Editor: Tiểu Cân.
Thư Lan sợ lạnh, Tiêu Lang sợ nóng.
Mùa hè năm nay hình như đặc biệt nóng, một tháng liền không mưa, buổi sáng tắm xong mặc xiêm áo đi ra ngoài, qua một lúc liền giống như đã làm thật lâu. Tiêu Lang thu xiêm áo vào nhà, nhìn thấy người kia mặc áo sa mỏng ngủ trên giường đất, trong lòng hết sức ghen tỵ.
Gấp gọn y phục vào để vào trong ngăn kéo, Tiêu Lang liền đưa tay nhấc Thư Lan đến mép giường, ôm nàng vào lòng mân mê cọ xát, thanh thanh lành lạnh trên người nàng, vuốt thật là thoải mái.
Nhưng ôm một lát, hắn liền nóng lên, ngay cả mát mẻ trên người Thư Lan cũng giống như bị hắn hút đi.
Đang ngủ ngon bị quấy rầy, Thư Lan tức giận dùng chân nhỏ đá hắn, lại bị một tay hắn nắm lại.
Tiêu Lang vuốt ve bàn chân nhỏ lớn như bàn tay của nàng, chợt nhớ lại năm đó, lần đầu tiên ăn nàng, khí trời cũng nóng như vậy, nếu có thể tới hồ thì tốt biết bao, hơn nữa, trước kia hai người ở trong bồn tắm cũng không ít lần, tổng lại thì vì chỗ này quá nhỏ không cách nào tận tình thi triển. . . . . .
Được, cứ định vậy đi.
“A Lan, trong nhà nóng quá, chúng ta vào núi cho mát đi.” Tiêu Lang vừa mặc quần áo cho nàng, vừa dụ dỗ nói.
Thư Lan lười động, nàng chỉ muốn tiếp tục ngủ, tránh thoát bàn tay to của hắn liền bò lại giường.
Tiêu Lang đợi nàng lật người rồi mới kéo nàng xuống, dán chặt phía sau lưng nàng ép xuống, dùng nơi cứng rắn nóng rực mà nàng quen thuộc chỉa vào cái mông mềm mại của nàng, ghé bên tai nàng thổi khí nóng: “A Lan, nàng nếu không nghe lời, ta liền. . . . . .” Dùng sức đẩy hai cái.
Mặc dù Thư Lan không sợ nóng, nhưng nàng không muốn động tới lồng ngực nóng bỏng của hắn, càng không muốn bị hắn làm cho cả người đầy mồ hôi, dưới cái tư thế này, nàng không đánh lại hắn, đành phải quay đầu trừng mắt nhìn hắn: “Đi thì đi, vậy ngươi phải cõng ta đi cõng ta về!”
“Được, ra khỏi thôn ta sẽ cõng ngươi!” Tiêu Lang chỉa vào nàng hai cái rồi mới buông lỏng nàng ra.
Khóa cửa rời nhà, ra khỏi thôn, Tiêu Lang liền chủ động khom lưng ngồi xổm xuống.
Mắt thấy trước mặt là rừng cây, không sợ phơi dưới ánh nắng mặt trời, Thư Lan bỏ mũ trên đầu xuống, đưa cho hắn cầm, sau đó nhào lên lưng hắn, ôm cổ hắn ngủ. Giờ đây hắn đã lớn thành lưng hùm vai gấu, bả vai bền chắc vượt xa năm đó, dựa vào phía trên đặc biệt thoải mái yên tâm.
Tiêu Lang đứng lên, nghiêng đầu ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, thấy nàng đã nhắm mắt rồi, liền vững vàng đi về phía trước. Hai năm qua căn bản nàng không caoo thêm chút nào, vẫn chưa cao tới cằm hắn, nhỏ nhỏ đáng yêu, cõng nàng tựa như cõng một đứa bé nhẹ nhàng.
Gió mát trong núi rừng thổi, nhè nhẹ càng đi vào trong, cây cối lại càng cao lớn tươi tốt, ngay cả cái bóng cây, giống như đi vào một thế giới khác, khiến cho người ta cả người sảng khoái.
Hồ này ở nơi núi sâu rừng thẳm, hiếm có dấu người đi tới, Tiêu Lang đi ước chừng khoảng một canh giờ, mặt trời lúc này mới lên cao.
