Chu Mẫn dường như giật mình, thốt lên: "Ca ca, sao ca lại ở đây?"
Phương Hoa hồ nghi không biết hai anh em này là đang giả bộ hay là tình cờ gặp mặt thật. Nhưng dù sao thì cũng có Chu Mẫn ở đây cùng nàng, nàng thực sự không thích phải một mình tiếp xúc với Chu thế tử.
"Ta nghe thấy nương nói ngươi ước hẹn với Phương Hoa muội muội ở đây, ta liền vòng qua đây một chút." Lúc nói chuyện, hắn vẫn cứ nhìn chằm chằm Phương Hoa không rời mắt: "Mới vài ngày không gặp, Phương Hoa muội muội lại càng diễm quan quần phương, càng thêm chói mắt, khiến người ta thấy kinh tâm động phách." Hôm nay Giang Phương Hoa mặc xinh đẹp ra ngoài, làm ai nhìn cũng thấy hoa mắt. Chu Hạo Nam lại càng kiên định muốn đoạt được trái tim của nàng.
Chu Mẫn nhìn ca ca đang còn si mê ngơ ngác, lại nhìn sang khuê mật Phương Hoa đang cúi đầu, nàng bỗng cảm thấy mình có vẻ là người dư thừa. Chu Mẫn muốn đứng dậy rời đi, nhưng không biết liệu có khiến Phương Hoa muội muội mất lòng tin hay không.
"Ta nghe nói hôm nay ngươi muốn cùng nương đi mua một chút hương phấn phải không? Ngươi cứ yên tâm đi chọn mua, có ta ở đây thay ngươi bồi tiếp Phương Hoa muội muội rồi." Chu Hạo Nam mở miệng đuổi muội muội, lát nữa hắn còn có kế hoạch khác, không thể để cho nàng ở đây vướng chân tay được.
"Vậy.. ta cũng đi.." Phương Hoa nói xong liền đứng lên luôn. Dù mấy nha hoàn đều canh giữ ở ngoài cửa, không sợ phải thiệt thòi nhưng Phương Hoa căn bản không muốn đơn độc ở chung một chỗ với Chu thế tử.
"Ta đưa muội đi." Chu Hạo Nam cũng không làm khó người, theo sau đưa nàng ra khỏi trà lâu.
Chu Mẫn nhìn bộ dáng đáng thương của ca ca, nàng có chút đồng tình, liền nghĩ cách thay ca ca nói tốt với Phương Hoa: "Phương Hoa muội muội, bên cạnh kênh đào mới mở cửa hàng khá đặc biệt, lúc chờ ta muội có thể đi cùng ca ca tới đó một chút."
Phương Hoa thấy bằng hữu mở miệng, lại thấy Chu Hạo Nam mong ngóng, nàng bất đắc dĩ gật đầu đồng ý. Nàng đội đấu lạp lên, gọi Tiểu Hương và Thanh Liên theo cùng, tránh cho bản thân mình bị tách ra xa quá. Vì mỗi lần đi cùng Chu thế tử, hắn đều nói vài lời tâm tình khiến Phương Hoa thấy có chút run rẩy, khó xử vô cùng.
Là Giang Nam đại đô đốc thế tử nên Chu Hạo Nam cũng hiểu biết nhiều điều. Hắn lưu loát giới thiệu ưu thế vị trí của bến đò Cổ Quan cùng với phương hướng phát triển trong tương lai. Những tin tức này lại đúng là thông tin mà Phương Hoa cần đến nhất.
Nếu Chu Hạo Nam không nói mấy lời tâm tình, thì hắn cũng là người rất dễ thân cận.
Những nữ nhân mà Chu Hạo Nam biết trước đây chỉ cần được dỗ ngọt một chút liền có thể cùng hắn phương tâm ám hứa, cho nên hắn gặp giai nhân như cá gặp nước, dỗ nữ nhân cũng dễ như trở bàn tay. Nhưng Phương Hoa muội muội lại không giống như vậy. Phương Hoa muội muội có suy nghĩ ổn trọng, lại có tâm đề phòng, hắn cần phải tốn chút tâm tư để nàng buông xuống lòng đề phòng với hắn.
Bến đò Cổ Quan là bến tàu vận lương về kinh thành, cho nên ở đây cực kỳ náo nhiệt.
