[Một phát đến vai, tim và giữa mắt. Nửa nhịp sau tới mắc cá chân phải. Khá là đơn giản nhỉ?]
[Nếu không thể né nó thì sao á? Ầy... Ổn thôi. Lúc đầu ai cũng như vậy cả.]
Tôi bấm chuyển kênh TV bằng cặp mắt vô hồn.
Chương trình hài hước thì tẻ nhạt, các bộ phim truyền hình lại quá dễ đoán.
Còn chương trình âm nhạc chả khác gì rác.
Tôi thực sự cần thứ gì đấy kích thích.
Một ngày bình thường, nhàm chán và ngu ngốc.
2 năm liền đều như vậy.
Tôi đã nghỉ làm game thủ chuyên nghiệp từ hai năm trước và mở cửa hàng tiện lợi bằng tiền tiết kiệm của bản thân.
Lúc đầu, mọi thứ khá khó khăn với một đống công việc cần quản lí, nhưng tôi đã dần quen với nó một cách nhanh chóng. Và đến khi quen việc, tôi liền ném hết công việc cho nhân viên bán thời gian và nhốt mình ở nhà.
Tôi đách quan tâm nhân viên bán thời gian sẽ ăn cắp tí tiền lẻ của tôi.
Cuộc sống chán nản thật sự ấy.
Đáng lẽ ra tôi không nên dừng sự nghiệp game thủ chuyên nghiệp.
Tôi tuyệt nhất khi chơi game.
Dù đúng dù sai, nhưng khi ở đỉnh cao, tôi đã được tôn vinh là đỉnh nhất.
Tuy nhiên, theo thời gian trôi qua, rốt cuộc tôi cũng bị ‘hạ bệ’ cái danh hiệu đó.
Thay vì sống như một kẻ thua cuộc, tôi quyết định bỏ game hoàn toàn.
Tôi đã từng luôn ganh đua cực kì.
Từ trốn tìm đến trận bóng đá địa phương, một khi tôi đã chơi, tôi nhất định phải thắng.
Sau đấy, vào một ngày đẹp trời, lần đầu tiên tôi chơi game oánh nhau ở trước một văn phòng phẩm địa phương.
Tôi cực kì tức giận khi bị đánh bại hoàn toàn bởi một thằng cu học lớp 6.
Và đó là lúc tôi đắm chìm vào game.
Cho đến khi tôi nghỉ chơi vào 2 năm trước, chơi game chính là cuộc sống của tôi.
Nếu tôi vẫn chơi như là cựu game thủ giỏi nhất thì sẽ ra sao nhỉ?
Chắc hẳn cuộc sống sẽ không tẻ nhạt như bây giờ.
Hiện tại đời tôi đang buồn chán và trống rỗng không thể chịu nổi.
Chậc, tôi làm gì được cơ chứ. Mọi thứ đã qua hết rồi.
Tôi nâng ly soju và thở dài. Cốc rượu đã không còn giọt nào.
Tôi cố gắng tìm thêm chai nữa ở trong túi nilon đen, mồm thì cứ lẩm bẩm chết tiệt.
Ài, tôi đã uống hết mất rồi...
Ngay lúc ấy, một bản tin khẩn cấp phát sóng trên TV.
[... Chỉ 30 phút trước, nhiều hố sâu như trên đã bất ngờ xuất hiện trên khắp thế giới. Chính phủ hiện đang điều ra nguyên nhân gây ra hố sâu. Họ khuyên không nên đến gần những hố sâu này. Đây là bản tin NBS cập nhật...]
Đây là một bản tin kì lạ. Nhưng hiện tại tôi đang phải đối mặt với tình huống kì dị hơn thế.
Một đống chữ cái xuất hiện trước mắt tôi.
[Chúc mừng, bạn đã được mời đến thế giới Hướng Dẫn. Lee Ho Jae.]
Hướng dẫn á? Có phải là mấy cái hướng dẫn dùng để chỉ mấy thứ căn bản của game không vậy?
Là mình lãng phí thời gian tới mức nhìn thấy ảo giác, hay mình bị ngáo đá rồi thế này.
[Bạn sẽ tham gia vào thế giới Hướng Dẫn chứ?]
Tôi nhanh chóng nghĩ xem liệu đây có phải cơ hội dành cho tôi hay không.
