Đây là bản dịch phi lợi nhuận, được đăng chính thức duy nhất tại ln.hako.re và docln.net.
Translator: Lionel
Editor: Lionel
Trải nghiệm lần đầu khó phai.
----------------ovOvo----------------
Sau khi hoàn thành việc phân tách, Hikaru mang theo phần nội tạng hướng đến cửa hàng Mì trộn Ma thuật cùng Lavia. Và như mong đợi, chủ cửa hàng to như gấu đã mừng ra mặt.
「Tôi không thể miễn phí như lần trước nhưng sẽ có giảm giá hời cho cậu!」 Ông ta nói.
Họ được dẫn tới cái bàn như lần trước. Những khách hàng có mặt từ đầy thích thú quan sát. Đây không hẳn là nơi để hai đứa con trai gặp gỡ nhưng thái độ của chủ cửa hàng khiến không ai dám bắt chuyện với họ.
「Được cùng ăn với anh ở nhà hàng thế này, em vui lắm.」 Lavia nói.
Giờ nghĩ mới thấy, mọi bữa ăn đều là mình mua từ các sạp hàng. Lúc đầu cậu lo về vấn đề cân bằng dinh dưỡng nhưng có nhiều loại sạp đồ ăn đến kinh ngạc - từ hải sản cho đến thịt, hết rau củ rồi là trái cây. Như vậy cũng không phải là thiếu dinh dưỡng nhưng dùng bữa ở một nơi thích hợp sẽ tốt cho tinh thần hơn.
「Thật ấn tượng.」
「Gì ạ?」
Hikaru quan sát Lavia thưởng thức món khai vị mát lạnh. Lưng thẳng cùng cách sử dụng dao nĩa khiến cô trông thật xinh đẹp.
「Anh chưa từng được học về các phép xã giao thế này, tất cả cũng chỉ mới là biết thôi.」
Chính xác là kiến thức của Roland. Nhưng đó là tất cả, chỉ là kiến thức chứ chưa từng được cơ thể cậu ta thực hành.
「...Em không hề giống một mạo hiểm giả thực thụ nhỉ?」
「Kiểu vậy.」
「Vậy em có nên thấp giọng xuống một chút không?」
「Đừng, cứ như vậy là được rồi.」
Có một mạo hiểm giả với mọi cử chỉ đều đáng yêu thế này cũng không tệ. Hikaru nghĩ cách cô dùng bữa cũng thật dịu dàng.
「Anh sẽ thử luôn xem sao.」 Cậu nói.
「Vì đã có sẵn kiến thức rồi nên em nghĩ anh sẽ không mất quá nhiều thời gian đâu.」
「Anh nghĩ đó không phải thứ ta có thể học trong một sớm một chiều như vậy.」
Hai người trò chuyện trong khi dùng bữa. Chủ đề cũng thay đổi so với mọi khi, có lẽ là vì không khí đã thay đổi. Phần lớn họ nói về những thứ vui vẻ - món ưa thích của Lavia, trái cây hay thậm chí là tiểu thuyết phiêu lưu cô đã đọc nữa.
「Xin chào. Ô, lâu rồi không gặp.」
Nhưng không may là cuộc trao đổi vui vẻ đó đã đến hồi kết. Hikaru liếc nhìn lối vào nơi giọng chủ cửa hàng vọng lại và rên rỉ.
「Buổi tối tốt lành cậu Hikaru.」
Là Gloria.
「Ngài Hikaru!」
「Ư... Chào buổi tối.」
「Chúng ta lại gặp rồi nhỉ.」
Cả Paula, Pia, và Priscilla cũng theo sau cô.
* *
「Cô định làm gì vậy?」
Thêm hai chiếc ghế được đưa tới bàn họ. Ngồi cạnh Hikaru là Gloria rồi đến Priscilla, bên cạnh Lavia là Paula rồi tiếp đến Pia.
