Đây là bản dịch phi lợi nhuận, được đăng chính thức duy nhất tại ln.hako.vn và docln.net.
Translator: Lionel
Editor: Lionel
Chúc một ngày tốt lành.
----------------ovOvo----------------
Đã được một ngày từ khi Hikaru và Lavia đến Forestzard, thủ đô của Forestia.
Hôm nay cậu ra ngoài giải quyết việc Gafrasti yêu cầu, thế là hoàn tất lý do hai người đến đây.
Hikaru có vài khúc mắc liên quan tới Nữ hoàng và thủ tướng. Sao hai người họ ở riêng trong căn phòng đó? Như vậy chắc chắn sẽ rất nguy hiểm. Ban đầu cậu nghĩ do thiếu nhân lực, nhưng có khá nhiều nhân viên trong tòa nhà đó. Vậy là vì họ không thể tin tưởng hầu cận của mình sao?
Cũng có cả một tên nào đó trốn trên trần nhà nữa. Muốn vào một nơi như vậy không phải chuyện gì dễ dàng, đó là bằng chứng chỉ ra có kẻ phản bội trong chính quyền trung ương.
Vẻ mặt của cư dân tất cả đều tươi sáng. Có vẻ như thủ đô này, một thành phố đa chủng tộc đã làm rất tốt. Nhưng mặt khác, cũng có thể nói là họ đã quá quen thuộc với hòa bình. Trông như mọi người đều ngó lơ việc Vương quốc láng giềng, Ponsonia đang có chiến tranh với Quinbland vậy.
Sao cũng được, chả phải việc của mình.
Hikaru gạt bỏ suy nghĩ đó vào một góc tâm trí.
「...Thực sự có ổn không vậy chứ?」
Lavia bất ngờ hỏi.
「Gì thế?」
「Bọn mình đang nuông chiều bản thân quá rồi đó...」
Những lời không ngờ tới được từ người từng là con gái Bá tước. Nhưng vẫn hiểu được thôi, dù sao thì hai người cũng đang ở lại căn phòng thuộc một trong những khách sạn tốt nhất tại Forestzard mà. Mọi đồ ăn thức uống đều được đưa đến tận nơi.
「Ổn mà, cứ miễn là chúng ta vẫn có tiền.」
Chỉ trong nháy mắt Hikaru đã khá giàu. Sau khi Gafrasti kiểm chứng cuộn giấy “Phả hệ gia đình triều đại Thánh” cậu đưa là đồ thật, sử gia này đã chuyển 11 triệu Gilan vào tài khoản Hội của cậu. Trong đó một triệu là tiền công sau khi chuyển lời nhắn cho Zofira nhưng ông cũng thanh toán luôn. Cảm giác có hơi kỳ khi được tin tưởng đến vậy.
Cộng với đồng bạch kim cậu nhận ở lối vào hầm ngục, Hikaru theo cách nào đó, đã trở nên “giàu có”.
Số tiền còn lại: 919.010 (+11.200.000) Gilan.
「Giờ mọi thứ ổn định lại rồi nên phải giải quyết vài thứ đã.」
Hikaru nhấp một ngụm cà phê nói.
Cà phê ở nơi này khá là mạnh, là loại đen thuần không sữa không đường hoặc pha với rượu. Lavia không uống được nên đã sớm thay bằng trà thảo mộc.
Mục đích rời khỏi Vương quốc càng sớm càng tốt nên hai người đã gấp rút di chuyển. Con đường chật cứng bởi những thương nhân phản đối chiến tranh với Đế quốc Quinbland cố rời đi. Bởi có quá nhiều tai mắt xung quanh nên hai người quyết định để sau này mới kiểm tra chiến lợi phẩm từ hầm ngục.
May mắn là giờ cả hai đã đến Forestia nên có thể thoải mái thả lỏng về mặt tâm lý.
Về chiếc áo choàng do Dodorono chế tạo, Hikaru thanh toán tiền cho Hội ở Root Hubbard để vận chuyển tiếp đến Hội Mạo Hiểm Giả Forestzard. Việc này sẽ tốn 10 ngày nên hai người quyết định sẽ sống xa hoa trong suốt khoảng thời gian đó.
「Rồi, kiểm tra coi chúng ta lấy được gì nào.」
Hikaru đặt khẩu súng ổ quay rõ là quá lớn so với hai người lên bàn. Chỉ còn duy nhất một viên đạn, hẳn là có nạp phép thuật loại “ma”.
「Đây là thứ duy nhất mà anh lấy được.」
Hikaru nói.
「Một cây gậy bắn phép thuật sao?」
「Gậy? À, có lẽ với em nó giống vậy thật.」
Với cậu thì đây rõ ràng là một khẩu súng, còn Lavia không biết gì về thứ này.
