Thủy Linh Lung yên lặng nhìn hắn, đôi mắt trong trẻo như ngọn núi băng lơ lửng trên đỉnh đầu, ép xuống khiến La Thành đổ mồ hôi lạnh: “Luôn miệng nói thích ta, không cố ý hủy danh tiết của ta, vậy hành vi của ngươi là gì? Ngươi có thể trở thành quản sự phòng thu chi, không nói tài trí hơn người, chắc cũng đọc sách thánh hiền nhiều năm, chẳng lẽ ngươi không biết những việc ngươi làm hôm nay sẽ ảnh hưởng ác liệt đến một nữ tử chưa chồng như ta thế nào ư?”
La Thành bị ánh mắt như lệ quỷ của Thủy Linh Lung dọa đến mức hai chân run rẩy, lời kịch vốn được tập luyện vô số lần cũng quên quá nửa: “Ta... Ta... Tình cảm dâng trào nên không khống chế được!”
“Ha ha!” Thủy Linh Lung cười mỉa mai: “Hay cho một câu không khống chế được, ngươi bị bệnh nan y còn vui vẻ như thế, xin hỏi La công tử bị bệnh gì?”
La Thành vuốt mặt: “Nói chung là bệnh nan y! Đại phu nói thế, ta... Ta đâu phải đại phu!”
Thủy Linh Lung vỗ tay, giả bộ nghi ngờ hỏi: “Vậy ư? Nhưng ta không nhớ ngươi đối tốt với ta thế nào cả, ngươi… Ngươi nói lung tung phải không?”
La Thành bị khích thì nóng nảy: “Linh Lung, nhiều năm như vậy, chẳng lẽ nàng vẫn không hiểu tấm lòng của ta? Lúc mọi người ở điền trang đều khó chịu với nàng, chỉ có ta giúp nàng chặt củi gánh nước; phòng của nàng và Chung ma ma bị dột, là ta tìm vải che mưa cho nàng; có lần nàng và Chung ma ma đói bụng ba ngày, cũng là ta đi trộm cho nàng một rổ bánh bao, chẳng lẽ nàng đã quên rồi ư?”
Lời này vừa nói ra, toàn trường ồ lên!
Những ngày Thủy Linh Lung ở điền trang đều như vậy? Phải chặt củi gánh nước? Phòng ở bị dột? Còn đói bụng ba ngày?
Mặt Tần Phương Nghi biến thành màu gan heo, tên La Thành này được việc chả mấy, bại sự có thừa, sao lại nói những việc đó ra? Bà ta hoàn toàn quên mất là ai tìm La Thành tới, là ai ra lệnh cho hắn không tiếc giá nào cũng phải phá hủy danh tiết của Thủy Linh Lung.
Ánh mắt Vân Lễ tối sầm lại, bàn tay nắm chặt kêu răng rắc.
Tuần Phong là người đầu tiên chú ý đến sự khác thường của Vân Lễ, có lẽ Vân Lễ đã thực sự động tâm với Thủy Linh Lung rồi.
Khi Thủy Hàng Ca nhìn thấy vết vá trên trung y của Linh Lung thì cũng biết sau khi Đổng Giai Tuyết qua đời, cuộc sống của Linh Lung không được tốt lắm, nhưng không ngờ lại khổ sở đến vậy! Trong lòng hắn lại càng bất mãn với vợ cả hơn.
Tần Phương Nghi theo bản năng muốn loại bỏ quân cờ La Thành này để bảo vệ hình tượng hiền thê lương mẫu nhiều năm của mình, nhưng rất nhanh bà ta lại đổi ý, nếu hy sinh chút hình tượng mà có thể giải quyết Thủy Linh Lung thì cũng đáng, bà ta khẽ cắn môi, không phản bác lại.Thủy Linh Lung chợt mở miệng: “Phụ thân, ban đầu con cũng nghĩ đám hạ nhân làm vậy là do mẫu thân sai khiến, nhưng từ lúc con trở về phủ Thượng Thư, mẫu thân không phải cho con ăn ngon cũng là uống tốt, trang sức quần áo cũng tốt hơn các thứ muội khác rất nhiều, con nghĩ nhất định là ác nô ở giữa kiếm tiền bỏ túi riêng, lừa trên gạt dưới, mong phụ thân đừng để mẫu thân phải chịu oan.”
Mấy lời giải thích này để Thủy Hàng Ca hay Lão phu nhân nói đều không thích hợp, nhưng nếu khổ chủ nhắc đến thì lại khác. Thủy Hàng Ca và Lão phu nhân dùng ánh mắt khen ngợi liếc nhìn Thủy Linh Lung, chân tướng thế nào trong lòng họ đều hiểu, làm khó đứa nhỏ này vì đại cục mà bỏ thù riêng, bảo vệ mặt mũi phủ Thượng Thư. Nhưng nếu đã hiểu rõ đại cục thì tại sao lại quấn quýt lấy tên hạ nhân kia?
