyện đã xảy ra hôm qua. Cô im lặng lắng nghe cho đến khi tôi kết thúc câu chuyện.
“Không sao đâu, trò Sasaki, em không làm gì sai cả. Em không cần phải lo lắng,” lời nói của cô Satonaka vừa nhẹ nhàng lại vừa vững chắc sau khi tôi kể xong.
“Nhưng, nhưng…”
“Không nhưng nhị gì hết.”
Ánh mắt của cô Satonaka quả quyết khi nhìn tôi. Tôi đã không nói được gì rồi ngước đầu xuống.
“Trò Sasaki này.”
“Vâng ạ?”
Giật mình do bị cô gọi tên, tôi ngước mặt lên. Tôi băn khoăn lời cô ấy chuẩn bị nói, tôi cảm thấy thật bất an làm sao, nhưng cô nở một nụ cười dễ thương khi nhìn tôi.
“Chúng ta từ từ nói chuyện nhé?”
“Vâng.”
“Cảm ơn em. Trước khi nói chuyện thì em có muốn uống gì không?”
“…Dạ?” Tôi bất ngờ thêm lần nữa trước lời đề nghị đột ngột của cô Satonaka. Cô nở một nụ cười tinh quái.
“Giọng em như vậy mà nói chuyện thì cổ họng sẽ đau đó,” cô ấy nói/
“Dạ?” Sau khi khóc rất nhiều và nói rất nhiều, tôi nhận ra giọng mình đã khàn đi một chút.
“Cô tính lên chỗ máy bán hàng tự động ở lầu một. Em thì sao, trò Sasaki? Em uống gì không? Cô sẽ mua trà sữa,” Cô nói.
“Ồ không, em có thể tự mua. Nhưng ví em trong lớp học mất rồi…”
“Không sao, đừng lo chuyện này. Nhưng hãy giữ bí mật với mọi người nhen,” cô đặt ngón trỏ lên bờ môi rồi cười khúc khích nói. Sự căng thẳng trong tôi chợt giảm bớt khi nhìn thấy khuôn mặt ấy của cô.
“Vậy em sẽ uống trà chanh.”
“Được rồi. Chờ ở đây một chút nhé. Cô sẽ quay lại ngay,” Cô Satonaka nói.
“Vâng ạ.”
“Sau khi nhìn cô Satonaka rời khỏi y tế, tôi nằm dài trên giường. Có những cảm xúc hỗn tạp cuồng quay trong đầu tôi. Nhưng tôi thấy mình đã có thể giải toả được nhiều chuyện khi nói chuyện với cô.
Bây giờ tôi không có linh cảm nào xấu. Tôi đã nghĩ nơi đây sẽ an toàn. Tôi nhẹ nhàng đóng mắt lại.
“Nên trân trọng những người bạn.”
Tôi bất chợt nghe thấy giọng nói của cô Satonaka bên cạnh. Tôi tỉnh dậy rồi bắt gặp ánh mắt nghiêm trọng của cô đang nhìn tôi. Cô ấy mới đi ra ngoài mà, tôi thầm nghĩ. Nhưng trước khi để tôi kịp nói điều gì, cô Satonaka bóp chặt cổ tôi bằng cả hai tay.
Tôi vùng vẩy trong vô vọng để thoát khỏi sự kìm kẹp. Con mắt trợn trắng mở toang ra làm tôi thấy chuyện có gì đó không đúng khi nhìn vào khuôn mặt cô. Bên cạnh đó tôi cũng không nghe tiếng cửa Y tế mở sau khi cô Satonaka rời đi.
Tôi do dự một chốc rồi dốc hết sức đá vào bụng của cô Satonaka và xoay sở để thoát khỏi sự kìm kẹp của cô ấy.
“Mày đáng lẽ phải trân trọng những người bạn,” cô Satonaka đã nói như vậy, cô thụt lùi lại mấy bước sau khi bị tôi đá. Nhìn cô ấy chẳng thấy đau đớn gì rồi tiếp tục nói những lời đó với tôi.
Không, đây không phải cô Satonaka. Trực giác mách bảo tôi điều đó, tôi liền phóng khỏi phòng y tế.
Con người này chắc chắc rất nguy hiểm. Tôi phải chạy ngay, dù chẳng có bằng chứng cụ thể việc tôi sẽ bị giết, nhưng tôi chắc chắn điều đó. Bây giờ tôi quyết định chạy xuống hành lang và phóng thẳng đến phòng giáo viên gần phòng y tế.
