Editor: Thích Đổi Tên.
Hai người vội vàng lui sang một bên giống các cung nhân khác, kính cẩn cúi thấp người tránh né.
Vị trí nhất phẩm Đức phi để trống nhiều năm, Hoàng thượng vẫn không chọn được người mới, Ngọc phi và Hương phi vào cung cùng một lúc, lại cùng là nhị phẩm phi, người trước được Hoàng thượng sủng ái, người sau được Hoàng hậu khen ngợi, hai người có thể nói là có khả năng tranh giành vị trí Đức phi nhất, theo trí nhớ kiếp trước, người thắng chính là Ngọc phi hiền danh lan xa.
Hương phi không thèm để ý những người bên cạnh, kiêu ngạo nhìn thẳng về phía trước, nhưng khi đi sát qua người Thủy Linh Lung lại ngửi thấy hương linh lan như có như không, Hương phi hơi nhăn mày, không biết nghĩ tới cái gì, quay đầu nhìn lại.
Lúc này Thủy Linh Lung đã đỡ Lão phu bước đi, Hương phi chỉ nhìn thấy một bóng lưng, nàng cười tự giễu, tỷ tỷ đã chết nhiều năm như vậy, sao có thể còn sống?
Trở lại phủ Thượng Thư, Thủy Linh Lung bất ngờ gặp An Bình, hắn cúi đầu nhìn trái nhìn phải như đang tìm cái gì đó.
An Bình chợt ngẩng đầu cũng nhìn thấy nàng, vội vàng bước tới thi lễ: "Đại tiểu thư."
Thủy Linh Lung bình tĩnh hỏi: "Tại sao ngươi lại đến phủ Thượng Thư? Hay là Thế tử gia có chuyện gì?"
An Bình hãi đầu, nói chuyện tìm vòng tay ra, sợ Thủy Linh Lung hiểu lầm, hắn không nói vòng tay là của Gia Cát Ngọc mà chỉ nói đó là di vật của mẹ hắn, ngày ấy đánh xe ngựa đưa Thủy Linh Lung về phủ thì bị mất, hôm nay hắn liền đi dạo xung quanh, thử vận may xem có tìm được không.
Thủy Linh Lung lấy chiếc vòng tay từ túi tiền bên hông ra, cười nhẹ hỏi: "Là nó sao? Ta nhặt được trong xe ngựa, cứ tưởng là của Thế tử gia nhà ngươi, định trả tận tay cho hắn, không ngờ lại là của ngươi, thật có lỗi, để ngươi phải cực khổ đi tìm."
An Bình mừng như điên, hôm nay là ngày cuối cùng rồi, nếu vẫn không tìm thấy vòng tay thì hắn và một đống huynh đệ đều sẽ bị đuổi ra khỏi Vương phủ, Đại tiểu thư đúng là cứu tinh của bọn họ mà!Hắn cúi đầu, kích động nói: "Đại tiểu thư, ân tình của ngài An Bình và các huynh đệ đều nhớ kỹ, nếu sau này có cơ hội nhất định sẽ báo đáp!"
Kích động như vậy còn nói không phải của Gia Cát Ngọc? Thủy Linh Lung cười nhẹ, xoay người vào phủ Thượng Thư.
==
Trong thư phòng của phủ Trấn Bắc Vương, Gia Cát Lưu Vân mặc cẩm phục màu xanh thẫm, dựa lưng vào ghế, sắc mặt nghiêm trọng: "Nếu bát tự đã không hợp thì chọn người khác đi."
Một đạo sĩ nói như vậy hắn có thể không tin, nhưng ba vị cao tăng đức cao vọng trọng đều nói họ mệnh lý tương khắc thì hắn muốn không tin cũng khó.
Lãnh U Như từ từ thở dài: "Cô nương này rất khác với ba người trước, Ngọc Nhi rất vừa ý nàng, nếu bỏ qua như vậy thì thật sự rất đáng tiếc. Theo ta thấy, bát tự không hợp chưa hẳn đã là vấn đề quyết định, ba người trước rõ ràng là hợp nhưng lại bất hạnh qua đời, bây giờ không hợp, nói không chừng..."
Gia Cát Lưu Vân nghiêm mặt: "Đạo sĩ nói mệnh nàng quá cứng, sẽ khắc Ngọc Nhi! Nàng chủ thủy, Ngọc Nhi chủ hỏa, ta chỉ có một đứa con trai thôi, chẳng may nàng khắc Ngọc Nhi khiến nó gặp chuyện gì không may thì phải làm sao?"
Cũng không biết lời nào kích thích đến Lãnh U Như, bà cảm thấy lòng mình như bị kim châm, chuyện đã đến nước này thì không còn gì để nói nữa, nhưng thanh danh Ngọc Nhi như vậy, muốn tìm một dòng dõi không tồi đâu có dễ. À, hình như phủ Thượng Thư vẫn còn mấy thứ nữ nữa, hay thử hợp canh thiếp xem sao?
Khi An Bình đẩy cửa vào thì Gia Cát Ngọc đang nằm nghiêng trên sạp nhỏ, vẻ mặt trầm tĩnh, rất khác với hình tượng ngang ngược, ăn chơi trác táng thường ngày.
"Gia, đã tìm được rồi." An Bình hai tay dâng lên, cuối cùng còn kèm thêm một câu, "Là Đại tiểu thư nhặt được."
Gia Cát Ngọc lấy chiếc vòng qua, thấy mấy chỗ bị hỏng đã được mài sáng, tơ vàng bị đứt cũng được cuốn lại, dường như hắn có thể tưởng tượng ra cảnh nữ nhân hung dữ kia ngồi dưới ánh đèn, tay ngọc thon thon quấn lại chỉ cho chiếc vòng, nghĩ nghĩ, tim đột nhiên đập rộn lên.