「Mấy cô gái này nói mình được cậu cứu mạng nên tôi dẫn họ tới đây để cảm ơn.」Gloria trả lời với nụ cười thường lệ.
「Trời ạ...」 Hikaru nói với tông giọng lạnh lẽo đầy bất ngờ. 「Tôi đã nói mấy cô là không được kể cho người khác mà đúng không?」
Cậu không thể kiềm chế bản thân khi nhận ra họ đã tiết lộ với Gloria. Bầu không khí đột ngột đông cứng lại.
「Bọn em xin lỗi!」 Paula cúi thấp đầu với hai tay chống lên bàn. 「Pia đã kể với Gloria trong lúc em đi tắm nên...」
「T-Tôi xin lỗi! Nhưng không lý nào ba người bọn tôi lại có thể hạ gục Tộc Man Di cả. Thực sự không có cách nào khác mà. Ngoài ra tôi nghĩ nhân viên Hội sẽ giữ bí mật việc này nữa.」
「Cô ấy đúng đấy. Tôi sẽ không tiết lộ cho bất cứ ai khác cả. Nhưng tại sao cậu lại muốn giữ bí mật chuyện đó? Tuy tôi không nghĩ là đến mức có thể hạ gục Tộc Man Di nhưng cậu vẫn đủ mạnh để giúp đỡ người khác. Đó không hẳn là điều xấu nên tôi không thể hiểu lý do cậu lại muốn giữ bí mật chuyện này.」
「Đúng vậy!」 Pia hùa theo.
Hikaru lườm Pia khiến cô trốn ra phía sau Priscilla.
「Tôi không nghĩ cô phù hợp để trở thành một mạo hiểm giả đâu đấy. Dừng ngay đi.」 Hikaru nói.
「T-Tại sao chứ...」
「Có những yêu cầu cô buộc phải giữ bí mật. Chỉ vì người đó là nhân viên Hội cũng không nghĩa là có thể tiết lộ cho họ. Không lẽ cô nghĩ do đấy không phải điều gì xấu sao? Hay có lẽ vì tôi chỉ là một tên nhóc nên mọi thứ sẽ ổn thôi?」
「Ý-Ý tôi... không phải như vậy.」
「Ngài Hikaru, bọn em thực sự xin lỗi! Em sẽ nói chuyện lại với cô ấy sau.」 Paula cố bào chữa cho Pia.
「Xin lỗi Hikaru. Đó đúng là một hành động ngu ngốc.」 Priscilla nói theo.
Mặt Pia trắng bệch, nước mắt đang chực rơi nơi khóe mi. Nhưng Hikaru không thể cứ thế mà bỏ qua được. Cậu tin khi một ai đó đã tiết lộ bí mật của người khác, chắc chắn sẽ có lần thứ hai và cứ thế. Nếu điều đó tái diễn, không chỉ riêng cậu mà cả Livia cũng sẽ phải đối mặt với rủi ro. Lavia kéo thấp mũ, im lặng ngồi nhấp trà.
「Hikaru.」 Gloria nói với nụ cười thường lệ. Cô là một trong những người cậu không muốn để lộ thông tin nhất. 「Pia thực sự hối lỗi với những gì mình đã làm rồi nên, cậu có thể tha thứ cho cô ấy không? Ngoài ra cậu cũng đang tính nâng Hạng của bản thân mà nhỉ? Nếu vậy các mạo hiểm giả khác sớm muộn gì cũng sẽ biết được khả năng của cậu dù có muốn hay không. Họ chắc chắn sẽ thắc mắc sao một Thường Dân lại có thể hoàn thành các yêu cầu như vậy.」
Mình biết mà. Cô ta đang cố moi thông tin.
Hikaru thở dài trong tâm trí.
Chắc chắn Gloria nghĩ mình sở hữu Chức nghiệp đặc biệt và sử dụng phước lành đó để giết tên Khổng Lồ Xanh.
