Đây là bản dịch phi lợi nhuận, được đăng chính thức duy nhất tại ln.hako.re và docln.net.
Translator: Lionel
Editor: Lionel
Đọc truyện vui vẻ nhé mọi người!
----------------ovOvo----------------
Bởi Lavia đã thấy khá hơn nên đêm hôm đó hai người họ đi ngủ muộn. Mà dù sao thì kế hoạch ngày hôm sau cũng nhẹ nhàng thôi.
Hikaru và Lavia cùng hướng đến chỗ quầy bánh mì xúc xích. Selica thì không thấy ở đâu cả, còn chủ sạp hàng quay sang nhìn hai người, khoanh tay lại rồi gật đầu.
「Sáu mươi Gilan.」
「Tôi còn chưa nói gì cơ mà.」
Anh ta sốt sắng chuẩn bị phần bánh mì, không quên cho xốt cà chua và mù tạc vào trước khi đưa cho họ. Hikaru trả tiền rồi cắn một miếng.
「Hừm...」
Nước thịt rỉ ra ngay khoảnh khắc răng cậu cắn vào phần xúc xích, kết hợp với lượng xốt cà chua vừa đủ cùng mù tạc làm nên một hương vị hài hòa.
「Giờ tôi cho thứ này điểm đạt.」
「...Hiểu rồi.」
「Gì? Sao trông anh chẳng vui mừng tí nào hết vậy.」
「Chỉ là... cuối cùng cậu cũng công nhận món bánh mì xúc xích tôi, thưa Thầy.」
「...」
Anh ta vừa gọi mình là gì cơ? Rồi sao lại nhìn mình với cái ánh mắt đầy kính trọng ấy nữa?
「Giờ anh chỉ việc thêm vào chút tùy biến, kiểu như phô mai hay là hành tây thái nhỏ rải lên trên ấy, hoặc thay vì mù tạc thì anh có thể dùng xốt Salsa với giấm cay cũng được.」
「Thì ra là vậy! Hiểu rồi, tôi nhất định sẽ chinh phục cả thế giới này bằng các loại bánh mì xúc xích!」 Chủ sạp hàng nói lớn.
「Ừ-Ừm...」 Hikaru trả lời.
「Cái này vẫn chưa đủ cay...」
Hikaru ngó lơ luôn phần bình luận của Lavia. Trong tương lai gần, những chiếc bánh mì xúc xích ấy sẽ vượt qua cả biên giới Vương quốc mà vươn ra khắp lục địa, nhưng giờ hãy tạm để câu chuyện đó cho lần sau.
* *
Tiếp theo hai người hướng đến cửa hàng của Dodorono mà Hikaru đã ghé qua ngày hôm trước. Nếu có thể thì cậu muốn rời Pond vào ngày mai nên hai người chỉ có duy nhất hôm nay để sắm sửa trang bị.
「Ý niệm thời trang hoàn hảo của ta hôm nay lại bắt đầu rực cháy rồi đây!」
「Ư...」
Một Quỷ Lùn đứng tạo dáng với tay giơ hình chữ V nháy mắt là quá sức cho Hikaru. Thật khó chịu, cảm giác cứ như cậu bị ép phải uống trà nóng giữa trưa hè vậy.
「Ông chuẩn bị giúp chúng tôi vài thứ được không?」
「Được chứ, cứ việc nói ta biết cậu cần gì.」
「Đầu tiên tôi muốn thứ gì đó có thể che giấu hiện diện của người mặc. Giá tiền không thành vấn dề, cứ việc cho tôi một con số ước chừng.」
「Cậu sẽ mặc nó sao?」
「Không, là Renclaw đây sẽ mặc. Có thể sau này bọn tôi sẽ bán lại nên trang phục vô giới tính vẫn tốt hơn.」
「Hừm...」
Dodorono quan sát Lavia. Trong một khoảnh khắc Hikaru như đông cứng lại vì lo sợ. Có thể ông sẽ nhận ra danh tính của cô nếu cứ tiếp tục nhìn chằm chằm như vậy.
「Cậu...」
「V-Vâng?」
Lavia hoang mang.
「Da cậu đẹp thật đấy! Ta ghen tị quá đi mất!」
Ặc, mình lo sợ cái gì vậy trời, Hikaru thở phào nghĩ.
「Cậu mặc kiểu gì rồi cũng đẹp hết á! Ta sẽ ước tính chi phí nên hãy chờ một chút.」
Hai người cũng tiện thể mua luôn quần áo để thay trong chuyến hành trình. Hikaru chỉ có duy nhất bộ đồ Sói Đêm nên cậu chọn lấy vài cái áo sơ mi và quần vải lanh mới. Cẩn thận cân nhắc là điều cần thiết khi lượng đồ họ có thể mang theo bị giới hạn. Lavia cũng lấy một ít đồ lót phụ nữ rồi nói là mua cho em gái mình.
