Lâm thị dậy sớm ngay cả trang điểm cũng chưa làm, đã vô cùng lo lắng chạy tới Thọ An Đường.
Bước vào phòng khách, liền ngăn không được tức giận nói: "Lúc trước việc hôn nhân này là Tiền gia các ngươi đề ra, ta vốn dĩ cũng không muốn.."
"Nếu vốn là không muốn, vậy thối hôn không phải là hai bên đều vui vẻ tự tại sao?" Tiền phu nhân chậm rì rì phản bác.
Lão phu nhân lạnh lùng trừng mắt Lâm thị một cái.
Chưa thấy qua người không có nhãn lực[] như vậy bao giờ!
[] thị lực
Năng lực phân biệt (tốt xấu)
Hiện tại là Tiền gia muốn từ hôn, Lâm thị lại còn nhắc tới lúc ấy bà ta không đồng ý việc hôn nhân này, đây không phải vội vàng bị Tiền gia vả mặt sao?
Tiền phu nhân phớt lờ Lâm thị đang đỏ mặt lên, xin lỗi nhìn lão phu nhân: "Người là trưởng bối đức cao vọng trọng, đương nhiên cũng biết cái khó xử của ta. Tiền gia không ở Hàng Châu, việc hôn nhân này lúc ấy là Đại ca Đại tẩu ta nhờ ta tới nói, lúc ấy cũng là coi trọng phẩm hạnh cô nương Tần gia.
Đại cô nương là Lư Dương Hầu phủ đích trưởng tức, Tam cô nương lại sắp trở thành Phó gia đích trưởng tức. Nhị cô nương tuổi ở phía trên Tam cô nương, tất nhiên chúng ta cũng dự đoán là phẩm hạnh thập phần không tệ. Cho nên, Lão phu nhân mới muốn giữ nàng lại thêm mấy năm."
Tiền phu nhân nói xong liền trầm mặc.
Lão phu nhân tự nhiên là biết bà nói chưa hết ý.
Tần Dư đã làm trò náo loạn như vậy trước mặt Tiền phu nhân, ngay cả đường muội ruột thịt đều có thể xuống tay, Tiền gia tất nhiên là phải cân nhắc.
Tính tình như thế, nếu là gả qua, ca nhi Tiền gia nạp thiếp thất, nếu là thiếp thất có thai, cũng phải lo lắng sẽ bị Tần Dư thương tổn.
Dù sao, đây là kẻ ngay cả muội muội có quan hệ huyết thống với mình đều có thể động thủ.
Lão phu nhân thở dài, tiếng lão thái gia nói lúc sáng còn vọng bên tai.
Có lẽ, lão thái gia nói đúng.
"Tề thị, ngươi thấy thế nào?" Ánh mắt Lão phu nhân rơi vào Tề thị vừa mới bước vào.
Tề thị dừng chân, nhướng mày: "Dư tỷ nhi là Nhị cô nương trong nhà, nếu là nàng chưa đính hôn, ngày thành thân của Vận tỷ nhi cũng phải lùi lại, dù sao cũng phải có thứ tự lớn nhỏ."
Hai mắt Lâm thị đột nhiên sáng lên.
Đúng vậy! Phó gia muốn cưới Tần Vận qua cửa, vậy khẳng định là phải sau khi Dư tỷ nhi gả ra ngoài.
Nếu là Dư tỷ nhi chưa gả đi, hôn sự của Tần Vận phải kéo dài.
"Nhưng mà.." Giọng nói Tề thị vừa chuyển: "Việc này vẫn là phải xem ý tứ Tiền phu nhân."
Trong mắt Tiền phu nhân mang theo chút ý cười, Tề thị thật đúng là diệu nhân nha: "Lão phu nhân, việc này thật là Tiền gia sai. Nhưng những việc này sợ là không thể coi như chưa từng xảy ra. Không biết Lão phu nhân đối Tứ ca nhi Tiền gia chúng ta có ấn tượng gì không?"
Lâm thị khó hiểu, hồ nghi nhìn về phía lão phu nhân.
Lão phu nhân ở trong lòng thở dài: "Ta tất nhiên là nghe nói qua."