Tôi không có tí hối tiếc gì về cuộc đời mình. Nếu ai đó ban cho tôi cuộc sống mới, tôi sẽ nhận nó ngay và luôn với vòng tay đầy rộng mở.
Đây cứ như chuyện chỉ có thể xảy ra trong anime hay tiểu thuyết, vậy mà tôi lại thấy nó ngay chính trước mắt.
Liệu tôi có thể sống cuộc đời tôi muốn ở thế giới mới không?
Nơi mà tôi lại trở thành vai chính?
“... Có.”
Một câu trả lời tuôn ra từ cuống họng khô khốc của tôi. Đây là câu trả lời ư?
Tin nhắn thay đổi sau khi tôi đáp lại.
[Chọn độ khó của Hướng Dẫn. Độ khó càng cao, độ nguy hiểm, kinh nghiệm và phần thưởng càng lớn.]
Có 4 sự lựa chọn.
Dễ, Bình Thường, Khó, Địa Ngục.
Tôi chẳng cần phải nghĩ ngợi gì nhiều.
Tôi - Lee Ho Jae, kẻ chưa từng bỏ lỡ một ván game nào, đã thế còn chưa bị gọi là gà bao giờ.
Tôi giàu lòng tự tin rằng trong thể thao, ít nhất tôi cũng khá hơn mức trung hình. Còn với chơi game, tài năng của tôi là vô hạn, hay dân gian ta còn gọi là thiên tài.
Nên tôi chọn mức độ Địa Ngục ngay và luôn.
Sau đó tôi mất ý thức.
Một cái lắc mạnh gọi hồn tôi về.
“Ê tỉnh chưa? Cậu ngủ hơi lâu rồi đấy, dậy đi.”
Một gã đàn ông nhìn hầm hố lay tôi dậy.
“Tỉnh táo chưa thế? Ổn thêm tí nào không?”
Tôi cố ép đôi mắt mệt mỏi của mình phải mở để nhìn xung quanh. Tôi thấy ba người bao gồm gã gọi tôi dậy. Tất cả bọn họ đều là những người tôi không quen biết.
“Đậu mè... Các người là ai!”
Tôi hét lên khi đi chệnh choạng về phía sau.
Đây không phải phòng tôi.
Sàn và tường được ốp bởi loại đá sắc nét nhìn như đá cẩm thạch.
Nó là một căn phòng trỗng rỗng.
“Đây... Đây là đâu?”
Khi tôi mở mắt ra, tôi ở trong căn phòng kì lạ với những kẻ lạ mặt.
“Đây là Phòng chờ Tầng 1.”
“Phòng chờ Tầng 1 á? Nghĩa là sao...”
“Ê bình tĩnh đã. Nói chuyện tí đi. Cậu không thấy những tin nhắn à?”
Gã đàn ông vừa lắc tôi dậy nói bằng giọng điềm tĩnh. Mặt hắn ta giống một con gấu cục cằn, nhưng giọng nói lại tựa như ca sĩ ballad vậy.
“Tin nhắn nào cơ?”
“Mấy cái tin nhắn liên quan đến thứ kiểu như Hướng Dẫn ấy.”
Ngay lúc đấy, tôi chợt nhớ những gì đã xảy ra trước khi tôi mất ý thức.
Là nó sao? Đây là dịch chuyển tức thời à? Mình vào thế giới game rồi chăng?
Đầu tôi đầy ắp những câu hỏi.
“Tôi thấy nó rồi. Tôi đã say và mọi thứ đều thật quay cuồng. Có phải mọi người đều nhìn thấy tin nhắn và bị nó dẫn tới đây không vậy?”
Giọng tôi bình tĩnh và rõ ràng một cách bất ngờ. Trước khi mất ý thức, tôi thề tôi đã say quắc cần câu.
“Đúng thế.”
Gã đàn ông trả lời một cách thụ động, một tên nữa và người phụ nữ sau hắn gật đầu đồng ý.
“Tôi muốn xem cậu biết tí gì về tình huống này không, do đó tôi đã lay cậu dậy. Chắn hẳn cậu đã bị ném tới đây mà chả hay biết tí gì như chúng tôi. Mà dù thế nào đi chăng nữa, cũng chỉ có mỗi chúng ta ở đây thôi, vậy nên hãy giúp đỡ nhau nhé?”