Tôi bước thẳng từ y tế xuống phòng giáo viên. Có rất ít phòng hội nghị và phòng tư vấn dọc hành lang, nhưng khoảng cách lại chẳng xa lắm.
Tôi đến phòng giáo viên rồi dùng lực mở tung cánh cửa. Tôi đã định bước vào và thiết nghĩ mọi người sẽ làm gì đó để giúp tôi, nhưng rồi tôi nhận ra chẳng có ai ở đây cả.
Tại sao lúc này…
Tôi cắn môi rồi để cửa mở toang như vậy mà phóng thẳng về trước cầu thang. Cô Satonaka thật chắc hẳn đang ở chỗ máy bán nước tự động nên tôi phải đến đó, tôi sẽ được cứu.
Khi tôi chạy xuống tới hành lang và đến chỗ cầu thang, điện thoại trong túi tôi rung lên. Có ai đó đang gọi và nó cứ như vậy khi tôi mặc nó.
Ai có thể gọi vào lúc này chứ? Họ chẳng tốt tính chút nào. Điện thoại tôi rung lên liên hồi làm tôi khó chịu.
Khi đến đầu cầu thang, tôi cho tay vào túi lấy điện thoại. Và chuyện này đã xảy ra.
“Tao đã bảo rồi, vừa đi vừa dùng điện thoại nguy hiểm lắm.”
Tôi nghe thấy một chất giọng trầm của một người đàn ông tôi không quen biết văng vẳng bên tai. Tôi hoảng loạn nhìn hướng của giọng nói ấy, rồi có một lực mạnh va vào cơ thể tôi.
Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng trước khi tôi hay, cơ thể tôi đang lơ lửng trên không trung. Nói chính xác ra, tôi không lơ lửng nhưng đúng hơn là bị ném từ đầu cầu thang xuống. Đúng như những gì đã nghĩ, đầu tôi đập xuống đất.
Người đầu tiên phát hiện tôi là cô y tá Satonaka. Cô ấy đã lên lầu một để mua nước từ máy bán hàng tự động và trong khi đang quay lại, cô nghe thấy một âm thanh lớn như có cái gì đó ngã từ trên cao xuống.
Cô tức tốc chạy đến xem có chuyện gì và tôi nằm đó, nằm trên sàn phòng y tế, đầu be bét máu.
Tiếng hét của những giáo viên nữ vang vọng khắp trường.
Naomi, một học sinh được đưa đến bệnh viện đã sống sót trong gang tấc nhưng tình trạng của cô lại rất nguy kịch. Dù đã được một tuần kể từ khi cô nhập viện, cô vẫn chưa tỉnh lại.
Có rất nhiều dấu chấm hỏi về sự tình này.
Đầu tiên là trước khi cô y tá Satonaka hét lên, có rất nhiều giáo viên đang chuẩn bị cho tiết học tiếp theo hoặc đang xử lý công việc hành chính trong căn phòng có cánh cửa đột nhiên mở toang ra bằng một lực mạnh. Một Naomi nhợt nhạt và sợ hãi đứng đó đã làm họ bất ngờ.
Một người giáo viên ngồi gần cửa đã cố gắng nói chuyện với Naomi nhưng cô đã tránh tiếp xúc mắt với những người giáo viên trong phòng, cô nữ sinh nhìn có vẻ thất vọng rồi chạy đi mất.
Dấu chấm hỏi thứ hai đó chính là điện thoại của Naomi. Chiếc điện thoại Naomi đã nắm chặt trong lúc ngã cầu thang còn đang reo. Một trong số giáo viên tập chung lại sau khi nghe tiếng hét của y tá Satonaka đã thấy cuộc gọi đến hiển thị chính tên của Naomi, ‘Naomi Sasaki’. Điều khó hiểu ở đây là tại sao tên của cuộc gọi ấy là từ chính cô nữ sinh trong giờ phút chí tử như vậy.
Và dấu chấm hỏi thứ ba, chính là người giáo viên chạy đến hiện trường và xác nhân Naomi vẫn còn thở, bọn họ đã nghe thấy một giọng nói trầm và ghê rợn của một người đàn ông nói như thế này:
“Tao đã không muốn làm khó mày rồi."