「Mấy cô gái này thật lòng lắm đó. Họ nói sẽ chuyển toàn bộ số tiền có được sau khi định giá chỗ nguyên liệu thu được cho cậu.」
「Không cần thiết. Tôi cũng đã có tiền của riêng mình rồi.」
「...Thật không?」
「Nếu có tiền, tôi sẽ mua được thứ vũ khí đủ mạnh mẽ để tiêu diệt Tộc Man Di.」
「...」
Chỉ trong khoảnh khắc, mắt Gloria đã nheo lại. Tất nhiên là Hikaru nói dối. Cậu muốn cô nghĩ là do vũ khí chất lượng cao thay vì Chức nghiệp giúp mình tiêu diệt quái vật. Thực tế là do sức mạnh Bảng Linh Hồn chứ không phải Chức nghiệp của cậu. Tuy nhiên đó lại là thứ cậu không muốn để người khác biết nhất.
「Tôi chắc chắn là mấy cô sẽ không thấy thỏa mãn, vậy thế này thì sao? Các cô sẽ trả tiền bữa ăn tối nay của tôi.」
「C-Chúng tôi hân hạnh được làm vậy!」
Pia ngay lập tức tỏ ra biết ơn.
「Sau này tôi không muốn gặp thêm bất kỳ rắc rối nào nữa. Sẽ cực kỳ phiền phức nếu mấy cô cứ tiếp tục xin lỗi và cảm ơn tôi.」
「Đ-Đã rõ! Chủ quán, cho gọi món!」
Bầu không khí đã bớt căng thẳng. Pia nghĩ mình sẽ được tha thứ sau chuyện này. Priscilla thì nhẹ nhõm. Mặt khác Paula...
「...」
...đang cố hết sức tỏ ra vui vẻ dù vẫn thấy bứt rứt. Tuy nhiên Hikaru không muốn nói thêm lời nào nữa. Cậu có thể lơ điếc bọn họ rồi rời đi nhưng như thế cũng chỉ hây bất hòa không đáng. Ngoài ra còn thêm mặc cảm tội lỗi nữa, có khả năng con Khổng Lồ Xanh đó thực sự là bạn đồng hành của tên cậu đã giết lúc trước nên Hikaru cố kìm nén cơn giận của bản thân. Cậu nghĩ sẽ thật tuyệt nếu đây là lần cuối phải dính vào rắc rối của họ.
* *
Bữa tối được tiếp tục. Pia, người đặc biệt phấn khởi gợi chủ đề và Paula hưởng ứng. Priscilla thì trông vẫn như mọi khi. Gloria rất giỏi trong việc điều hướng cuộc nói chuyện. Chủ đề duy nhất họ có thể trao đổi là về thám hiểm và Gloria lại nắm rất nhiều kiến thức ở mảng này.
Hikaru và Lavia tham gia nhưng vẫn chú ý không quá gần gũi hay xa cách. Thức ăn cũng rất tuyệt nên họ có thể dùng để bàn luận mỗi khi hết chủ đề nói chuyện. Cứ vậy bữa ăn trôi qua mà không gặp vấn đề gì.
「Nói mới nhớ...」
Gloria nhẹ nhàng vỗ tay.
「Mấy ngày trước có vài mạo hiểm giả Hạng C đã đến thị trấn này đấy.」
「Hạng C?! Tuyệt quá!」
「Không thể tin được nhỉ? Buồn là không có mạo hiểm giả Hạng C nào ở Pond cả.」
「Họ là người như thế nào vậy?」 Pia nhiệt tình hỏi.
Gloria trả lời câu hỏi của cô. Nhóm họ gồm ba người đã nhận yêu cầu hộ tống con gái một quý tộc nào đó và thất bại.