Lão phu nhân thấp giọng nói: “Chuyện này có chút kỳ lạ! Theo ta thấy, lời từ một phía không thể tin được, cũng không biết ngươi ăn gan hùm mật gấu gì mà muốn chạm vào thiên kim phủ Thượng Thư! Ngươi là hạ nhân, làm việc thay chủ nhân là bổn phận, sao lại vì vậy mà tranh công? Lại còn mưu toan trở thành rể hiền của phủ Thượng Thư? Đúng là mơ mộng hão huyền!”
Một lời nói đã biến lưỡng tình tương duyệt [] thành một bên tình nguyện, hạ nhân thầm mến chủ tử, liên quan gì đến chủ tử chứ?
[] Lưỡng tình tương duyệt: Hai bên đều yêu nhau.
La Thành vội quỳ xuống, nhìn Lão phu nhân, chân thành nói: “Lão phu nhân! Nếu Linh Lung không thích ta, sao lại mang thư ta viết cho nàng bên người?”
Lão phu nhân im lặng.
“Thư kia là ta viết cho Linh Lung!” Tần Chi Tiêu tiến lên một bước, phá vỡ sự yên lặng quỷ dị này, cũng không biết là tức giận hay thẹn thùng, mặt hắn đỏ bừng lên: “La Thành, ta không quan tâm ngươi uống nhầm thuốc gì mà đến vu oan cho Linh Lung, nhưng ta nói cho ngươi biết, lá thư kia là ta viết cho Linh Lung! Không liên quan tới ngươi!”
Lòng Thủy Linh Ngữ khẽ động, có cảm giác đau đớn như bị hòn đá đè nặng lên.
Sắc mặt bọn hạ nhân lại thay đổi, giống như cầu vồng rực rỡ, màu nào cũng có, sao lại biến thành Biểu thiếu gia rồi? Đầu tiên là dính líu với hạ nhân, sau lại không rõ ràng với biểu thiếu gia, chẳng lẽ nhân phẩm của Đại tiểu thư thật sự có vấn đề?
Thủy Linh Lung nghi ngờ nhíu mày, rốt cuộc Tần Chi Tiêu thật lòng muốn giúp nàng hay là đang bỏ đá xuống giếng? Nếu là vế trước, biểu ca này thật dại dột, còn nếu là vế sau, hắn ngụy trang cũng kĩ thật.
Đương nhiên, nàng sẽ không bị biến cố bất thình lình này dắt mũi, nàng hỏi La Thành: “Ngươi nói thư là do ngươi viết, vậy viết khi nào, ngươi có nhớ không?”
Tròng mắt La Thành khẽ đảo, vì muốn chứng minh hai người sớm có tình cảm, hắn nói: “Nửa năm trước!”
“Nửa năm trước à? Hai tháng trước ta về phủ, nói như vậy, thư này ngươi viết lúc ở điền trang.” Thủy Linh Lung mỉm cười, nhìn về phía Vân Lễ: “Từ lâu đã nghe danh thư pháp của Thái tử điện hạ rất cao minh, mời Thái tử điện hạ phân biệt giùm ta, nét mực trên giấy này đã được nửa năm chưa?”
Tiếng nói vừa dứt, liền có người cầm tờ giấy trong tay Tần Phương Nghi đưa cho Vân Lễ.
Vân Lễ nhìn một lúc, nhướn mày: “Ngày thì ta không dám chắc, nhưng mực trên này rõ ràng là mực Dương Châu thượng đẳng, mực Dương Châu chỉ có quý tộc ở kinh thành mới có thể sử dụng, không biết từ khi nào mà nhà Thủy Thượng Thư lại giàu có đến nỗi ngay cả một điền trang nhỏ bé cũng được dùng mực
này?”
Thủy Hàng Ca sợ tới mức ứa mồ hôi lạnh, mực Dương Châu rất xa xỉ, ông ta vẫn không nỡ mua, mực Dương Châu dùng trong phủ hiện giờ đều do Thái tử tặng. La Thành khăng khăng nói rằng mình viết thư cho Linh Lung ở điền trang, nhưng ở điền trang hiển nhiên không có loại mực này, vậy... La Thành đang nói dối!
“Khụ khụ khụ……” Tuần Phong ho khan một lúc, rồi thản nhiên nói: “Một tên cẩu nô tài mà thôi.”
Thủy Hàng Ca nhíu chặt mày, bước nhanh về phía trước, đá một cước vào La Thành: “Nói! Rốt cuộc là ai sai ngươi tới vu oan Đại tiểu thư? Ngươi dám không nói, ta sẽ cho người đánh chết ngươi!”
Cả người Tần Phương Nghi ướt sũng mồ hôi lạnh, vốn tưởng La Thành chắc chắn sẽ hãm hại được Thủy Linh Lung, ai ngờ lại bị đôi ba câu của Thủy Linh Lung đánh bại, không chỉ làm lộ sự khắt khe của bà ta với thứ nữ, còn để lại một lỗ hổng cực kì lớn! Xem ra, chỉ có thể sử dụng phương án cuối cùng thôi!
