Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mimi
Beta: Lam Yên
“Hắn còn chưa dậy.”
Thái độ đương nhiên này cua Việt Thương khiến cho Việt Tùy nhất thời rùng mình một cái.
Thoáng chốc y nhớ lại, hình như đêm qua có người ghé vào tai mình vừa thì thầm vừa thở dốc. Đúng như những gì Liêu lão nhân gia đã nói, tuy rằng rơi vào trạng thái hôn mê, thế nhưng ý thức của y vẫn thanh tỉnh vô cùng.
Giờ phút này, ký ức của Việt Tùy dần dần quay trở lại. Đêm qua, người nọ dường ghé vào tai mình nói…
Thậm chí hắn còn hưng phấn đến mức ở ngay trong thùng tắm mà đè mình xuống lăn qua lăn lại một hồi, cả đêm cũng không hề buông tha. Lúc trước nam nhân này tuy rằng vẫn luôn đùa bỡn mình, thế nhưng hắn cũng biết đâu là giới hạn. Bất quá hôm qua…
Hắn nhất định là bị người nào đó kích thích. Hơn nữa lúc ấy hắn nói: ‘bọn họ đang ở trong căn nhà trúc kia hoan ái’. Ở nơi rừng thẳm núi sâu này không có người nào khác, có một số việc chỉ trong nháy mắt cư nhiên đã có thể thấy rất rõ ràng, nhưng mà Việt Tùy sau khi suy nghĩ tỉ mỉ một phen lại bắt đầu cảm thấy xấu hổ.
Chủ tử hành động như thế, chẳng phải là nửa đêm nửa hôm nghe lén chuyện tốt của người khác hay sao? Tuy rằng y cũng biết, với tu vi của chủ tử, lại dựa vào khoảng cách từ trúc lâu đến dược phòng này, căn bản không có động tĩnh gì thoát khỏi tai mắt hắn được, thế nhưng nghe lén cũng không phải chuyện hay ho gì đi.
Việt Thương đột nhiên ôm chặt lấy Việt Tùy rồi ghì sâu vào trong ngực, nghiêng đầu cắn lên mặt y một cái. Việt Tùy không dám đẩy người ra, chỉ có thể đỏ mặt liếc mắt nhìn về phía cửa. Vừa vặn, y nhìn thấy Sơ Nhất bưng một mâm thức ăn từ phòng bếp đi ra.
Đang lúc xấu hổ không biết phải làm sao, Sơ Nhất thế nhưng lại đảo mắt nhìn hai người bọn họ một cái rồi bình tĩnh chuyển dời tầm nhìn sang hướng khác.
“Xấu hổi cái gì, còn có cái gì mà hắn không biết đâu.”
Dường như cố ý muốn thấy bộ dạng càng lúc càng ngượng ngùng của Việt Tùy, Việt Thương một tay ôm người vào trong lòng, bước xuống khỏi giường, đi thẳng về phòng khách.
Sơ Nhất vừa đặt mâm cơm xuống, đang xếp bát đũa, thấy hắn ôm người bước tới thì thoáng gật đầu.
Sau khi tiến vào đại sảnh, Việt Tùy toàn thân trên dưới đều không được tự nhiên, bị Việt Thương ôm ghì trong ngực. Y muốn tự mình ngồi xuống ghế, bất quá Việt Thương đương nhiên không đồng ý, một mực ôm người ngồi xuống bên cạnh bàn, trên mặt còn xấu xa nở ra một nụ cười tràn đầy tà khí.
Việt Tùy không được thoải mái, liên tục cựa quậy xê dịch muốn nhích xuống khỏi đùi đối phương để tự tìm ghế ngồi. Thế nhưng, y mới nhúc nhích vài cái đã cảm giác được bên dưới mông mình có một vật thể cứng rắn đang phát nhiệt như thiêu như đốt, vì thế nhất thời đông cứng lại.
Việt Thương vươn tay, không nặng không nhẹ mà nhéo lên lưng đối phương một cái. Việt Tùy thoáng chốc mềm nhũn cả người, toàn thân liền úp sấp vào lồng ngực người kia, tư thế vì vậy càng thêm ái muội không gì sánh được.