「Nó hoạt động như thế nào vậy?」
「Ta dùng đạn có nạp phép thuật từ trước ấy, cơ mà chỉ dùng được một lần à.」
Hikaru tháo ổ xoay lấy ra cả sáu viên đạn. Dùng Phát Hiện Ma Lực là cậu biết có năm viên không còn phép thuật nữa.
Không còn ma lực. Cơ mà cũng chẳng giống đạn thông thường gì cả, mấy viên này trước với sau khi bắn trông đều như nhau. Có tái chế được không đây nhỉ.
Hikaru đưa một viên đạn trống cho Lavia.
「Em nạp phép thuật vào cái này được không?」
「...Làm thế nào cơ?」
「...」
Cậu chịu.
「Anh nghĩ... thử niệm phép chăng?」
「Nguy hiểm lắm đó. Nếu làm vậy mà không nạp được vào viên đạn thì em khó mà hủy phép ấy.」
「Hừm, cũng đúng. Thế thì ta sẽ thử ở đâu đó khác vậy, hoặc là nhờ ai đó tìm hiểu xem sao - một người nào đó có chuyên môn trong lĩnh vực vật phẩm phép thuật.」
Ông trùm Hội Đạo Tặc ở Pond nảy lên trong tâm trí nhưng cậu không có ý định quay lại Ponsonia.
「Nhờ ai đó tìm hiểu sao? Ý anh là đưa cho người ta cây gậy phép đó ư? Làm ơn nói là anh không làm vậy đi mà.」
「Nếu không đưa thì sao mà họ nghiên cứu được. Và nó là súng chứ không phải gậy phép.」
「Anh định trao một thứ quý giá thế này đi sao?! Em chưa từng thấy một vật phẩm phép thuật nào mạnh đến mức này luôn đó!」
「Là vậy sao... Mà anh nghĩ có lẽ em đúng thật.」
「Anh không tin em à? Em thấy nó thực sự rất giá trị đấy.」
「Anh có tin em mà. Cơ mà anh cũng không bận tâm nếu người chúng ta nhờ nghiên cứu đánh cắp thứ này luôn đâu. Phép thuật của em còn mạnh hơn nhiều nên cũng chả ảnh hưởng mấy.」
「Anh cố tình khen em để né, thật không công bằng.」
Lavia phồng má ra nói.
Hikaru cười nhăn nhở nói “Em phồng má dễ thương quá đi mất” khiến cô lại càng thêm phần cáu.
「Lavia này, anh đang định sẽ đến thành phố Học giả Scholarzard sau khi nhận đồ Hội gửi. Em thấy sao? Chắc ta sẽ có thể nghiên cứu khẩu súng này ở đấy.」
「Thành phố Học giả Scholarzard... Chẳng phải đấy là cơ sở đào tạo mà thủ tướng đất nước này cải cách trong những năm gần đây sao?」
「Đào tạo? Không phải cơ sở nghiên cứu sao?」
「Hiện tại là cả hai. Họ tìm kiếm những tài năng mới và phát triển nền công nghệ tiên tiến, cả mạo hiểm giả cũng được chấp nhận nữa. Cơ mà em nghe người ta nói vậy thôi.」
「Một cơ sở đào tạo dành cho mạo hiểm giả hử... Đáng để xem qua đấy.」
Hikaru có dự định cải thiện Ẩn Thân, nếu có thể tìm một chuyên giả trong lĩnh vực này, cậu sẽ nhờ được huấn luyện để mài giũa thêm kỹ năng của bản thân.
Hiện tại cậu chỉ lệ thuộc vào Bảng Linh Hồn và Chức nghiệp, nhưng thế thôi cũng hơn cả đủ rồi.
Thậm chí còn tuyệt hơn nữa nếu họ có thể bày mình cách phá khóa này nọ.
Một trong những điểm yếu của Hikaru, cậu có thể xâm nhập bằng Ẩn Thân nhưng lại không thể vào mấy căn phòng bị khóa. Lựa chọn duy nhất khi đó là phải phá hủy khóa cửa.
「Ây chà Hikaru, em không nghĩ anh lại là người đề xuất thế đấy.」
「À, xin lỗi nhé. Mấy thứ em nói làm anh càng thêm hứng thú thôi. Thế em không muốn đi à?」
「Anh không cần quan tâm tới em đâu.」
「Thế không có được. Em thoát khỏi Ponsonia rồi, giờ em tự do luôn mà.」
「Em sẽ đến bất cứ nơi nào anh đi. Em sẽ theo anh mãi mãi.」
「Mãi mãi á?」
「Mãããããi mãi. Vĩnh viễn và mãi luôn.」
「Nghe em nói thế mừng thật.」
Cậu nở nụ cười gượng nói.
