Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mimi
Beta: Lam Yên
Nếu như Việt Thương kia không chết, chỉ sợ Võ quốc hiện tại đã phong vân hoán chuyển rồi đi.
Việt Thương nhịn không được thoáng ngẩng đầu nhìn trời, rồi lại bất động thanh sắc tiêu trừ sự kinh ngạc ở trong lòng mình, “Hôm nay ngươi đến đây có chuyện gì?”
“Thuộc hạ đã tra ra vị trí chích xác của Thiên Thần cung.”
Chuyến này đến đích thực là không uổng công phải không? Việt Thương bất chợt cảm thấy buồn cười, bất quá Triệu Bình đã ở bên cạnh Bát vương lâu như thế cũng chưa từng nắm được vị trí căn cứ của đối phương, vì sao đúng lúc này lại biết? Hay là có âm mưu gì?
“Bát vương như thế nào lại tín nhiệm ngươi rồi?”
Tên Uất Trì Vô ương kia che giấu rất cẩn thận, chuyện Triệu Bình phản bội chủ tử ngày ấy cũng chỉ khiến cho hắn nảy sinh một chút tín nhiệm nhỏ bé mà thôi, đa phần những chuyện cơ mật hắn từ trước đến nay vẫn chưa từng nhắc đến, vì sao đột nhiên…
“Sau khi thân thế bại lộ, Vũ vương phái người truy sát thuộc hạ, cũng không ngờ sau đó Bát vương trái lại lại tin tưởng thuộc hạ nhiều hơn.”
Khi Triệu Bình nói chuyện, Việt Thương cũng cảm thấy bộ dạng hắn thoáng hiển lộ một chút ngạc nhiên rất nhỏ, nhưng là sự vui sướng lại càng nhiều hơn, có lẽ là hắn cho rằng cuối cùng cũng có thể hoàn thành sứ mệnh mà chủ tử giao phó.
Việt Thương suy nghĩ một chút. Hẳn là trước đó Uất Trì Vô Ương lo lắng Triệu Bình là mật thám Vũ vương phái tới nằm vùng đi, cho nên lần này khi Vũ vương hạ lệnh truy sát Triệu Bình, tên kia trái lại đã gỡ bỏ hiểm nghi với hắn. Cái này xem ra chính là trong họa có phúc rồi. Đương nhiên Việt Thương sẽ không nói với Triệu Bình, Vũ vương sở dĩ hoài nghi truy sát hắn chính là vì mình ngày đó đã gợi ý mấy câu.
Bất quá nói thật thì, sự việc diễn ra luẩn quẩn hết vòng này lại đến vòng khác, thế nhưng kết quả thu được đích thực bất ngờ.
Triệu Bình từ trong ngực cẩn thận lấy ra một tấm địa đồ đưa cho Việt Thương, nói, “Căn cứ Thiên Thần cung chính là ở sâu trong sơn cốc này.”
Sơn cốc nọ thế nhưng ẩn mình ở nơi thâm sâu trong một dãy núi dài, hơn nhữa địa thế bốn phía núi non trùng điệp bao quanh hình thành một lá chắn thiên nhiên khó lòng phá vỡ. Chẳng trách Thiên Thần cung tung hoành ngang dọc nhiều năm như thế, lại chưa có một ai biết được cứ điểm của nó nằm ở đâu.
Ngay cả Thương Nguyệt lâu có thế lực khổng lồ, phân đường trải rộng khắp giang sơn mà cũng chưa từng tra ra vị trí của Thiên Thần cung. Nếu không phải lần này đánh bậy đánh bạ cư nhiên khiến cho Uất Trì Vô Ương tin tưởng Triệu Bình, chỉ sợ vẫn là không cách nào lần mò ra dấu vết.
“Chủ tử, kế tiếp phải làm như thế nào?”
“Vốn định tặng cơ hội này cho Vũ vương, bất quá Uất Trì Vô Ương đã đắc tội với ta.”