Lâm thị lập tức vui mừng ra mặt, hiện tại đối với bà mà nói, chỉ cần có thể giữ được việc hôn nhân này, chính là tốt nhất.
"Mẹ đẻ Tứ ca nhi còn chứ?" Ngay sau đó lão phu nhân lại hỏi một câu.
Ý cười của Lâm thị trong nháy mắt cương ở trên mặt, không thể tin tưởng chỉ vào Tiền phu nhân: "Tứ ca nhi, là thứ tử?"
"Tứ ca nhi tuy là thứ xuất, nhưng ngày sau sẽ phải theo con đường khoa cử. Nhị cô nương gả qua, ngày sau nhất định là có thể trở thành cáo mệnh." Tiền phu nhân ý cười không đạt đáy mắt: "Nhưng mà xem ý tứ Nhị phu nhân, dường như là không hài lòng với Tứ ca nhi?"
"Ta.." tất nhiên là không hài lòng.
Nhưng Lâm thị không dám nói.
Lão phu nhân nói: "Thành thân là kết hai họ chi hảo, ta cũng hiểu ý tứ Tiền phu nhân. Nhưng việc này còn phải chờ ta hỏi qua Phụ thân và Tổ phụ Dư tỷ nhi mới có thể có định luận."
"Nên như vậy." Tiền phu nhân cười tủm tỉm chuyển đề tài: "Chúng ta cũng sắp khởi hành về Kim Lăng, lễ cập kê của Vận tỷ nhi là tháng Hai sang năm, chờ tới lúc đó, ta dĩ nhiên sẽ tới dự lễ."
Tề thị cười gật đầu: "Đến lúc đó nhất định sẽ gửi thiếp mời đến Kim Lăng."
Tiền phu nhân đi rồi, Lâm thị rốt cuộc không nín được: "Nương, sao người có thể như vậy? Dư tỷ nhi là đích nữ, làm sao có thể gả cho thứ tử kia? Cửa hôn sự này môn không đăng hộ không đối, cho dù người nọ đi đường khoa cử, ai có thể bảo đảm hắn nhất định có thể đỗ tiến sĩ?"
"Câm miệng! Cả ngày loạn gào gọi bậy, có thời gian làm việc này, còn không bằng ngẫm lại cho kỹ làm thế nào quản giáo Dư tỷ nhi đi. Nếu không phải tự nó làm ra chuyện đó, sao có thể sẽ vứt bỏ hôn sự cùng ca nhi đích tử Tiền gia?"
Lão phu nhân chán ghét liếc nhìn Lâm thị: "Hiện giờ Hảo tỷ nhi và Đại cô gia đang ở trong phủ, ta không hy vọng lại xảy ra chuyện ồn ào gì."
Lâm thị thoáng cái co rúm lại, không cam lòng cắn môi.
"Hảo tỷ nhi có nói muốn ở lại nhà bao lâu không?" Lão phu nhân mặc kệ sự tình Tần Dư, nhìn về phía Tề thị.
"Tối hôm qua Hảo tỷ nhi cùng Đại cô gia thương lượng một chút, ý tứ Đại cô gia là muốn ở lại Hàng Châu nửa tháng mới hồi kinh."
Lão phu nhân hài lòng gật đầu: "Vậy nửa tháng này ngươi phải an bài cho tốt, ta nghe nói tính tình Đại cô gia thích yên tĩnh, hôm qua lại cùng Phó Vân trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Cũng tốt, ngày sau bọn họ sẽ trở thành anh em cột chèo, anh em cột chèo quan hệ tốt, thì Hảo tỷ nhi và Vận tỷ nhi cũng có thể thường xuyên lui tới."
Tề thị cũng rất hài lòng.
Hai vị con rể quan hệ tốt, ngày sau tất nhiên sẽ ít xung đột.
Hơn nữa bà nhìn Diệp Mạch, trừ bỏ vấn đề về thân thể, những cái khác đều không thể tốt hơn.
Tao nhã có lễ, tiến thối có độ.
Nếu là hai chân không thành vấn đề, vị trí Thế tử Lư Dương Hầu phủ đã sớm là vật trong tay hắn.
