Edit: halina
Máu Cảnh Thanh và máu của quỷ nhỏ này dung hợp với nhau, hai giọt máu hòa thành một giọt lớn sau đó hình thành một Ngũ Mang Tinh Trận (đại khái là vòng tròn có ngôi sao cánh).
Văn tự cổ xưa xuất hiện ở trong không trung, sau đó ánh sáng chợt lóe lên, giọt máu đó lại tách thành hai giọt riêng rẽ dung hòa vào ấn đường của Cảnh Thanh, và thân thể dưới lớp lông của quỷ nhỏ đó.
“Chủ nhân ~” Quỷ nhỏ nghểnh cái đầu nhỏ ra, hai tròng mắt nhỏ trong đôi mắt lớn tròn xoe nhìn Cảnh Thanh, trong mắt có chút ý lấy lòng.
Cảnh Thanh kỳ quái đánh giá Tiểu Bạch Cầu dưới chân, rồi sau đó dùng một tay nhấc nó lên, thấy dưới lớp thịt của Tiểu Bạch Cầu có xuất hiện một vật thể giống ‘con giun’ lớn bằng cỡ ngón cái lúc ẩn lúc hiện.
Cảnh Thanh cảm thấy hứng thú nên vươn ngón trỏ đụng vào, miệng còn nói lời trêu chọc: “Tiểu đệ đệ?”
“Thí ước ~!” Tiểu Bạch Cầu còn đang nằm trong tay Cảnh Thanh, nghe thấy vậy thì nhảy ra xa, khủng hoảng lăn hai vòng trên mặt đất mới dừng lại, mở mắt to đáng thương hề hề nhìn Cảnh Thanh.
Cảnh Thanh cười ‘ phụt ’ một tiếng, hỏi Tiểu Bạch Cầu: “Ngươi là loài vật gì?”
“Thí ước ~” Tiểu Bạch Cầu kiên trì chỉ nói ra hai chữ.
“Vậy sau này cứ kêu ngươi là Thí Ước đi, nơi này là chỗ nào?” Cảnh Thanh nhìn lại bốn phía, nhìn mọi vật trống không, nhìn ra xa không thấy điểm dừng thì nhíu mày nghi hoặc.
Tiểu Bạch Cầu vốn đã lăn ra xa rồi lại lăn trở về bên chân Cảnh Thanh, đáp: “Nơi này là không gian Tinh Thần, chủ nhân chỉ cần tập trung tinh thần thì liền có thể đi ra ngoài.”
“Ngươi dẫn ta tới đây?” Cảnh Thanh cúi đầu nhìn vật nhỏ bên chân, nếu nàng không cảm nhận sai thì vừa rồi rõ ràng nàng đang ở trong nước.
Tiểu Bạch Cầu gật cái đầu nhỏ tròn tròn một cái, trả lời: “Chủ nhân, vừa rồi là Thí Ước cứu người.”
Đối mặt với hành động khoe công lao của Tiểu Thí Ước, Cảnh Thanh không thèm để ý đến. Nàng nhắm mắt lại tập trung tinh thần, chỉ nghe một tiếng ‘ vèo ’ vang lên, bên tai lại vang lên âm thanh róc rách của nước chảy.
Thật sự đúng là không gian Tinh Thần kỳ quái sao? Cảnh Thanh trợn mắt nhìn chung quanh, dienxdafnleequydoon nàng còn ở trong nước nhưng được một lớp màng bảo vệ, dưới nước đen thùi lùi không thấy rõ gì cả.
“Thí Ước ~!” Chỉ thấy Tiểu Thí Ước rụt người lại một chút, dần dần có ánh sáng hội tụ lại trên người nó, chiếu sáng phong cảnh trong nước.
Nhờ vậy Cảnh Thanh mới có thể thấy được rong rêu lay động dưới đáy nước, nghe được chúng nó đang kêu gọi nàng: ‘ Phía trước chính là thác nước của dòng sông đen, nhanh quay lại bờ đi! ’
Cảnh Thanh có chút khác thường, từ nhỏ có thể giao lưu được với vạn vật nên bị người ta coi là quái vật, không có bạn bè nào dám đến gần, rất sợ chạm tay nàng.
Nghe được rong rêu kêu gọi, Cảnh Thanh nhanh chóng sai Tiểu Thí Ước: “Mau lên, quay trở lại bờ sông đi.”
Tiểu Thí Ước lại co người lần nữa, thân thể lóe lên, mang theo vòng tròn bảo vệ Cảnh Thanh cùng nhau bay đến bờ sông.
Lúc này trong quá trình trùng sinh trong nước, trong đầu Cảnh Thanh xuất hiện ký ức không thuộc về nàng ……
Liên Thanh, phế nữ của Tông Hầu phủ, tám năm trước bị đuổi về Cố gia của Thính Phong trấn.
Liên Thanh có một mẫu thân, một đệ đệ, nhưng mà ngày mẫu thân Cố Tuyết Cầm sinh đệ đệ Liên Nhật Kiệt thì bị Tông Hầu phủ đuổi cả ba mẹ con ra khỏi Hầu phủ, cùng đường, Cố Tuyết Cầm dẫn theo hai tỷ đệ Liên Thanh và Liên Nhật trở về nhà mẹ đẻ nhờ cậy.
Cố gia là gia tộc dược hương tại Thính Phong trấn, Cố gia chủ: Cố Ngạo……
“Ào ~!” Cảnh Thanh từ trong nước trồi lên, chỉ thiếu một tấc, nếu còn ở trong nước lâu thêm một khắc nữa thì Cảnh Thanh và Tiểu Thí Ước sẽ cùng nhau rơi vào vòng xoáy của thác nước cao mấy trượng, sau đó… Rơi thẳng xuống dưới.
Hận, nỗi hận đến từ thân thể này nổi lên trong đầu Cảnh Thanh theo bản năng, nàng đang nhớ lại xem là tiểu tiện nhân nào quăng thân thể nguyên chủ vào giữa dòng sông đen.
Người nào?