Bờ hồ phía nam là dải cát trắng trải ra dưới ánh nắng mặt trời, hôm nay bị phơi nắng khiến cho không gian như bị bóp méo, phía đông bắc bóng cây nồng đậm, cây cổ thụ dày đặc, nhìn thôi đã thấy mát mẻ. Tiêu Lang cõng Thư Lan đi đến phía đông sau một phiến đá, cúi người đặt nàng xuống: “A Lan, đến rồi.”
Nơi đây nhẹ nhà khoan khoái mát lạnh,sau khi tỉnh táo Thư Lan cũng rất vui mừng, chọn một khối đá trơn nhẵn ngồi xuống, cởi giày cởi vớ, nhúng đôi chân nhỏ vào nước lạnh, nước hồ mát mẻ trong nháy mắt theo hahi chân truyền khắp toàn thân, nàng sảng khoái duỗi lưng một cái, quay đầu nói với Tiêu Lang: “Lát nữa chúng ta ăn cá nướng đi!”
Tiêu Lang đang cởi áo, nghe được lời nàng…, hơi đắn đo, vậy ăn cá trước, hay ăn thịt người trước?
Cuối cùng hắn vẫn chọn ăn cá trước, ăn no uống say, sau đó nhiệt tình hưởng thụ chẳng phải càng sảng khoái hơn sao?
“Được, vậy nàng ngồi đây chờ nhé, ta xuống hồ bắt cá.” Tiêu Lang cởi chỉ còn mỗi cái quần đùi, cố ý dừng trước Thư Lan nói.
Thư Lan liếc nơi nào đó của hắn khẽ ngẩng, hừ một tiếng, nghiêng đầu nghịch nước.
Tiêu Lang cười ha ha, nhấc chân bước vào trong nước, đi tới chỗ nước sâu, lặn xuống.
Hồ nước trong veo, Thư Lan có thể thấy rõ bóng dáng hắn đang bơi lội trong nước, trong lòng nàng cũng có chút ngứa ngáy, dù sao thì hắn nhặt củi nướng cá cũng mất một khoảng thời gian, không bắng nàng xuống nước chơi một chút. Nghĩ vậy, nàng đưa tay cởi quần áo, trên người chỉ còn dư một cái yếm hồng với quần trong màu trắng, từ từ ẩn vào trong nước. Nếu nói về công phu bơi lội, Tiêu Lang còn không bằng nàng nhé.
Bên kia Tiêu Lang bắt được một can cá to mập, từ trong nước ngoi lên, đưa tay vuốt mặt một cái, hướng bờ hồ hô: “A Lan, nàng xem này. . . . . .” Lời còn chưa dứt, lại phát hiện trên bờ không một bóng người, chỉ có quần áo của nàng khoác lên chỗ vừa ngồi. Trong lòng Tiêu Lang khẽ động, ánh mắt lo lắng kiếm tìm trên mặt hồ, không lâu sau, liền phát hiện một chỗ nước gờn gợn.
Trong lòng vọt dấy lên một ngọn lửa, Tiêu Lang vung tay ném con cá mập lên bờ, lặng lẽ lặn tới chỗ Thư Lan.
Nhưng vận khí của hắn không tốt, Thư Lan ở trong nước chơi đã, liền nổi lên mặt nước, quay đầu lại muốn xem Tiêu Lang bơi đến nơi nào, vừa đúng lúc nhìn thấy hắn bơi đến chỗ mình.
Khi tới trước kia bị hắn trêu cợt, không chạy nổi hắn, đấu không lại hắn, Thư Lan nổi lên ý trêu cợt hắn, cố tình đợi Tiêu Lang còn cách mình khoảng hơn một cánh tay nàng nhiệt tình đá nước, sau đó như con cá nhỏ giảo hoạt, trốn sang chỗ khác, hả hê ló đầu ra hô: “Ngươi len lén đến gần ta là muốn làm gì?”
Tóc dài đen nhánh bởi vì dính nước, rũ xuống phía sau nàng, giữa cổ quấn một cái dây hồng nhạt, càng nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn, đầu vai càng trở nên trắng mịn, mắt hạnh như nước híp lại, không có vẻ lười biếng như bình thường, mà là mang theo một phần phòng bị ba phần giảo hoạt nhìn hắn, cái miệng nhỏ nhắn hồng nộn biết rõ mình nói gì còn hỏi hắn.
Ánh mắt Tiêu Lang tĩnh mịch sắc bén, không nhanh không chậm tiến lại gàn nàng: “A Lan, nàng biết ta muốn làm cái gì mà, ngoan ngoãn ở đó chờ ta. . . . . .”
