Edit: halina
Mạch Á Nam dùng vải trắng sạch sẽ gói đống đồ ăn trên bàn lại rồi đứng lên. Đi đến trước mặt Liên Thanh, ý muốn cầm lấy tay Liên Thanh.
Liên Thanh lại nhích người né tránh Mạch Á Nam, lạnh giọng quát lớn: “Đừng chạm vào ta.”
“……” Mạch Á Nam nghẹn lời, vừa rồi Liên Thanh có thể túm lấy nàng, bây giờ lại không cho nàng chạm vào người? Nữ tử này thật kỳ quái!
“Ta tàng hình có thể trực tiếp rời khỏi nơi này.” Mạch Á Nam muốn dẫn Liên Thanh đến một chỗ, nhưng không tiện ra mặt đi đến đó.
Liên Thanh nhăn mày hỏi: “Ngươi tàng hình còn có thể mang theo người khác?”
“Ừ, ta chỉ cần truyền dị năng đến trên người ngươi, đụng vào ngươi là có thể cùng tàng hình với ta!” Mạch Á Nam cũng không sợ bị Liên Thanh phát hiện nét đặc thù trong dị năng của mình, dù sao Liên Thanh đã biết nàng có dị năng rồi.
“Dị năng của ngươi đúng là sử dụng rất tiện.” Liên Thanh nhíu mày, hai tròng mắt híp lại.
“……” Mạch Á Nam lại mở miệng nói: “Có cho ta cầm tay ngươi hay không?”
Liên Thanh chưa trải nghiệm qua cảm giác tàng hình nên cũng thấy hứng thú sau, hào phóng vươn tay ra.
Cánh tay mảnh khảnh bị Mạch Á Nam nắm lấy, Mạch Á Nam túm Liên Thanh rời khỏi nhã gian.
Từ tầng hai của tửu lầu đi xuống tầng một, tiểu nhị bưng đồ ăn đi sượt qua hai người Liên Thanh, nếu không phải Mạch Á Nam né nhanh thì hai bên đã đụng phải nhau.
Liên Thanh hồ nghi nhìn chằm chằm vào chỗ hai tay chạm vào nhau, chẳng lẽ hai người bọn họ đã tàng hình rồi sao?
Hai người hoành hành trên đường cái, chủ động né người đi đường. Bởi vì người đi đường vốn không nhìn thấy bọn họ nên sẽ không tránh né nhường đường.
Vòng đi vòng lại, cuối cùng đi tới một con hẻm nhỏ.
“Lát nữa ngươi đừng hung dữ như vậy, sẽ dọa đến bọn họ!” Mạch Á Nam ngừng ở cửa hẻm, lên tiếng dặn Liên Thanh một câu.
Mạch Á Nam cố tình đè thấp giọng nói, Liên Thanh suy đoán là vì lúc tàng hình không thể che giấu được giọng nói.
Thấy Liên Thanh không phản ứng lại lời của mình, Mạch Á Nam cũng không tỏ vẻ không vui. Nàng bước đi dẫn Liên Thanh đi vào trong con hẻm.
Tới trước mặt một gian phòng nhỏ rách nát, Liên Thanh cười khẽ một tiếng, nơi này không khác gì cái sân tàn tạ của Cố gia.
Mạch Á Nam nghe thấy Liên Thanh cười thì không vui buông lỏng tay Liên Thanh ra. Nàng cho rằng Liên Thanh dùng ánh mắt cao ngạo mà khinh thường nơi rách nát này.
“Ngươi đừng hiểu lầm, nhà ta cũng không khác nơi này là bao.” Liên Thanh không bao giờ giải thích cho hành động của mình, nhưng mà hôm nay hiếm khi nàng lại mở miệng giải thích một câu.
Mạch Á Nam sẽ không tin chuyện vỡ vẩn này của Liên Thanh, dẫn Liên Thanh tới căn phòng tan nát này cũng không biết Liên Thanh có muốn vào hay không.
Mở cử gỗ mục ra, một mùi hương không được tốt lắm tỏa ra.
Mạch Á Nam chú ý thấy Liên Thanh không hề nhíu mày thì tâm trạng cũng tốt hơn một chút. “Dám vào không?”
“Vì sao không dám?” Liên Thanh nói xong liền đi theo Mạch Á Nam.
“Là tiểu Nam tỷ tỷ về, nhất định có mang đồ ăn ngon cho chúng ta!” Trong phòng vang lên tiếng ồn ào đơn thuần của hài tử.
Cảm nhận cho Liên Thanh biết căn phòng nhỏ rách nát này chứa không dưới mười đứa hài tử.
Trong lòng có chút nghi ngờ nên bước chân cũng nhanh hơn không ít.
Mạch Á Nam lại mở một lớp cửa nữa ra, một đám hài tử chen chúc ở cửa, vươn cách tay nhỏ gầy yếu ra sờ soạng bên hông Mạch Á Nam.
“Tiểu Nam tỷ tỷ mang thịt ngon tới cho các ngươi, đừng nóng vội ~!” Mạch Á Nam lấy gói thịt từ trong cổ tay áo ra.
Bọn nhỏ ngửi được mùi hương thì càng cao hứng, nhưng bọn chúng không có tranh đoạt, ngược lại rất an tĩnh lại, chờ đợi tiểu Nam tỷ tỷ phát đồ ăn cho mình.
Liên Thanh nhìn chằm chằm cảnh tượng này, sự nghi ngờ trong lòng cũng được giải đáp.