「Cô gái đó đã biến mất? Vậy đấy có phải pháp sư hay gì đó không?」
「Lúc này Phép Dịch Chuyển đang được nghiên cứu nhưng vẫn chưa có nỗ lực nào thành công. Cậu nghĩ sao Hikaru?」
「Vể cái gì?」
「Về cô gái đó.」
「Đơn giản thôi.」
Các cô gái nhìn cậu đầy hứng thú. Mắt Gloria sáng rực lên. Lavia cũng khóa ánh nhìn vào cậu. Em đang nhìn chằm chằm luôn đấy Lavia. Cứ hành xử bình thường là được mà, Hikaru nghĩ.
「Các mạo hiểm giả đã bắt cóc cô ấy. Hẳn họ đã nhận yêu cầu từ quý tộc nào đó khác.」
「...Nhưng nếu vậy thì lại quá lộ liễu. Bọn họ thực sự đã đến thẳng Thủ đô Hoàng gia để báo cáo rằng cô gái đó “tan biến vào hư không”.」
「Có lẽ tất cả cũng chỉ là kế hoạch. Đó đều là những mạo hiểm giả Hạng C, sẽ không ai nghĩ họ lại thừa nhận mình đã mắc một sai lầm sơ đẳng như thế.」
「Ra là vậy...」
「Sự thật thường rất đơn giản mà.」
「Vậy cậu nghĩ sao về người Hiệp sĩ đã bị tấn công?」
Gloria kể họ về vụ East phục kích. Nó diễn ra cùng ngày và cách không xa nơi cô gái biến mất. Trông Paula có vẻ sốc.
「Đạo tặc đấu tay đôi đánh bại một Hiệp sĩ? Người đó thực sự rất mạnh đấy nhỉ.」
「Đúng vậy.」 Gloria gật đầu đồng tình.
「Các Hiệp sĩ mạnh đến mức nào vậy?」 Hikaru hỏi.
「Ôi trời, không lẽ cậu định đấu với họ sao Hikaru?」
「Không phải, tôi chỉ tò mò nếu họ thực sự mạnh hơn các mạo hiểm giả thôi.」
「Xem nào... Các Hiệp sĩ tập sự có kỹ năng tương tự mạo hiểm giả hàng E, ít nhất là về khả năng chiến đấu. Nhưng nếu nói đến kỹ năng nhóm và chinh phục hầm ngục thì các mạo hiểm giả vẫn vượt trội hơn hẳn.」
「Nếu các thực tập sinh đã tương tự với mạo hiểm giả Hạng E, vậy nghĩa là các Hiệp sĩ chính thức ngang hàng với Hạng D sao?」
「Đúng thế. Và một làn nữa, không phải mọi mạo hiểm giả đều có kỹ năng và điều đó cũng tương tự với các Hiệp sĩ.」
「Hừm...」
Hikaru trầm tư. Nếu xét theo Thông Thạo Vũ Khí, Hiệp sĩ tập sự và mạo hiểm giả Hạng E là một hoặc hai điểm. Còn các Hiệp sĩ chính thức và mạo hiểm giả Hạng D sẽ có ba điểm.
「Vậy Đội trưởng là người mạnh nhất sao?」
「Họ được gọi là Bậc thầy Đột phá hay Bậc thầy Kiếm sĩ nên, vâng, mạnh mẽ ngoài sức tưởng tượng. Tôi nghe nói họ có thể đánh bại các mạo hiểm giả Hạng B hoặc A trong một trận giả chiến. Dưới Đội trưởng là các Sĩ quan Chỉ huy, tiếp đến là Hiệp sĩ chính thức rồi thực tập sinh.」
Vậy các Sĩ quan Chỉ huy và mạo hiểm giả Hạng C sẽ có bốn điểm... tương tự Nogusa. Mình đoán Đội trưởng là năm điểm tương đương với mạo hiểm giả hạng B. Unken sở hữu sáu điểm trong Kiếm Ngắn...
「Lão Unken mạnh đến mức nào vậy?」 Hikaru hỏi.
「Ông Unken? Mạnh?」
「Cô không biết cũng ổn thôi.」
「Thôi nào Hikaru! Cho tôi biết đi mà!」 Gloria nói trong khi ấn ngực mình vào cánh tay cậu.