Cũng may y không phải xấu hổ quá lâu, bởi vì Sơ Nhất ngay sau đó đã từ phòng ngủ bước ra. Có điều, thứ xua tan cảm giác xấu hổ trong lòng y lại chính là người mà Sơ Nhất đang ôm chặt trong ngực kia. Người nọ cũng là vẻ mặt xấu hổ ngại ngùng, vùi mặt vào lông ngực Sơ Nhất, tùy tiện để hắn bế ra bên ngoài.
Sơ Nhất vốn dĩ định đặt Ôn Đình xuống, nhưng sau khi nhìn thấy bộ dạng của Việt Thương cũng dứt khoát quyết định vừa ôm người vừa ngồi vào ghế của mình. Sau đó, hắn gật đầu với Việt Thương một cái, xem như ra hiệu có thể bắt đầu dùng bữa được rồi.
Việt Thương tâm tình phi thường tốt đẹp, hoặc cũng có thể bởi vì chơi đùa thành nghiện mà ôm Việt Tùy càng chặt hơn, còn định bụng tự tay đút cơm cho người nọ ăn nữa.
Sơ Nhất ở bên kia cũng là thấy gì học nấy, cư nhiên chuẩn bị xúc cơm đút cho Ôn Đình. Ôn Đình xấu hổ nhìn sang Việt Tùy ở phía đối diện, “Ha ha, chúng ta xem như lần đầu gặp mặt, cứ gọi ta là Ôn Đình… Ưm…”
Lời vừa mới dứt, miệng đã bị người đút một thìa cơm. Nam nhân kia bình thường tiếc chữ như vàng, thậm chí biểu cảm cũng vô cùng có hạn, ấy vậy mà lúc này ánh mắt quả thực ôn nhu, động tác trên tay cũng vô cùng cẩn thận.
Việt Tùy nhìn mà có phần kinh ngạc, ngay sau đó phát hiện chính mình cũng bị đút một thìa cơm. Y quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người vừa đút cơm nọ sắc mặt rất không vui, tựa hồ vô cùng khó chịu đối với thái độ phân tâm vừa rồi của mình.
Trong lòng tức thì mềm nhũn, y ngoan ngoãn há miệng chủ động phối hợp với động tác của đối phương, quả nhiên sắc mặt người kia dễ coi lên trông thấy. Việt Tùy nhìn vào bộ dáng như tiên nhân không vướng bụi trần của người nọ. Hắn hẳn là phải nhận được hết thảy kính ngưỡng và sùng bái của tất cả mọi người, thế nhưng lại bởi vì mình mà đích thân làm ra những chuyện nhỏ nhặt như thế.
Chỉ cần nghĩ vậy thôi, mỗi lần há miệng đón nhận từng thìa cơm người kia đưa tới, Việt Tùy lại cảm thấy đáy lòng ấm áp và mềm mại lạ thường, thậm chí còn cảm thấy trong lòng dâng lên một ngọn hỏa diễm tựa hồ muốn thiêu đốt khắp toàn thân.
Mọi người đều nói sát thủ bọn họ lòng dạ sắt đá, tâm can lạnh lẽo vô cùng, thế nhưng kỳ thực,bọn họ cũng là con người mà thôi. Chỉ cần gặp được một người như vậy, trái tim có lạnh hơn, lòng dạ có cứng hơn cũng phải hóa thành nước chảy ngày xuân.
Tỷ như hắn, hay là tỷ như Sơ Nhất đây…
Bữa cơm này có vài người ăn đến thập phần xấu hổ, nhưng cũng có người lại cảm thấy ấm áp dễ chịu vô cùng.
Ôn Đình vất vả lắm mới ăn xong, vội vàng thoát ra khỏi vòng tay của Sơ Nhất, thực thi nhiệm vụ thầy thuốc của mình. Hắn nắm lấy cổ tay Việt Tùy để bắt mạch, trên mặt không che giấu được vẻ vui mừng.