Từ trong sâu thẳm con ngươi hắn Thư Lan thấy được *, cố tình không cho hắn toại nguyện, liền quay đầu ẩn vào trong nước, nếu hỏi còn nơi nào nàng có thể tránh thoát hắn, trừ trên cây, cũng chỉ còn bên trong nước mát này.
Tiêu Lang nhìn thân thể đầy đặn của nàng trong nước linh hoạt bơi lội, khóe môi cong lên cười cười, nàng vẫn đơn thuần như vậy ngốc như vậy, cứ cho là nàng bơi tốt hơn hắn thì thế nào, cho dù là leo cây hay bơi lội, đều cần sức bền. . . . . . Chỉ là, nếu hôm nay nàng muốn trêu đùa hắn như vậy, hắn sẽ theo nàng thôi.
Vì vậy, hai người trong nước bắt đầu ngươi đuổi ta ta đuổi ngươi.
Chẳng được bao lâu, Thư Lan bắt đầu thở hổn hển, nàng nói hắn không được làm loạn, nhìn hắn bị nàng bỏ lại phía sau, trong lòng nàng đắc ý, cố nén nhức mỏi nơi cánh tay tiếp tục bơi.
Mặc kệ nàng bơi đến nơi nào, Tiêu Lang đều không nhanh không chậm đi theo, thủy chung giữ một khoảng cách với nàng.
Lại một lát sau, Thư Lan mệt tới mức sắp không nhấc nổi tay rồi, nàng nhìn bờ hồ phía xa xa, trong lòng sinh khát vọng, nàng muốn trở lại bờ nghỉ ngơi, nhưng nàng biết, tinh lực nam nhân dư thừa như vậy sẽ không bỏ qua cho nàng, lên bờ thật, nhất định bị hắn đẩy xuống. Cầu xin tha thứ sao? Hừ, còn lâu hắn mới dễ dàng bỏ qua nàng như vậy. Nghĩ đến trước kia nàng cầu xin hắn tha thứ hắn lại càng hưng phấn ra sức, Thư Lan lắc đầu bỏ đi ý nghĩ chịu thua.
“A Lan, sao nàng không bơi nữa?” Tự nhiên Tiêu Lang dừng ở phía sau nàng, bộ mặt hài hước hỏi, thanh âm bình tĩnh trầm ổn không có chút mệt mỏi nào, so với Thư Lan, liên tiếp thở hổn hển như chuột bị mèo dồn vào góc, chỉ chờ bị bắt.
Không tránh khỏi bị ăn, đột nhiên Thư Lan không muốn chơi nữa, nàng bĩu môi nói với Tiêu Lang: “Lang ca ca, ta mệt rồi, ngươi ôm ta trở về. . . . . .”
Tiêu Lang không nói lời nào, chỉ nhìn nàng cười.
“Ngươi rốt cuộc có ôm hay không đây?” Thư Lan bị hắn nhìn phát sợ trong lòng, giận dỗi ngưng lại, cho dù muốn làm gì thì cũng phải lên bờ mới được chứ? Nàng vừa mới nghĩ xong, trở về sẽ giả vờ đau bụng, hắn nhất định sẽ không làm gì được nữa.
“Ôm, tới đây đi.” Tiêu Lang khàn giọng nói.
Thư Lan cười hắc hắc, hai ba cái liền bơi đến chỗ hắn, nhưng đến trước mặt, nàng lại có chút khó khăn, nếu hắn ôm nàng, vậy không phải là không có cách nào bơi rồi sao?
Tiêu Lang nhìn thấu băn khoăn của nàng, giang hai tay ra, nghiêm trang nói: “Nàng lấy tay ôm cổ ta, chân vòng qua eo của ta, như vậy là được rồi.”
Thư Lan tưởng tượng trong đầu cảnh tượng kia, cảm thấy hình như có thê được, giống như lời hắn nói leo lên.
Hai luồng đầy đặn ấy cách cái yếm thật mỏng áp tới ngực hắn, Tiêu Lang kìm lòng không được vuốt vuốt cái mông nhỏ của Thư Lan, nhưng cũng không tiếp tục động tác, mang nàng chậm rãi bơi lên bờ.