Quả là bộ ngực tuyệt vời... Hikaru cố hết sức tỏ ra bình tĩnh. Cảm giác ớn lạnh chạy dọc cơ thể nhưng cậu không dám quay lại nhìn.
Anh không có ngoại tình mà! Anh thề luôn đó! Bình tĩnh lại đi Lavia!
Có vẻ lời cầu xin của cậu đã hiệu nghiệm, cơn ớn lạnh dần lắng xuống.
「Ừ-Ừm thì... Thái độ của ông ta cũng thật bất thường. Thêm nữa đó còn là Hội trưởng nữa đúng không? Cứ cho ông ta là một mạo hiểm giả vì lý do nào đó trở thành nhân viên rồi được bổ nhiệm làm Hội trưởng đi, nếu vậy ông ta thực sự rất mạnh.」
「Quào... Tôi chưa từng biết là ông Unken lại mạnh đến vậy đấy.」
Mặt cô ta, vậy thật sự là không biết à.
「A, còn nữa! Ngài East đã nói rằng mình bị một đứa trẻ đánh bại.」
Mọi người chìm vào im lặng. Ngay khi Pia, Paula, và Priscilla nghe việc Hiệp sĩ bị đứa trẻ đánh bại, chỉ duy nhất một người xuất hiện trong tâm trí họ.
「Có một đứa trẻ mạnh đến vậy luôn hử? Tôi cũng muốn được gặp người đó một lần.」 Hikaru nói không chớp mắt. Cậu đã mong chờ thứ gì đó như thế này.
「Cậu có ý tưởng nào về người đó không Hikaru?」
「Không. Hẳn một đứa trẻ mạnh mẽ đến vậy sẽ thu hút sự quan tâm chứ nhỉ?」
「Vâng, rất nhiều là đằng khác.」
「Đến giờ nhân viên Hội vẫn chưa biết được danh tính của người này, vậy tôi nghĩ đó thực sự là đạo tặc rồi, hoặc có lẽ cũng chỉ là ai đó với vóc dáng nhỏ bé.」
「Tôi cũng nghĩ vậy... ông Unken nói rất có thể là trường hợp đó.」
「Có chủng tộc nào tương đối thấp không?」
「Người Hobbits và Thần Lùn nhưng, số lượng của họ cũng không nhiều lắm.」
「Hiểu rồi. Nếu có đạo tặc trên đường thì chúng ta phải cẩn thận đề phòng.」
「Đồng ý... Tôi cũng thấy thật tiếc cho người Hiệp sĩ đó nữa.」
Thấy tiếc? Cách nói lạ thật. Thua chỉ đơn giản nghĩa là anh ta còn nhiều thứ để học hỏi thôi mà.
「Còn gì đó khác nữa phải không? Ngoài thực tế là đứa trẻ đó đã đánh bại anh ta.」
「Vâng. Đứa trẻ đã bỏ qua mà không lấy mạng người Hiệp sĩ. Có lẽ cậu ta cũng không biết gì nhiều về các Hiệp sĩ rồi.」
「Ý cô là sao? Làm ơn hãy giải thích. Tôi không phải người duy nhất ở đây mơ hồ về bọn họ. Mấy cô gái đây cũng tương tự này.」
Mọi người cùng gật đầu.
「Bại trận dưới tay một tên trộm là nỗi ô nhục với người Hiệp sĩ. Đó cũng là bản án tử hình cho anh ta.」
「Gì cơ?」
「Dù được đứa trẻ tha mạng, nhưng rồi anh ta vẫn sẽ phải đối mặt với cái chết. Vậy không phải thật đáng buồn sao?」
Hikaru không thể nói nên lời.
* *
Sau đó chủ đề được thay đổi, các cô gái lại tiếp tục tán gẫu. Không lâu sau đó họ hoàn thành bữa tối. Như đã hứa, Pia trả tiền cho bữa ăn.
「Gặp lại sau.」 Hikaru nói.
