Edit: halina
Cái nàng bắt được một bàn tay? Nhưng Liên Thanh lại không thấy được gì cả!
Đột nhiên hai đầu gối Liên Thanh bị đạp hai cái, bị đau thiếu chút nữa quỳ xuống mặt đất. Mà chỗ cổ tay cũng bị người ta dùng sức bóp một cái, gần như sắp bóp nát xương tay nàng.
Bởi vì bị đau nên Liên Thanh buông lỏng tay một chút, khiến đối phương nhân cơ hội trốn thoát. Rốt cuộc Liên Thanh không còn cảm nhận được luồng nhiệt trong không khí nữa. Khi cúi đầu nhìn bên hông mình thì thấy túi tiền đã bị trộm!
Liên Thanh sờ soạng đan dược trong lòng ngực, cũng may ba viên Hoàng Long Đan và Kim Tủy Đan mới vừa mua để dùng phụ trợ tu luyện vẫn còn, nếu không Liên Thanh sẽ bị tức đến chết!
Thánh quỳnh đại lục là thế giới Dị Năng Giả và Võ Tu Giả cùng tồn tại, Liên Thanh có được dị năng Câu Thông Thuật, vậy thì người khác cũng có thể có. Dựa theo tình huống vừa rồi, Liên Thanh nắm lấy cánh tay mảnh khảnh kia chỉ có vài giây, ngoài khả năng dịch chuyển tức thời thì hơn phân nửa nàng ta còn là Dị Năng Giả có được kỹ thuật tàng hình!
Bởi vì túi tiền bị trộm nên trên đường Liên Thanh đi từ Trúc huyện trở lại Thính Phong trấn thì cả khuôn mặt đều đen như than!
Lần này đến Trúc huyện, Liên Thanh đã hiểu rõ mình thật sự quá yếu! Ở cái dị thế cường giả hoành hành ngang ngược này thì Liên Thanh của hiện tại chỉ là một con châu chấu tùy ý bị người ta nhào nặn!
Nàng muốn trở nên mạnh mẽ! Muốn sống ở Thánh Quỳnh đại lục thì nàng cần phải nắm vững được năng lực của mình, không chỉ là tu luyện Võ Tu, Liên Thanh còn phải nghĩ mọi cách để gia tăng Linh Hồn lực của mình!
Trở lại phế viện Cố gia đã là giờ Tuất. Cố Tuyết Cầm nôn nóng bồi hồi đứng trước cửa phế viện, ngửa đầu nhìn về bóng dáng Liên Thanh từ xa xa.
Lúc thấy bóng người gầy yếu của Liên Thanh xuất hiện thì Cố Tuyết Cầm chảy nước mắt: “Thanh Nhi, sao trễ như vậy mới trở về?”
“Nương, xế chiều nay Thanh Nhi ngồi ngủ dưới tàng cây.” Liên Thanh cũng không tính nói cho Cố Tuyết Cầm biết việc nàng đến Trúc huyện.
Một là không muốn làm Cố Tuyết Cầm lo lắng khi nàng bắt đầu tu luyện Võ Tu. Hai là nàng đến Trúc huyện để mua đan dược hỗ trợ tu luyện, phải tốn một số tiền rất lớn nên Liên Thanh lười giải thích quá nhiều cho Cố Tuyết Cầm, diẽndaffnllequysdon cũng không muốn bại lộ sự tồn tại của không gian hư vô.
Cố Tuyết Cầm nghe Liên Thanh nói là mệt mỏi nên ngủ dưới tàng cây thì cũng liền an tâm. “Sau này đừng hồ đồ mà nghỉ ngơi ở bên ngoài nữa, nào có nơi nào thoải mái bằng nhà của mình?”
“Nương nói rất đúng, ngủ dưới tàng cây lâu như vậy, eo và cổ Thanh Nhi đều nhức muốn chết. Nương cũng nghỉ ngơi sớm đi, sau này không cần lo lắng cho Thanh Nhi nữa.” Liên Thanh đỡ tay Cố Tuyết Cầm rồi dắt bà về phòng.
Sau khi trở lại ‘ ổ chó ’ của mình thì Liên Thanh cởi áo choàng màu đen dính đầy bụi bậm ra rồi trực tiếp nằm xuống giường.
Thần thức vừa động thì Tiểu Thí Ước đã bị Liên Thanh lôi ra từ trong không gian Tinh Thần.
“Chủ nhân, ngài lại có yêu cầu gì dặn dò tiểu nhân sao?” Tiểu Thí Ước uể oải nâng mí mắt, liếc Liên Thanh một cái.
Liên Thanh nắm đống lông trắng như tuyết của Tiểu Thí Ước, hỏi: “Hôm nay ta đến Trúc huyện, ngươi ở trong không gian Tinh Thần mà lại không nhìn thấy chuyện bên ngoài?”
Tiểu Thí Ước ngượng ngùng lắc đầu: “Chủ nhân, chỉ cần ta trở về không gian Tinh Thần thì ta liền ngủ mất rồi.”
“Sao ngươi lại vô dụng như thế?” Liên Thanh phát hiện mình đã phí công nuôi dưỡng một con sủng vật không nhìn được cũng không dùng được, nàng cũng không biết Tiểu Thí Ước thuộc chủng loại gì!
“Chủ nhân, hình như chỉ có khi người gặp nguy hiểm đến tính mạng thì ta mới khẩn trương!” Tiểu Thí Ước thấy chủ nhân của mình tức giận thì vội giải thích.
Không đề cập tới nguy hiểm còn tốt, nhắc tới là Liên Thanh liền tức giận! Tuy rằng hai chân vị cái người tàng hình kia đạp cũng không bị thương gì mấy nhưng xương tay nàng bị bóp một chút đến bây giờ vẫn còn đau đây!
“Túi tiền của ta bị trộm, ngươi còn trốn ở trong không gian Tinh Thần mà ngủ, nên phạt!” Liên Thanh nói xong liền gõ mạnh đầu Tiểu Thí Ước hơn mười cái, đúng là kém cỏi!