Hừm....
Nghe cũng không tệ. Có đồng minh chắc chắn ngon hơn là solo rồi.
Đó là chỉ khi mà tôi tin tưởng lũ người này.
“Cậu có đầu mối gì về toàn bộ tình hình hiện tại chưa?”
“À, nếu mà nghĩ lại thì, trước khi tin nhắn xuất hiện đã có một bản tin khẩn cấp.”
Sau khi tôi nói, tất cả mọi người đều chú ý tới tôi.
Không chỉ gã tôi đang nói chuyện cùng mà cả tên đàn ông và người phụ nữ cũng đến gần tôi.
“Bản tin ấy nói rằng có hố sâu lớn đã xuất hiện trên toàn thế giới.”
“Mày nói chúng ta đến đây chỉ vì cái hố xuất hiện á?!”
Tên đàn ông xấu xí đứng đằng sau bỗng lên giọng.
Nhìn tên đó giống y hệt mấy thằng du côn.
“Đậu đen, vậy thì nó mang ý nghĩa đách gì thế hả 'con rùa'?”
Hừm. Tên du côn có vẻ đúng. Có lẽ hắn hơi lo sợ về tình huống này nên đã trả lời kiểu gây ngứa tai cho người nghe.
“Tôi chỉ nói điều tôi nhớ thôi.”
May mắn thay, tên du côn hình như không định xoáy tôi thêm nữa. Hóa ra hắn không ngu như thế.
Tôi lắc đầu nhè nhẹ. Có thứ gì đấy...
“Sao thế?”
“Không có gì.... Chỉ là, trước khi mất ý thức, tôi đã say không biết trời đất là gì, cơ mà giờ tôi cảm thấy tôi có hơi chút bình thường quá.”
“À. Do nó đó. Nếu cậu vào đây, cả cơ thể cậu sẽ được hồi phục. Chắn hẳn là nó rồi.”
“Gì cơ?? Cơ thể tự hồi phục luôn?”
“Ừ. Trước khi cậu tỉnh, một tin nhắn đã xuất hiện và nói như vậy.”
Tin nhắn khác sao.
Tôi cảm thấy tôi vừa bỏ lỡ thứ gì đấy rất quan trọng.
“Làm phiền anh có thể nói cho tôi chi tiết về cái tin nhắn đó được không?”
“Được chứ.”
“Trước tiên, tôi sẽ nói cho cậu về tin nhắn thứ nhất xuất hiện.”
“Cảm ơn nhá.”
Gã đàn ông nhìn như con gấu chó mà lại thân thiện phết. Không biết gã ta bao tuổi nhỉ?
Gã nói cho tôi về vũ khí khởi đầu trước. Ngay khi tôi nghe xong từ gã, trong tầm mắt tôi, một tin nhắn nhỏ xuất hiện và hướng dẫn tôi chọn vũ khí bắt đầu.
Lúc tôi tập trung vào tin nhắn ấy, mọi thứ dần trở nên đen kịt.
Trong chốc lát, tôi đã ở khu vực mà có vô số vũ khí trải dài xung quanh.
Đây không phải căn phòng ốp đá tôi đã ở vừa nãy. Mọi người cũng biến mất luôn.
Nên làm gì đây...
Thôi cứ bình tĩnh đã. Nếu tôi coi như đây là game thì nơi này chả có gì kì lạ cả.
Tôi giữ sự điềm tĩnh và nhìn qua một vòng.
Có khá nhiều loại vũ khí khác nhau xung quanh tôi.
Giáo, kiếm, cung, gậy sắt, cái... ờm... gì đấy nữa. Ở đây có cả mấy loại vũ khí tôi chả biết dùng như thế nào.
Kia có phải vũ khí không thế? Nhìn nó giống cái búa bình thường hơn ấy.
Cây cung đi cùng với ống đựng tên và một bó tên. Chắc hẳn nó được đưa ra như một bộ vật phẩm.
Khi bạn chơi game, sẽ có những lúc bạn phải đưa ra quyết định.
Quyết định này có thể ảnh hưởng đến tôi trong tương lai sắp tới, do đó tôi phải chọn lựa thật thận trọng.
Hừm... Khoảnh khắc dùng cái đầu đã đến.
Tôi nên chọn gì đây?