Edit: susublue
Xuyên qua cửa vào Linh Địa, đến một vùng đất giáp ranh, rõ ràng Liên Thanh cảm nhận được không khí tươi mát tinh khiết hơn rất nhiều.
“Dưới chân ngươi có một gốc linh thảo thất tinh, nó là nguyên liệu để luyện chế Ẩn Nguyên đan.” Giọng Đỉnh hồn vang lên trong đầu Liên Thanh.
Liên Thanh cúi đầu nhìn xuống gốc cây màu xanh non dưới mũi chân, nhánh cây màu trắng nhỏ như hạt gạo có bảy lá dài, khi đọc sách luyện chế đan dược của Đỉnh hồn Liên Thanh đã đặc biệt chú ý đến Ẩn Nguyên đan.
Ẩn Nguyên đan có tác dụng như cái tên của nó, đan dược có thể che dấu được tu vi. Thuộc tính là linh đan, ngay từ đầu Liên Thanh còn không biết linh đan và đan dược bình thường khác nhau chỗ nào, nhưng bây giờ nghĩ lại thì hẳn là do nguyên liệu luyện chế ra nó là linh thảo rồi.
Một ý niệm chợt lóe lên trong đầu Liên Thanh, linh thảo thất tinh trước mặt nàng liền bị dịch chuyển vào không gian hư vô.
“Nơi này đúng là một mảnh đất bảo bối, trên Thánh Quỳnh đại lục rất khó có nơi nào như vậy, ngươi đi tiếp nhất định sẽ thu hoạch được không ít.” Đỉnh hồn là một bộ phận của hắc đỉnh nên tất nhiên nó hy vọng đan dược chủ nhân luyện chế sẽ có cấp bậc ngày càng cao, phẩm chất ngày càng thuần khiết.
Liên Thanh chạy nhanh vào trung tâm linh địa, linh thảo ở trung tâm mảnh đất đa dạng hơn, hơn nữa số lượng cũng không ít.
Dưới sự phân loại của Đỉnh hồn, Liên Thanh đã di dời tổng cộng tám loại linh thảo vào không gian, thu hoạch hơn một trăm cây. Nếu mang linh thảo ra ngoài bán thì một gốc cũng có thể kiếm được trên mấy chục lượng hoàng kim!
‘Xào xạt xào xạt ~’‘ Chít ~’
Thạch thảo trong linh địa có rễ cây rất dài, Liên Thanh nhìn về phía phát ra âm thanh thì phát hiện một bụi cỏ lớn đang điên cuồng đong đưa.
Không phải là Mê Huyễn thỏ đó chứ?
Liên Thanh tránh xa chỗ đó theo bản năng nhưng lại chưa từng nghĩ rằng một bước chân của mình lại khiến cảnh trí chung quanh thay đổi.
Cây cọ màu đỏ, sắc màu xanh non, xanh bóng, xanh sẫm tạo nên thế giới này đã biến mất! Lúc này trời vẫn màu xanh nhưng đất lại là màu vàng! Cảnh sắc trước mặt Liên Thanh ngoại trừ hai màu xanh và vàng thì không có bất cứ màu gì khác.
Là sa mạc! Liên Thanh còn có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng trên sa mạc, giống như đặt mình trong ngọn lửa đang cháy hừng hực vậy, trong nháy mắt toàn thân đã đổ mồ hôi đầm đìa.
“Con người nhỏ bé mà lại dám xông vào tộc ta để đánh cắp linh thảo sao? Mau giao linh thảo ra đây!” Giọng nói tới từ nơi nào? Vừa linh hoạt vừa kỳ ảo mờ ảo, diexndannllequydon lại như đang hét to vào tai Liên Thanh vậy.
Liên Thanh nhìn sa mạc không bờ bến, đứng ở chỗ cũ không dám động đậy chút nào, bởi vì nàng biết rõ ràng mình nhất định còn ở linh địa, chẳng qua là bị Mê Huyễn thỏ mê hoặc tâm trí thôi!
“Nói cho ta biết cách phá vỡ ảo cảnh.” Đỉnh hồn ẩn núp ở trên người Liên Thanh, nó không bị mê cảnh của Mê Huyễn thỏ ảnh hưởng.
Liên Thanh nhẹ gật đầu, cực kỳ bình tĩnh! Đỉnh hồn kêu nàng đi về hướng Tây Nam hai bước, nàng liền nhẹ nhàng bước hai bước. Lại đi về hướng Đông Bắc ba bước, nàng cũng đi theo.
Tổng cộng đi được mấy chục bước, Liên Thanh đã thấy thế giới rốt cuộc biến trở lại như trước.
Phạm vi mê cảnh của Mê Huyễn thỏ có hạn chế, chúng nó lấy Liên Thanh là trung tâm để thiết lập Mê Huyễn cảnh nhưng lại không ngờ Liên Thanh có thể chạy ra khỏi đó!
Liên Thanh ngồi xổm trước hơn hai mươi mấy con thỏ với bộ lông đỏ rực như lửa, chúng nó trừng lớn đôi mắt đỏ tròn xoe lên, thân thể hơi run rẩy.
Mê Huyễn thỏ ở linh địa của núi Hắc Mộc đã sinh sản qua nhiều thế hệ, cũng đã hơn trăm năm rồi không có người nào có thể phá giải ảo cảnh của chúng nó.
“Chít chít chít ~” “Chít chít chít ~”
Đám thỏ nhao nhao lên, Liên Thanh điều khiển linh hồn lực, cực kỳ khó khăn mới nghe được vài câu chúng nó nói.
“Nàng… Đồ ăn của chúng ta …”
“Nàng phá giải…”
“Sẽ không… Nướng …”
Đáng chết! Động vật và thực vật không giống nhau, động vật là sinh vật cấp cao có tư duy. Khi Liên Thanh ở thế kỷ cũng dùng linh hồn lực để nghe hiểu tiếng nói của động vật, hơn nữa còn khống chế bọn chúng, lượng linh hồn lực tiêu hao thường lớn gấp năm lần khi khống chế thực vật!