Và Hikaru không cần áo choàng mới bởi cái bị phá hủy hồi giao đấu với Lawrence là thứ cậu mua từ cửa hàng đồ cũ ở Thủ đô, dù sao thì trang bị không thể truy dấu vẫn tốt nhất khi đột nhập mà.
「Ta tính xong rồi đây, tổng cộng cũng khá tốn kém đấy.」
「Là bao nhiêu?」
Dodorono đưa ra một mảnh giấy.
.. Da Thằn Lằn Ngụy Trang - 9.200 Gilan
* +18.000 Gilan nếu là da Rồng Ngụy Trang
.. Đá Tinh Linh (Khí) - 1.500 Gilan
.. Tiền công - 1.000 Gilan
Tổng cộng: 11.700 Gilan.
「Ông Dodorono này...」
「T-Ta biết, ta đã nói trước là nó sẽ tốn kém mà. Đá Tinh Linh là thứ cần thiết đó, phép thuật gió sẽ đảm bảo mùi của người mặc không lan ra. Ta không chắc là có người chịu bỏ ra chừng ấy tiền chỉ vì một cái áo choàng...」
Hikaru chỉ vào mảnh giấy.
「Một nghìn Gilan tiền công?! Quá rẻ rồi đấy!」
「Chờ chút, đó mới là cái mà cậu quan tâm ư?」
「Thật không thể chấp nhận với một yêu cầu đặt riêng như thế, ít nhất là hãy gấp đôi chỗ đó lên!」
「A, ưm... 1.000 Gilan cũng khá cao rồi mà...」
「Tăng lên 2.000 đi, và nếu có thể thì hãy ưu tiên đơn hàng của bọn tôi.」
「Được th-... Chờ đã, cậu thực sự sẽ đặt làm sao?」
「Tất nhiên rồi, ai mà đi hỏi giá ước tính nhưng lại không mua gì hết chứ?」
「Nhưng chi phí...」
Hikaru lấy ra chiếc túi da cậu dùng làm ví tiền, vẻ ngoài nặng nề cộng với tiếng đồng xu va vào nhau khiến Dodorono bất giác nín thở.
「Tôi muốn biết thêm về da Rồng Ngụy Trang, nó tốt đến mức nào?」
「Cực tốt là đằng khác. Rồng Ngụy Trang cũng không quá lớn và chúng thường xuyên xuất hiện trong các hầm ngục. Khi ở bên ngoài thì chúng gần như là không thể bị phát hiện khi lẩn mình vào môi trường xung quanh, khả năng che giấu của nó nằm ở lớp da nên chúng ta sẽ sử dụng phần đó để làm áo choàng. Tất nhiên dùng lớp da chết sẽ không hiệu quả như lúc nó còn sống nhưng vẫn tốt hơn da Thằn Lằn Ngụy Trang nhiều.」
「Thế còn khả năng cung ứng thì sao? Cái nào dễ mua hơn?」
「Là da Rồng Ngụy Trang, vì khá đắt đỏ nên cũng không nhiều người có khả năng mua nên chúng cứ nằm tồn kho một thời gian dài. Mấy hôm trước có một lái buôn từ Thủ đô Hoàng gia cũng có món này đấy. Mặt khác thì Thằn Lằn Ngụy Trang lại xuất hiện theo mùa, vì chúng ngủ đông nên rất dễ dàng săn bắt vào mùa đó. Phần da thường được xử lý vào đầu xuân nên tầm này cũng không có nhiều hàng lắm.」
「Vậy thì, tôi muốn da Rồng Ngụy Trang.」
「Được thôi.」
Dodorono không nói thêm gì nữa.
「Ông có chắc 2.000 Gilan tiền công là đủ không thế?」
「Ổn mà, dù sao thì da Rồng Ngụy Trang cũng dễ gia công thôi.」
「Sẽ cần bao lâu để hoàn thành vậy?」
「Xem nào... Dù ta có ưu tiên đi nữa thì cũng sẽ mất khoảng mười ngày bởi việc mua vật liệu sẽ cần thời gian.」
「Mười ngày sao...」
Hikaru cân nhắc lại, cậu muốn rời đi ngay vào hôm sau, lúc này đợi mười ngày không phải là một lưa chọn.
「Ông có thể chuyển phát sản phẩm sau khi hoàn thành không? Thực ra tôi đang định ghé thăm Thành Phố Ngầm Của Những Vị Thần Thượng Cổ.」
「Ồ, ra là cậu đang nhắm tới hầm ngục sao?! Ta hiểu rồi, trang bị thế này nhất định sẽ hữu dụng trong hầm ngục đấy.」
「Ông nghĩ vậy sao?」
「Tất nhiên rồi, cậu sẽ có lợi thế cực lớn nếu nắm quyền chủ động tấn công trước trong hầm ngục đó.」
「Vậy tôi muốn ông gửi số trang bị sau khi hoàn thành tới Hội Mạo Hiểm Giả ở đó.」
「Root Hubbard hử...」
Hikaru gật đầu. Thị trấn gần hầm ngục đó nhất chính là Root Hubbard.