Toàn thân Thư Lan cũng ẩn trong nước, chỉ có cánh tay trắng như ngọc cùng cái đầu lộ ở bên ngoài. Nàng yên lòng mở mắt, phát hiện nơi xa xa là bầu trời xanh thẳm, dưới bầu trời là cành lá sum xuê xanh biếc, mà đỉnh đầu, chính là gương mặt cương nghị tuấn tú của Tiêu Lang. Cảm nhận được lực bền chắc của cánh tay khi bơi, còn có dưới đùi là cái eo nhỏ của hắn, Thư Lan không khỏi động tình, kèm theo bên tai tiếng gạt nước nho nhỏ, nàng kìm lòng không được khẽ ngẩng đầu, môi nhỏ hồng nộn liền hôn lên cổ hắn.
Toàn thân Tiêu Lang chấn động, cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt tĩnh mịch bùng cháy, nhưng không có đáp lại nàng, tiếp tục động tác bơi về phía trước.
“Lang ca ca, ta muốn. . . . . .” Thấy hắn không nhiệt tình như trước kia, Thư Lan ủy khuất làm nũng.
Giọng Tiêu Lang nặng nề nói, “Đợi lát nữa, đợi lát nữa ca ca sẽ cho nàng.”
Thư Lan không biết tại sao hắn lại như vậy, bất mãn dùng ngực cọ hắn, kích Tiêu Lang thiếu chút nữa mất lực ngã vào trong nước. Hắn nhìn bờ hồ còn cách một đoạn, ảo não tăng tốc độ, biết sớm sẽ như vậy, khi nãy hắn đã cởi hết của nàng cho rồi, làm hại hắn nhịn lâu như vậy.
Cuối cùng đã lên tới bờ, hắn không thể kìm được nữa, lột quần áo hai người ném trên bờ, cúi đầu xuống ngậm môi nàng đỏ mọng vội vàng đòi lấy, hai bàn tay to lớn ôm chặt nàng, để cho bộ ngực đầy đặn của nàng cọ vào lồng ngực rắn chắc.
Thư Lan vòng quanh cỏ hắn, nhắm mắt nhiệt tình đáp lại hắn, cái lưỡi chủ động thăm dò trong miệng hắn, để hắn ngậm liếm láp cắn khẽ, chân nhỏ dọc theo bắp đùi thon dài căng thẳng của hắn mà vòi vĩnh, trong miệng phát ra tiếng hừ nhẹ.
Tiêu Lang sắp bị nàng làm điên rồi, trong nước không cách nào thực hiện, hắn ôm nàng lên bờ, đôi tay nâng chân của nàng đi vào, vật to lớn nóng rực trong nháy mắt lấp đầy trơn trượt chặt khít, hai người đồng thời phát ra một tiếng hừ thỏa mãn.
Hắn dùng lồng ngực mạnh mẽ đè ép thật chặt trắng mịn mềm mại đầy đặn của nàng, ôm chặt chân nàng từng phát từng phát đội lên trên, “A Lan, A Lan. . . . . .” càng đến chỗ sâu càng chặt chẽ, khiến cho hắn thở hổn hển dùng lực lớn đẩy lên, tới chỗ sâu nhất trong động, chỉa vào nơi đó hung ác đụng mài.
Tay Thư Lan ôm cổ hắn, miệng nhỏ nhắn hôn cổ hắn hôn bả vai hắn, hai người dán chặt vào nhau như không có bất kỳ khe hở nào, hắn ở trên đỉnh đến nàng liền ngồi xuống, hắn muốn đi ra ngoài nàng liền gắt gao kẹp chặt không cho hắn đi, “Lang ca ca, a. . . . . . Đừng làm như vậy, a. . . . . . Nhanh lên chút nữa. . . . . . A. . . . . .”
Theo vận động kịch liệt của hắn, khoái cảm mãnh liệt dần dần đạt tới đỉnh, Thư Lan cũng không để ý hôn hắn nữa, dựa đầu trên vai hắn, cuối cùng không nhịn được bấu chặt sau lưng hắn, đóa hoa mềm mại vội vàng co rút lại đứng lên.
“A Lan!” Tiêu Lang gầm nhẹ một tiếng, chợt đem nàng lật người lại, cứng rắn cắm vào giữa hai mông nàng, lấy tay đè xuống hai luồng thịt non, hung hăng tiến lên vài cái, rốt cuộc kêu rên nhẹ nhàng vui vẻ tràn trề tiết ra ngoài. . . . . .
Con cá mập trên bờ kia vô lực thoi thóp, sống lâu thêm một khắc rốt cuộc cũng không phải là hạnh phúc nhất. . . . . .