Khi Việt Thương nói những lời này đích thực là giận đến nghiến răng nghiến lợi. Triệu Bình cũng là vẻ mặt tức tối vô cùng, bất quá hắn chỉ nghĩ chủ tử căm ghét Uất Trì Vô Ương vì tên kia đã âm mưu ám toán chủ tử đến mức thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma chứ không hề hay biết, cái làm cho Việt Thương nổi giận lại chính là Uất Trì Vô ương đã không biết sống chết mà dám ra tay bắt giữ Việt Tùy.
Dám động vào người của hắn, hơn nữa còn là người mà hắn yêu thương nhất, cái này đúng là cầm dao đâm thẳng một nhát vào tim hắn rồi. Hơn thế nữa tên khốn kia còn muốn Việt Tùy hầu hạ, nếu không phải hắn kịp thời đuổi tới, nếu không phải Vũ vương vừa vặn ngăn chặn Uất Trì Vô Ương, chỉ sợ sự tình không hay đã sớm xảy ra.
Người khác có thể không hiểu Việt Tùy, thế nhưng Việt Thương lẽ nào lại không hiểu? Tên kia thoạt nhìn có vẻ chẳng để tâm nhiều, nhưng lòng tự trọng của hắn còn cao hơn so với bất kỳ ai khác. Nếu sự việc thật sự xảy ra, e rằng lúc hắn đến chỉ còn có thể nhặt xác mà thôi.
Triệu Bình thấy Việt Thương vẻ mặt giận dữ lại càng xinh đẹp đến động lòng người, trong lúc vô tri vô giác liền nhìn đến ngây ngây dại dại.
Một lúc lâu sau Triệu Bình mới tìm lại được thanh âm của mình, “Chủ tử, nếu muốn đánh bại Thiên Thần cung, thời cơ không thể để mất.”
“Sơ Nhất hiện tại đang bị giam ở địa lao, thực lực của Thiên Thần cung không còn được như lúc trước.”
“A?” Việt Thương im lặng nhướn mày, tựa hồ như không tin Sơ Nhất kia thế nhưng lại bị Uất Trì Vô Ương giam vào trong ngục. Sơ Nhất kia chính là sát thủ hàng đầu của Thiên Thần cung, thời điểm hiện tại bốn phía đều là cường địch, Uất Trì Vô Ương như thế nào lại thiếu não mà tự chặt đứt tay mình?
Triệu Bình chần chờ một chút, “Ngày ấy, sau khi từ Tụ Mãn đường trở về, Bát vương liền như người mất hồn mất vía, mấy lần truyền gọi Sơ Nhất vào, nhưng không biết Sơ Nhất đã làm gì chọc giận Bát vương, cho nên liền bị lôi đến địa lao, mỗi ngày chịu đủ cực hình đày đọa, có lẽ chẳng sống được thêm mấy ngày.”
Cái tình huống này thực sự là… Việt Thương có chút bất ngờ nheo nheo con mắt. Nghĩ đến Sơ Nhất, trong đầu Việt Thương chỉ có ấn tượng về một tên đã cùng Việt Tùy giao đấu hồi lâu mà chưa từng rơi vào thế hạ phong ở nơi hoang sơ hẻo lánh ngày đó.
Tên kia xem ra cũng rất trung thành tận tâm, Uất Trì Vô Ương đây là bị uống nhầm thuốc đi?
Việt Thương cẩn thận nhìn tấm địa đồ một lượt, nói vài câu với Triệu Bình rồi vạch ra kế hoạch nội ứng ngoại hợp, sau cùng bảo Triệu Bình trở về Thiên Thần cung để tránh cho người khác nghi ngờ. Nhưng, khi Triệu Bình rời đi được hai bước lại đột ngột quay người lại, nói với Việt Thương.
“Chủ tử, trong lòng Triệu Bình vĩnh viễn chỉ có một mình chủ tử.”
Việt Thương gật đầu, lại lên tiếng đuổi người. Đến khi người nọ hoàn toàn rời khỏi, hắn mới lộ ra một vẻ mặt rất khó coi. Một đại nam nhân đối với hắn thâm tình đắm đuối, lại còn si ngốc mà bày tỏ tình cảm trong lòng, hơn thế nữa đối phương lại còn cao lớn thô kệch, vẻ mặt một bộ chính nghĩa vô cùng, thật sự là khiến cho người ta không thể nào không khó chịu.