「Được thôi, giờ thì...」
Lavia tập trung lắng nghe cuộc đối thoại giữa Hikaru và Dodorono. Vì số tiền mang bên người không đủ nên Hikaru rút thêm 30.700 Gilan từ Hội để chi trả. Toàn bộ chi phí đã được thanh toán trước và Dodorono sẽ trả phí vận chuyển đến Root Hubbard.
* *
Điểm đến tiếp theo của hai người là cửa hàng vũ khí của Leniwood. Thanh Dao Găm Cường Hóa của Hikaru đã bắt đầu xuống cấp do liên tục tiêu diệt quái vật, và cậu cũng muốn mua thứ gì đó để Lavia tự vệ nữa.
「Ấy chà! Cậu sử dụng thứ này dữ dội thật đấy!」
Leniwood nói khi Hikaru đưa anh ta xem cây dao găm. Anh chàng thợ rèn trông có vẻ hạnh phúc khi biết vũ khí của mình được sử dụng thường xuyên.
「Phần lưỡi dao thì sứt mẻ và tay cầm biến dạng, cậu đã dùng nó để làm cái gì trong khoảng thời gian ngắn như thế vậy hả?」
「Nhiều thứ...」
「Tôi có thể sửa nó nhưng, sẽ cần hết cả ngày luôn đấy.」
「Nếu thế thì, tôi sẽ mua một thanh khác để dự phòng vậy, ngoài ra tôi cũng muốn một cây gậy phép tử tế để sử dụng Tinh Linh Thuật nữa.」
「Thế thì cậu nên đến Giả Kim Hội ấy, ở đấy họ có nhiều thứ tốt lắm, còn chỗ tôi chỉ có vài cây thôi.」
Anh nói trong lúc đặt vài cây gậy phép bọc trong vải lên bàn.
「Toàn bộ chỗ này đều làm từ kim loại à?!」
「Đúng vậy! Tôi là thợ rèn nên dùng kim loại tạo ra những cây gậy có thể dùng để phang người khác thì mới đúng chứ!」
「Dùng gỗ dễ kiểm soát Tinh Linh Thuật hơn mà...」
「Chính xác! Những hiệu ứng tăng cường trên mấy đứa trẻ đó cũng không có liên quan gì đến phép thuật hết!」
Cuối cùng Hikaru cũng đã hiểu ra, toàn bộ mớ này đều là phế phẩm.
「Cái này sẽ cho cậu thêm sức mạnh! Còn cái này sẽ cho cậu thêm sức mạnh! Rồi cái kia cũng sẽ cho cậu thêm sức mạnh luôn!」
「Đúng hơn là quá mất cân bằng...」 Hikaru nhận xét.
「Cậu nghĩ vậy sao? A ha ha! Đó cũng là lý do mà tôi chưa bán được cái nào đấy!」
「Tôi hiểu, thay vì vậy thì khách hàng sẽ chỉ việc quay sang Hội Giả Kim thôi.」
「Nhưng xem này! Không phải tất cả đều là tăng sức mạnh đâu!」
Leniwood chỉ vào cây gậy - một thanh kim loại trơn láng màu bạc xỉn dài khoảng ba mươi centimet cùng vẻ ngoài như dùi cui cảnh sát.
「Cái này sẽ cho cậu thêm sức bền!」
「Ồ... bao nhiêu vậy?」
「Cậu có thể sở hữu nó ngay lập tức chỉ với 400 Gilan thôi đó!」
「...Nhưng có vẻ nó không bán chạy lắm.」
Thanh Dao Găm Cường Hóa của Hikaru tốn mất 5.000 Gilan, và cây gậy này thậm chí còn rẻ hơn nó tận mười lần. Cậu mua cây gậy và thanh dao găm thép bình thường không có bất kỳ hiệu ứng tăng cường nào với giá 4.000 Gilan, ngoài ra thì phí sửa thanh dao găm kia là 300 Gilan.
* *
Sau đó Hikaru và Lavia lên chuyến xe ngựa tốc hành đến cái hồ ở phía đông. Vì tới nơi vào khoảng giờ trưa nên hai người quyết định dùng bữa trước.
Mấy tay mạo hiểm giả kia...
Có ba mạo hiểm giả đang dò hỏi những người câu cá bên hồ, cậu liền hiểu ngay vấn đề.
Xem ra họ đang tìm chỗ nguyên liệu mình mang về Hội rồi.
Hôm trước Hikaru đã mang về rất nhiều chiến lợi phẩm, hẳn là họ đang kiểm tra xem liệu nó có hợp pháp hay không.
Chúc may mắn.
Cậu cười khểnh. Sau khi ăn trưa tại vị trí không thể bị trông thấy, Hikaru và Lavia cùng nhau tiến vào khu rừng.