Lão phu nhân hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, nhắc tới Diệp Mạch, khó tránh khỏi cảm thấy đáng tiếc: "Trước đây chỉ cảm thấy Đại cô gia bởi vì nguyên nhân thân mình, sợ là không muốn ra ngoài. Nhưng hôm qua vừa thấy thì biết nếu là hai chân không thành vấn đề, nhất định là anh tài[] xuất sắc."
[] anh tài (người tài trí xuất chúng, thường chỉ thanh niên)
Tài trí hơn người; tài trí kiệt xuất
"Thế gian vạn vật có được tất có mất. Con chỉ mong Đại cô gia cùng Hảo tỷ nhi phu thê hòa thuận."
Lão phu nhân cười cười, tươi cười mang theo một tia chua xót.
Lâm thị lại ở không nổi nữa, trực tiếp trở về nhị phòng tìm nhị lão gia ầm ĩ.
Nhị lão gia phiền lòng, bỏ mặt bà ta liền đi tìm đại lão gia.
Trong thư phòng, đại lão gia nhàn nhã chuyển bút trong tay, nghe xong ý đồ nhị lão gia đến, cười nhạo: "Ngươi còn chưa từ bỏ ý định?"
"Đây là huynh đáp ứng ta!" Nhị lão gia cắn răng: "Huynh đừng tưởng rằng huynh đem những việc này nói cho nương, ta liền sẽ bó tay không còn biện pháp. Huynh nói cho nương, nhưng còn Đại tẩu và ba hài tử một chút cũng không biết đi?"
Ánh mắt đại lão gia chằm chằm nhìn nhị lão gia, giống như đang nhìn một người chết.
Ông ta không phải hiền lành gì, nhị lão gia hết lần này đến lần khác uy hiếp ông ta, dù sao vẫn nên giáo huấn một chút.
Nghĩ đến đây, đại lão gia hơi nhếch môi: "Chắc chắn Dư tỷ nhi sẽ gả đi trước Vận tỷ nhi, ngươi nói chuyện này phải giải quyết như thế nào?"
"Bọn họ là tỷ muội, cho dù thành thân cùng một ngày lại có làm sao?"
Đại lão gia khoát tay, "Để ta ngẫm lại, chờ ta nghĩ ra kế sách vẹn toàn lại đi tìm ngươi."
Nghe vậy, nhị lão gia đắc ý hất đầu: "Đại ca, không nghĩ tới huynh vẫn là rất thức thời."
Nói xong, liền rời thư phòng đại lão gia.
Sắc mặt đại lão gia trong nháy mắt âm trầm.
Trên đời này người tuyệt đối sẽ không lỡ miệng nói ra chỉ có thể là người chết!
- -
Sau khi Tần Vận thức dậy, Tần Hảo đã chờ ở phòng khách.
"Nhị cô nương bị Tiền phu nhân tới từ hôn, nhưng Nhị phu nhân không đồng ý. Sau đó Tiền phu nhân lại nhắc tới Tiền gia Tứ thiếu gia. Tiền gia Tứ thiếu gia kia là thứ xuất." Bán Hạ lấy ra một cây trâm ngọc không lẫn tạp chất cài vào tóc Tần Vận: "Nhị phu nhân còn ở Thọ An Đường ầm ĩ với Lão phu nhân một trận."
"Tứ thiếu gia thứ xuất sao? Tất nhiên là Nhị thẩm không chịu. Ngay cả đích tử bà ấy còn chướng mắt, còn có thể coi trọng thứ xuất sao?" Tần Vận châm chọc kéo kéo khóe miệng: "Tìm thời gian đem việc Tiền gia nói cho Nhị tỷ tỷ. Nàng hiện tại sợ là mỗi ngày đều lo lắng, ta thân là muội muội, dĩ nhiên phải vì tỷ tỷ phân ưu."
Bán Hạ không nhịn được cười lên một tiếng: "Cô nương, nô tỳ đã biết. Sáng sớm Đại cô nương đã tới rồi, đang ở phòng khách đùa với Tiểu Bạch đấy."