「Em nói với anh từ trước rồi, em là gánh nặng lắm đó.」
「Anh nhớ.」
Cậu gật đầu.
「Em thực ra khá là nhẹ đấy. Cơ mà kệ, giờ chúng ta đang giàu mà.」
「Vâng... Cơ mà tiếc hồi ở phòng kho báu ghê, lấy được hết chỗ đấy thì anh phát tài luôn ấy chứ.」
Lavia thở dài, lấy hai tay chống má nói.
「Ơ kìa Tiểu thư Lavia, nói là tiếc ghê nhưng anh nhớ chỉ mới một lúc thôi mà đã thấy em lấy được cả đống thứ trong đó rồi mà nhỉ.」
「...」
「Chẳng phải em cảm thấy sai trái vì chúng ta cướp bóc nơi đấy hử?」
「Bộ em có nói vậy hả?」
Chiếc túi của Lavia đang nằm trên bàn. Trong lúc Hikaru lấy khẩu súng thì cô dọn chỗ để bày biện đồ đạc.
Bên trong là một chiếc túi da khác đựng đầy đá quý, nhiều đến mức dù có dùng cả hai tay cũng không thể cầm hết. Kim cương, hồng ngọc, ngọc lục bảo, chrysoberyl[note50119], ngọc hồng lựu, thạch anh hồng rồi cùng nhiều thứ khác. Tất cả đều rất lớn.
Nói thật thì trông lượng đá quý này còn giá trị hơn toàn bộ số tiền Hikaru hiện có. Tuy nhiên phải cân nhắc kỹ lưỡng đối phương trước khi quyết định bán những thứ này.
Và cuối cùng.
「Em thì lại muốn quyển sách này nhất cơ.」
Kích thước bằng loại giấy B4, một quyển sách dày khoảng 6cm bọc da cẩn thận cùng viên đá quý khảm sáng lấp lánh.
Quyển sách bị khóa nên hai người vẫn chưa mở ra, xé bỏ phần da sẽ đọc được nội dung bên trong, nhưng làm vậy thì lại quá phí phạm.
「Nói thế chứ em lấy cả đống đá quý đấy thôi, giờ thì em cũng giàu như anh luôn.」
「Hở? Chỗ đó là của anh hết mà.」
「Hử?」
「Ưm?」
「Đợi chút... Gì cơ?」
「Nhưng ít ra hãy để em đọc quyển sách này với nhé! Vậy được chưa?!」
「...Ừm được chứ, nhưng chỗ đá quý với quyển sách này đều là của em mà Lavia. Anh nói rồi, hiện tại hai đứa đã rời khỏi Ponsonia nên hai chúng ta bình đẳng...」
「Không, không phải vậy.」
Nghiêng người về phía trước, Lavia đặt tay mình lên tay Hikaru nằm trên bàn.
「Em không quan tâm nếu hai ta có không ngang bằng. Em muốn cứ mãi thế này thôi. Nếu có thể thì em muốn được anh che chở mãi mãi cơ.」
「Lavia...」
Trông cô đã quyết tâm với lựa chọn này, Hikaru khẽ thở dài.
「Được rồi, nhưng em sẽ có khoản tiền riêng của bản thân để tự do sử dụng. Thế nhé?」
「Cái đó... nếu chỉ có vậy thì được thôi.」
「Rồi còn một thứ nữa.」
Hikaru giơ tay lên chỉ vào Lavia.
「Ngày mai chúng ta sẽ đi mua quần áo, giờ em không việc gì phải mặc đồ con trai nữa hết.」
Chuỗi ngày phải cải trang thành con trai của cô sớm rồi sẽ kết thúc.
Hikaru cũng có kế hoạch làm cả thẻ Hội cho cô nữa, Thẻ Linh Hồn do đền thờ phát hành không có chức năng ký gửi tiền.
「Đấy là mệnh lệnh sao?」
「Ờm, không phải đâu. Xin lỗi em, anh không biết phải nói như thế nào nữa...」
Hikaru gãi má cùng chút vẻ xấu hổ.
「...Anh đang định rủ em đi hẹn hò ấy.」
「...」
Lavia nhìn cậu chằm chằm. Cô rời khỏi ghế rồi nhanh chóng lại gần bám vào tay Hikaru.
「E he he he...」
「G-Gì thế?」
「E he he~」
「Thế em có muốn đi hay không đây?」
「Tất nhiên là đi chứ!」
Mất một lúc sau cô mới chịu thả tay cậu ra.
* *
Lavia chìm trong giấc nồng với biểu cảm hạnh phúc, Hikaru ngồi xuống chiếc ghế trong phòng khách sạn của hai người.
「Rồi giờ thì... Phải cân nhắc qua vài thứ thôi.」
Cậu nói trong lúc triệu hồi Bảng Linh Hồn của bản thân.