Bà ta ra hiệu cho La Thành.
La Thành hiểu ý, quỳ sụp xuống đất: “Đừng đánh chết ta! Ta… Ta bất đắc dĩ mới làm vậy! Lão… Lão gia, ngài tha chết cho ta, ta nói…”
“Tên cẩu nô tài này! Còn dám cò kè mặc cả?” Thủy Hàng Ca đá một cước, La Thành lăn ra đất, phun một ngụm máu: “Dù sao cũng chết, ta có nói hay không cũng thế, ta chỉ vì tư lợi, Lão gia đừng mang người nhà của ta ra uy hiếp.”
“Ngươi….” Thủy Hàng Ca tức không nói được lời nào.
Tần Phương Nghi kéo tay áo ông ta, ông ta cố kìm lửa giận, nói: “Được! Chỉ cần ngươi ăn ngay nói thẳng, ta sẽ tha chết cho ngươi.”
La Thành khấu đầu, cắn răng nói: "Là… Là Chu di nương sai ta phá hủy danh tiết của Đại tiểu thư! Chu di nương nói Đại tiểu thư hãm hại Tứ tiểu thư nên muốn dạy cho nàng một bài học!”
Hắn nhấn mạnh hai chữ “hãm hại”, không thể nghi ngờ là chụp cái mũ hãm hại thứ muội lên đầu Thủy Linh Lung, việc này truyền ra chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến đức hạnh của nàng.
Chu di nương đang đứng đằng xa nghe được động tĩnh cũng đi vào góp vui, còn chưa tiến vào sân đã bị lời của La Thành chọc cho tức điên, suýt thì hôn mê bất tỉnh!
Cao ma ma nhìn qua, bà biết nếu tin Chu di nương có thai bị lộ ra sẽ rước không ít tai họa, nhưng không ngờ đối phương lại ác độc đến vậy, người khác sợ phiền phức, bà không sợ, cùng lắm thì chết chung! Bà tức sùi bọt mép, cởi giày đập liên tục vào mặt La Thành, vừa đánh vừa mắng: “Mẹ nhà ngươi, dám vu oan di nương nhà ta! Ta đánh chết ngươi!”
Chu di nương bước tới trước mặt Thủy Hàng Ca, quỳ xuống, khóc như lê hoa đái vũ: “Lão gia, người làm chủ cho nô tỳ! Nô tỳ một lòng một dạ dưỡng thai, sao lại chạy đi hãm hại Đại tiểu thư chứ?”
Mặc dù sau khi bị Đại tiểu thư cự tuyệt, bà ta từng có ý như vậy, nhưng bà ta vẫn chưa làm, không phải sao?
Thủy Linh Lung nhìn xung quanh, thu hết sắc mặt mọi người vào đáy mắt, Thủy Linh Ngữ tức giận vì Tần Chi Tiêu bảo vệ nàng; lửa nóng bốc lên, chuyện này lại lan đến gần Chu di nương; nàng vừa tẩy được oan khuất gian díu với hạ nhân, lại bị chụp cái ác danh hãm hại thứ muội. Tâm cơ và tính toán bậc này, khó trách Đổng Giai Tuyết không đấu lại Tần Phương Nghi.
Thủy Hàng Ca giật mình, nếu lời La Thành nói là thật, vậy Chu di nương chính là kẻ đứng phía sau; nếu La Thành nói dối, người không sống chung được với Chu di nương, lại không vừa mắt Thủy Linh Lung chỉ có bà vợ cả Tần Phương Nghi thôi. Ông ta liếc nhìn Vân Lễ và Tuần Phong, đột nhiên không dám vặn hỏi, di nương phạm tội cũng không sao, chẳng qua chỉ là một nô tài, còn vợ cả là mặt mũi của ông ta, là người cùng vinh cùng bại với ông ta, ông ta tạm thời… Không thể để mất mặt được!
Đắn đo một lúc, ông ta hạ quyết tâm, lạnh lùng nói: “Người đâu! Dẫn Chu di nương đi! Không có lệnh của ta thì không được bước ra khỏi sân một bước!”
Chu di nương và Cao ma ma như nằm mơ, sao có thể như vậy? Lão gia không để lại bất kì cơ hội phản bác nào cho họ!
Triệu ma ma cười xấu xa đi tới chỗ Chu di nương, di nương liều
chết giãy dụa giữa đường, không cẩn thận động thai khí nên xảy thai, cớ này thật tốt, ha ha!
Chu di nương tuyệt vọng, hình ảnh Tam thiếu gia trước khi chết lại hiện lên trước mắt bà ta, bà che bụng, hoảng sợ nói: “Đừng qua đây! Ngươi đừng qua đây! Đừng làm hại con ta!”