"Gia." An Bình dè dặt cẩn trọng nói, "Kiêu Từ nghe được tin ở thư phòng, nói bát tự của ngài và Thủy tiểu thư không hợp, hôn sự lần này... Không thành."
Choang!
Vòng tay trân quý mười lăm năm bị vỡ thành hai mảnh...
==
Tin tức bát tự của Thủy Linh Lung và Gia Cát Ngọc không hợp nhanh chóng được truyền vào phủ Thượng Thư nhưng cũng không mấy ồn ào, bởi vì Trấn Bắc vương phi vẫn hi vọng tìm được một đứa con dâu khác ở đây.
Thủy Hàng Ca đã mấy ngày không đặt chân vào Trường Nhạc hiên đêm nay lại phá lệ nghỉ ở sân viện của Tần Phương Nghi khiến bà ta cực kỳ vui vẻ, Chu di nương bằng tuổi bà ta, Chu di nương có thể mang thai, tại sao bà ta không thể? Bởi vậy, bà ta rất cố gắng lấy lòng Thủy Hàng Ca.
Thủy Hàng Ca cũng tính chiến với bà ta mấy hiệp, muốn để bà ta choáng váng hồ đồ rồi nói chuyện, nhưng nữ nhân ba mươi như sói, bốn mươi như hổ, Tần Phương Nghi càng đánh càng hăng, nhưng Thủy Hàng Ca lại mệt đến mỗi thắt lưng bủn rủn, bất đắc dĩ phải nộp "Đạn dược" ra.
Sau khi xong việc, Thủy Hàng Ca không ngủ như thường lệ mà hắng giọng, nói: "Phương Nghi, cái đó... Tín vật đính hôn Hoàng thượng ngự ban cho đâu?"
"Tướng công đột nhiên hỏi cái này làm gì?"
"Ta vẫn cảm thấy Linh Lung gả cho Thái tử sẽ tốt hơn."
Tần Phương Nhi chợt ngồi thẳng người, trong phòng có đốt than ấm áp nhưng lòng bà ta lại lạnh đi: "Tướng công, chàng nói bậy bạ gì đó?"
Sau tiệc thưởng mai, Thủy Hàng Ca liền cảm thấy Thái tử có ý với Linh Lung, lúc đó đang nghị thân với phủ Trấn Bắc Vương, hắn không thể nói gì nhưng không phải bây giờ bát tự không hợp ư? Bát tự không hợp không thể thành thân thì danh tiết nhà gái không bị ảnh hưởng gì cả, Linh Lung vẫn là thiên kim của phủ Thượng Thư, huống hồ phần vinh hạnh đặc biệt này là Hoàng thượng cho Đổng Giai Tuyết, chỉ là có một số chuyện bí mật hắn không nói với ai mà thôi.
"Mẹ đẻ của Linh lung đã qua đời, nó chỉ có thể là con gái của bà, nó gả hay Linh Khê gả thì có khác gì nhau? Nhạc mẫu vẫn là bà mà!"
"Đã không khác nhau thì cứ để Linh Khê gả đi."
"Bà..."
Tần Phương Nghi nói thì nói vậy nhưng cũng không dám đối nghịch với Thủy Hàng Ca, dù nhà mẹ đẻ của bà ta có lợi hại nhưng nam nhân này cũng không vừa, hơn nữa Ngọc phi còn là phi tần được rất sủng ái trong cung, bà ta có thế nào cũng phải chịu thua: "Tướng công, ta biết chàng rất trung thành với Thái tử, có phải cho rằng rằng Tam công chúa, Lãnh công tử và Tuần thế tử tặng quà cho Linh Lung đều được Thái tử ngầm đồng ý, tưởng Thái tử coi trọng Linh Lung không? Thật ra chàng hiểu lầm rồi, Tam công chúa tặng quà cho Linh Lung là vì hai người đã phối hợp chiến thắng cuộc thi võ, đây là hữu nghị; Lãnh công tử tặng quà cho Linh Lung vì Linh Lung là đệ muội (em dâu) tương lai của hắn, đây là tình thân; về phần Tuần thế tử, thật ra là hắn muốn mượn sức tướng công chàng đấy, Linh Lung chỉ là cho hắn một cái cớ để tặng lễ thôi, nếu người chiến thắng hôm đó là Linh Khê thì hắn cũng sẽ tặng, ai bảo chàng ở trong triều như mặt trời ban trưa, ngay cả hai nguyên lão đều cũng phải nể mặt chàng mấy phần chứ?"
Mấy câu trước Tần Phương Nghi nói gì Thủy Hàng Ca không quá để ý, nhưng đoạn cuối cùng lại khiến tâm trạng hắn phình lên, có chút dương dương tự đắc nói: "Tuần thế tử để mắt ta như vậy sao? Tuần gia là một trong tam đại gia tộc (ba gia tộc lớn) mà."
Tần Phương Nghi thấy mình đã dời được lực chú ý của Thủy Hàng Ca đi thì không khỏi thở ra một hơi, trên mặt lại cười nói: "Tướng —— công! Năng lực của chàng thế nào chàng còn không rõ ư?"
Một câu hai nghĩa, Thủy Hàng Ca sửng sốt, hai má Tần Phương Nghi đỏ lên, hơi xoay người, tâm Thủy Hàng Ca rục rịch, dục vọng dâng trào, trở mình đè bà ta xuống...
Hết chương