「Cảm ơn mọi người.」
Hikaru và Lavia cúi đầu. Họ tách ra ở phía trước cửa hàng, ba cô gái và Gloria mỗi nhóm một ngả.
Sau khi qua góc rẽ, Hikaru nắm tay Lavia và kích hoạt Che Giấu Nhóm.
「Hikaru?」
「Chúng ta sẽ bám theo Gloria.」
「Cô ta nghi ngờ anh sao?」
「Ra em cũng đã để ý rồi hử. Có thể cô ta đang cho rằng đứa trẻ đó là anh hoặc chỉ cố dùng đó làm cớ để tìm hiểu bí mật của chúng ta. Dù là cái nào thì cũng thật phiền toái.」
「Vậy tại sao lại bám theo cô ta?」
「Anh muốn biết cô ta đang làm việc cho ai trong bóng tối. Sau khi thu thập thông tin, hẳn Gloria sẽ chuyển cho ai đó ngay lập tức, hoặc có lẽ là viết báo cáo.」
「Cũng có thể họ đã lên sẵn lịch liên lạc từ trước nữa.」
「Vậy chắc chắn Gloria vẫn sẽ phải ghi chú gì đó. Nếu không, vậy nghĩa là cô ta chỉ thăm dò anh vì bản thân hứng thú.」
「Sởn gai ốc thật.」
Có khi kỹ năng Ẩn Thân của mình còn đáng sởn gai ốc hơn ấy chứ.
Gloria có uống một chút nhưng cô vẫn bước đi đều đặn. Thực ra mỗi bước đi trông còn nhẹ nhàng hơn ấy chứ. Có vẻ cô đang cao hứng. Mười phút đi bộ từ quán Mì trộn Ma thuật, cô đến tòa chung cư ba tầng với duy nhất một lối vào có cầu thang dẫn lên từng phòng. Chỉ mỗi cửa sổ hướng ra phía đường chính mà không có chỗ phơi đồ. Có lẽ ban công nằm ở phía sau.
Gloria ngân nga khi mở cánh cửa và đóng lại sau khi vào trong. Hikaru không thể tìm ra cơ hội để lẻn vào. Cô khóa cửa ngay khi vào và tiến lên tầng.
Hikaru áp tai vào cửa. Tiếng bước chân vang vọng. Có vẻ là tầng ba.
「Ra phía sau nào.」
Đằng sau khu nhà là khoảng không gian rộng rãi với một cái cây lớn cùng giếng nước và hàng ghế dài để ngồi tán gẫu. Có cả một cái lò sưởi để mọi người dùng chung nữa. Nơi này được thiết kế để mọi người có thể cùng thư giãn. Dù bây giờ nó hoàn toàn tĩnh lặng vào lúc chín giờ tối.
「Chỗ đó sao?」
Đúng như mong đợi, có ban công ở phía sau. Một ngọn đèn phát ra ánh sáng le lói từ căn phòng trên tầng ba. Cửa chớp vẫn để mở, chỉ có tấm rèm che và cánh cửa kính trượt.
「Ở yên đây nhé.」
「Anh định đi đâu vậy?」
「Leo lên kia.」
Hikaru chạy thẳng tới tòa nhà, ngay dưới căn phòng có ánh sáng rồi nhảy lên tầng hai. Dùng ngón tay kéo mình lên nhờ một điểm ở cả Sức Mạnh và Bộc Phát Sức Mạnh. Cậu tiếp tục nhảy từ thanh chắn ban công tầng hai để lên tầng ba.
Hikaru thở dốc. Bằng cách nào đó đã làm được nhưng không có điểm nào ở Sức Bền lại khiến cậu hụt hơi. Cấp của cậu đã tăng vào hồi chiều nên vẫn có một điểm để sử dụng. Tuy muốn phân bổ cho Hồi Phục Tự Nhiên hay Sức Bền nhung cậu đã kháng cự lại cảm giác thôi thúc đó. Giữ lại điểm có thể sẽ hữu ích về sau, và Hikaru cũng muốn sử dụng cho bộ kỹ năng lý tưởng của mình hơn.