Nghĩ nghĩ, vẫn là Việt Tùy hợp ý hắn hơn. Việt Thương vỗ tay, nghiền nát tấm địa đồ thành bụi phấn, vui vẻ về nhà ôm Việt Tùy.
Sau khi hắn rời đi, Việt Tùy và Tứ Ngũ vẫn rất không yên lòng, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn ra cửa một cái.
Đến khi đẩy cửa đi vào, Việt Thương liền chứng kiến cảnh hai người kia thở phào một cái. Tứ Ngũ vội vã xuống bếp pha trà, còn Việt Tùy thì ngây ngốc nhìn Việt Thương đi tới. Đến khi người nọ đứng ngay trước mặt, y mới thì thào nói một câu, “Chủ tử.”
“Ân.” Việt Thương vòng tay ôm lấy thắt lưng Việt Tùy, chậm rãi kéo người vào phòng.
Sau khi Việt Thương kể hết những sự việc vừa xảy ra, sắc mặt Việt Tùy hoàn toàn không có chuyển biến tốt đẹp, trái lại còn xấu đi vài phần. Khuôn mặt tuấn tú thờ ơ lãnh đạm, ngay cả ngữ khí cũng theo đó mà nguội tanh, “Bất kể như thế nào, việc hắn nhất thời sơ sẩy làm hại chủ tử chính là sự thật.”
Việt Thương chính là sợ đến thời điểm hành động, Việt Tùy vừa thấy Triệu Bình sẽ liều mạng, cho nên mới quyết định nói vài câu trước, nhưng kết quả hình như không hiệu quả giống như dự tính ban đầu của hắn.
Thở dài một hơi, hắn cọ cọ cằm mình lên vai Việt Tùy, “Việc này cũng không thể trách hắn.”
“Vì sao không trách hắn? Không thể bảo hộ chủ tử an toàn thì hắn còn có tác dụng gì!” Ngữ khí của Việt Tùy càng lúc càng thanh lãnh.
“Ngu ngốc, ngươi nghĩ như vậy là cảm thấy ta không tốt hay sao?”
Việt Tùy ngẩn ra, “Chủ tử?” Y tựa hồ như hoàn toàn không hiểu hàm ý ẩn chưa trong lời nói của đối phương.
“Nếu không phải hắn sơ sẩy, Việt Thương chưa chắc đã là Việt Thương.” Lời vừa nói ra, người khác nghe chắc chắn không hiểu, mà bản thân Việt Tùy cũng vô cùng u mê bối rối.
Trong lúc nhất thời, y ngơ ngẩn không biết nói gì. Y vừa rồi tức giận như thế cũng là hành động bản năng, bởi vì đem Việt Thương hiện tại và người kia gộp vào làm một mà thôi. Lại nghĩ nếu như ngày ấy Việt Thương kia không bị tẩu hỏa nhập ma, hắn không chết, vậy thì đương nhiên người phải chết sẽ chính là y rồi.
Như thế, y sẽ không thể gặp được Việt Thương hiện tại, cũng sẽ không thể biết trên đời này còn có một thứ tình ái tuyệt vời đến như thế.
“Hắn muốn hi sinh ngươi, kết quả lại tự mình tìm chết. Sau đó, lão thiên gia lại an bài ta đến nơi này, ngươi không cảm thất rất thú vị hay sao?”
Việt Thương thấy sắc mặt người kia không tốt, cố ý muốn trêu đùa đối phương một phen.
“Ân, thuộc hạ quả thực vô cùng may mắn.”
“Ngươi không cảm thấy sự xuất hiện của ta chính là ông trời đặc biệt bồi thường cho ngươi à?”
Việt Tùy nhất thời sửng sốt, không thể tin được mà nhìn Việt Thương. Chủ tử nói, chủ tử xuất hiện là một món quà mà lão thiên gia muốn bồi thường cho y?
“Ngươi không nghĩ vậy sao?”
Cái này muốn y phải nói thế nào? Nói ‘đúng’ thì hình như đề cao mình quá rồi, mà nói ‘không đúng’ thì chẳng phải là sẽ khiến chủ tử thương tâm ư?
Việt Tùy nhất thời lại rơi vào xoắn xuýt.