“Độc tính đã thanh tẩy gần như hoàn hảo, kế tiếp chỉ cần lấy cổ trùng ra là không còn gì đáng lo ngại nữa rồi.”
Việt Thương một lần nữa bày tỏ sự cảm kích đối với Ôn Đình, sau đó ôm lấy Việt Tùy đang mơ mơ màng màng trở về dược phòng, tiếp tục để người nọ ngâm mình trong dược dục. Mãi cho đến khi nước thuốc nóng được đổ vào trong thùng, người nào đó mới hồi tỉnh lại. Y nhìn Việt Thương, không nói một lời nào, cứ như vậy nhìn đến vô cùng si ngốc.
“Ngây ngẩn cái gì vậy?”
Trán bị người nào đó búng cho một cái.
“Ân.”
Nam nhân vẫn luôn không biết cách bảy tỏ cảm xúc này, ấy vậy là lần đầu tiên không chút che giấu mà nhìn mình đến ngẩn ngơ như thế. Điều này khiến cho Việt Thương phải ngạc nhiên.
Chỉ thấy người nọ bất chợt dán mặt vào cánh tay hắn, gò má không nặng không nhẹ cọ tới cọ lui, thoạt nhìn giống như đang làm nũng, khả ái đến bất ngờ.
“Thuộc hạ còn tưởng rằng… đời này sẽ không được gặp lại chủ tử nữa…”
Y sợ rằng, ngay lúc đó mình thực sự sẽ phải ôm một người đã chết, vì thế mới quyết tâm nhường lại cơ hội sống sót duy nhất cho người ở trước mặt này, một chút cũng không hề hối hận.
Điều khiến cho y lo sợ chính là người này thiếu chút nữa đã ra đi trước mình. Hiện tại, nhìn hắn khỏe mạnh bình an đứng đó, mà chính mình vẫn còn có cơ hội được bầu bạn cạnh bên, được nhìn khuôn mặt hắn, được nghe thanh âm của hắn, cảm nhận khí tức cùng sự hiện hữu rõ ràng của hắn, thực sự chính là một chuyện tốt đẹp đến không thể tốt đẹp hơn.
Đây là ân điển mà trời cao ban tặng. Là lão thiên gia đã đưa hắn tới nơi này, dẫn dắt đẩy đưa hắn vào cuộc sống của y, trở thành tính mạng của y.
Việt Thương nhéo một cái trên mặt người nọ, hung hăng nói, “Lần sao còn tự tiện làm chuyện xằng bậy, xem ta tính sổ với ngươi như thế nào.”
Hắn trách cứ chính là chuyện Việt Tùy tự ý nhường giải dược cho hắn. Kỳ thực, Việt Thương biết rõ, cho dù không uống giải dược kia, hắn cũng sẽ không sao cả. Công phu Thần Việt này đặc biệt tà môn, dường như lúc nào cũng chờ tới bước đường cùng mới bất ngờ đột phá. Cái này theo như người đời nói chính là đẩy đến tử lộ rồi nảy nở sinh cơ. Bất quá, người thường có thể có được bao nhiêu may mắn để mà lần nào cũng hóa hiểm thành an như thế chứ?
Lần này quả thực có vài phần nguy hiểm. Nhưng mà Việt Thương có thể khẳng định, bản thân mình mặc dù phải suy yếu một thời gian dài, sau cùng nhất định cũng sẽ đột phá được tầng thứ tám mà vượt mọi hiểm nguy.
Tuy nhiên, cổ vương mà tiểu ngu ngốc này liều mạng mang về đích thực là thứ tốt. Nếu đã được coi là linh vật của cả một bộ tộc, đương nhiên nó cũng phải có chỗ bất phàm.
Ví dụ như nó đẩy nhanh tốc độ phục hồi của kinh mạch, giúp cho tu vi của hắn mạnh mẽ tăng cao.
Bất quá, nghĩ tới cái giá để có được thứ tốt ấy chính là suýt nữa mất đi người này, hắn cũng không khỏi cảm thấy băn khoăn đau xót.