"Tỷ tỷ đã ăn sáng chưa?" Động tác trên tay Tần Vận nhanh hơn: "Không cần hỏi, lấy thêm một ít đồ ăn sáng, cho dù Tỷ tỷ ăn rồi cũng có thể lại ăn một ít."
Tần Hảo ở phòng khách ngồi khoảng một khắc, bên ngoài liền truyền tới tiếng bước chân, nàng chưa ngẩng đầu, nhẹ nhàng vuốt ve đầu gối Tiểu Bạch: "Tần gia đều loạn thành một đoàn, cũng chỉ có muội còn có thể ngủ đến an ổn như vậy."
"Việc đó không liên quan đến muội, tất nhiên là muội ngủ thật sự an ổn rồi."
Tiểu Bạch vốn đang nhắm hai mắt nghe được thanh âm Tần Vận liền lập tức mở mắt, từ đầu gối Tần Hảo nhảy thẳng xuống.
Tần Hảo cười mắng: "Tiểu Bạch nhãn lang này. Mới vừa rồi muội chưa tới, còn khắp nơi dính ta. Muội lại đây, ta liền bị nó vứt bỏ."
Tần Vận không nói nên lời: "Tỷ tỷ! Tỷ phu có biết tỷ vì một con mèo, ngay cả dấm[] của muội muội cũng ăn hay không?"
[] ghen tuông; ghen tị; ghen ghét; đố kỵ; giấm chua
"Được được." Tần Hảo ý cười chậm rãi nói: "Ta và tỷ phu muội thật vất vả tới Hàng Châu một chuyến, ý tứ tỷ phu muội là hôm nay thời tiết tốt, hay là hẹn Phó Vân, chúng ta cùng đi Tây Hồ du ngoạn."
"Muốn chơi ba người chúng ta đi là được, còn có thể mang theo Hứa ca nhi, vì sao phải kêu Phó Vân?"
Tần Hảo tức giận trừng mắt liếc nàng một cái: "Đó là phu quân tương lai của muội, tỷ phu muội cũng chơi thân với hắn. Lại nói, bọn họ lập tức liền phải về Kim Lăng, đúng lúc thừa dịp này, mọi người cùng nhau ra ngoài du ngoạn."
"Phó gia phải về Kim Lăng sao?" Ánh mắt Tần Vận nhíu lại.
Nhị hoàng tử hẳn là không dễ dàng rời khỏi Hàng Châu như vậy.
Nếu Nhị hoàng tử còn ở lại, Tạ Cảnh không có khả năng sẽ rời Hàng Châu.
Đúng rồi!
Là Diệp Mạch.
Nếu Diệp Mạch cũng ở cùng phe Tạ Cảnh và Thái Tử, vậy trong khoảng thời gian này có Diệp Mạch ở đây, Tạ Cảnh đích thật có thể an tâm về Kim Lăng.
Hình như là để nghiệm chứng kiến giải của Tần Vận, Tần Hảo nói tiếp: "Nhưng mà ta nghe nói lần này Phó Vân không cùng về Kim Lăng, dường như sẽ trở lại Hàng Châu sau nửa tháng nữa."
"Tỷ tỷ, các người ở nhà bao lâu?" Hai mắt Tần Vận lẳng lặng nhìn Tần Hảo.
"Nửa tháng. Vốn dĩ lại mặt chỉ ở một đêm phải trở về, nhưng tỷ phu muội nói mấy năm nay chúng ta cũng chưa trở về một lần, lần này nếu đã trở lại, vậy ở nhà lâu một chút."
Thời gian cũng vừa vặn.
Tần Vận mơ hồ để xuống tâm tư.
Cái ghế kia chỉ có người tôn quý nhất trên đời này mới có thể ngồi lên.
Vì vị trí kia, Nhị hoàng tử dưới tình huống không đoán trước được, khẳng định sẽ tìm mọi cách tới cản trở Thái Tử đăng cơ.
Nếu hắn có thể xa xôi vạn dặm đến Hàng Châu, vậy nhất định không có khả năng không làm cái gì mà đã trở về.
Mà không có Tạ Cảnh ở bên cạnh, nàng chính là đối tượng tốt nhất để Nhị hoàng tử xuống tay.