Dù đang thở nặng nhọc, không một ai có thể phát hiện ra cậu bởi Ẩn Thân và Ẩn Thần: Bóng Đêm Lạc Lối đang kích hoạt. Cúi người trên ban công, cậu lén nhìn vào trong qua kẽ hở tấm rèm.
「Cái?!」
Hikaru không thể tin vào mắt mình nữa. Cảnh tượng đang diễn ra lúc này là thứ gì đó cậu không thể lường trước. Gloria không hề viết thư mật hay có ai đó trong phòng chờ cô báo cáo.
Không ai khác ngoài Gloria ở trong phòng, và giờ cô đang khỏa thân.
Vòng một đẫy đà, eo thon và dáng hông căng tròn đều nằm trọn trong tầm nhìn. Chiếc ghế dài ngăn cậu thấy những thứ xa hơn dưới rốn. Có thể quan sát mọi thứ nếu đứng lên nhưng Gloria đã sải bước sang phòng bên cạnh trước khi cậu kịp làm vậy. Ngực cô nảy lên và mái tóc đung đưa theo từng nhịp bước. Cặp mông mĩ miều ấy dần khuất bóng. Hikaru nghe một tiếng “thụp” - có vẻ là âm thanh cô tung người lên giường.
「...」
Mình thấy mất rồi... Phải làm sao đây...
Hikaru không ngờ rằng Gloria lại ngủ khỏa thân. Cậu cảm giác tim mình như muốn lao khỏi lồng ngực vậy. Bình tĩnh! Bình tĩnh lại nào! Cậu không thể tĩnh tâm bởi cú sốc đó.
Giống như Gloria tra hỏi, thăm dò cậu chỉ đơn thuần vì bản thân hứng thú. Nếu vậy Hikaru đã chứng kiến cảnh cô khỏa thân một cách vô nghĩa. Cảm giác tội lỗi ngập tràn tâm trí cậu.
Có lẽ mình nên kiểm tra phòng trường hợp có ghi chú hay thư từ gì đó...
Nơi này đã bị khóa từ bên trong. Nếu bằng cách nào đó vào được, toàn bộ cơ thể trần trụi của Gloria sẽ nằm trọn vào tầm nhìn cậu.
Quay lại thôi. Mình vẫn còn vấn đề khác cần giải quyết trước.
Cậu không còn lựa chọn nào khác. Nếu phá cửa sổ sẽ để lại dấu vết có người xâm nhập. Cậu cũng không có kỹ năng để mở khóa cửa trước luôn.
Dù xuất sắc ở Ân Thân nhưng lại không thể phá khóa, Mình không nghĩ bản thân sẽ có thể phát huy toàn bộ kỹ năng này... Phải tìm cách nào đó...
「Hikaru.」
Lavia chạy tới ngay khi cậu leo xuống.
「Anh có tìm được gì không?」
「Gloria đi ngủ ngay khi về phòng. Tạm thời thì có vẻ cô ta hành động vì sở thích của bản thân...」
「Chỉ vậy thôi ư?」
「Hửm? Ý em là sao?」
「Nếu tất cả chỉ có thế thì ổn thôi.」
Hikaru đã hoang mang trong thoáng chốc. Cậu nghĩ không cần kể cho cô những thứ không cần thiết nên đã chọn giữ im lặng về thứ mình đã thấy. Nhưng cảm giác vẫn thật tội lỗi.
「Chúng ta về khách sạn thôi nào.」 Lavia nói.
「Được thôi, nhưng em cứ về trước đi. Anh sẽ gặp em trong phòng sau.」
「Nhưng...? Tại sao?」
Hikaru thở một hơi.
「Anh đang tò mò về cái bản ản tử hình này. Anh muốn kiểm tra xem East thế nào.」