Chu Hạo Nam quan sát sở thích hứng thú của Phương Hoa, hắn giới thiệu mấy cửa hàng từ bên ngoài đến đây mở buôn bán, thậm chí còn giải thích cách thức thu thuế, quản lý của Dương Châu. Phương Hoa nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng sẽ hỏi lại hắn một vài vấn đề. Cũng có vài vấn đề hắn chưa trả lời được, liền nhanh trí hẹn nàng trở về tìm hiểu, để hắn cũng dễ dàng lấy cớ gặp gỡ lần nữa.
"Phương Hoa muội muội, muội đúng là nữ tử đặc biệt nhất mà ta từng gặp. Các cô nương nghe đến chuyện làm ăn, sinh ý đều chán ghét, nhưng muội lại có thể có cách nhìn khác, còn có thể thảo luận cùng ta vài vấn đề!" Lần này Chu Hạo Nam thực tâm khen nàng, lại thầm nghĩ chỉ có nữ tử như vậy mới có thể xứng với thân phận Giang Nam đại đô đốc thế tử của hắn.
Rẽ trái rẽ phải một đoạn, Phương Hoa cũng không phát hiện ra bọn họ càng đi càng xa, nàng chỉ thấy bây giờ cũng không còn sớm nữa, cần phải trở về nhà luyện võ.
"Chu thế tử, chúng ta đừng đi tiếp nữa. Bây giờ cũng không còn sớm, Phương Hoa cần phải quay về nhà rồi."
"Lại đến xem thêm một, hai gian cửa hàng đi. Phía trước có cửa hàng dược liệu của Tây Vực, Phương Hoa muội muội chắc chắn sẽ rất thích." Chu Hạo Nam giới thiệu cực kỳ nhiệt tình, nên Phương Hoa cũng không thể từ chối.
Nếu chỉ đi thêm một chút cũng không sao. Dù sao thì hôm nay Chu thế tử cũng nói cho nàng rất nhiều sự vụ buôn bán ở Dương Châu, nàng cũng nên cảm ơn hắn.
Chu Hạo Nam thấy Phương Hoa do dự một chút, nhưng cũng bước chân đi theo hắn, nụ cười trên mặt hắn càng sâu hơn, nhìn khuôn mặt càng tuấn lãng, toát ra chút mị lực.
Nhưng đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Phương Hoa vừa mới nới lỏng tâm đề phòng, hắn lại mở miệng nỉ non tâm tình: "Nhược Hạo ta nếu có thể cưới được Phương Hoa muội muội làm vợ, cả đời này ta không còn chuyện gì phải tiếc nuối nữa, muội có thể cho ta cơ hội này hay không?"
Phương Hoa thầm trợn trắng mắt. Nàng vừa thấy có chút hảo cảm với hắn, hắn lại bắt đầu bảy cong tám quẹo, miệng lưỡi trơn tru? Ngay lúc Phương Hoa định trợn mắt nhìn hắn, trên mặt đường lại nhảy ra một đám năm sáu người bịt mặt cầm đao, ồn ào hô lên: "Đưa tiền ra đây."
Chu Hạo Nam kéo Phương Hoa ra phía sau lưng, quay đầu lại nói với nàng: "Đừng sợ, ta biết chút công phu, có thể bảo hộ muội an toàn."
Phương Hoa nghĩ mình cúng có chút công phu phòng thân, nàng cũng không thể để Chu thế tử vướng víu tay chân được, vậy nên cũng nhanh tay rút đoản tiên bên hông ra, bắt đầu trái vung phải quất. Gần đây thế tử gia dạy nàng mấy buổi, cho nên công phu, lực tay của nàng đã tiến bộ hơn nhiều.
Chu Hạo Nam thấy vậy thì đại kinh thất sắc, mở miệng muốn ngăn nàng lại: "Phương Hoa muội muội, quá nguy hiểm, ngươi đừng tùy tiện xúc động."
Chu thế tử không biết Phương Hoa cũng biết võ, còn có thể dùng đoản tiên. Lúc này hắn không biết nên tiến lên đối phó với mấy người áo đen hay kéo Phương Hoa lại.
Hia nha hoàn sợ hãi trốn một bên hô to: "Cứu người! Cứu mạng a!"
Phương Hoa cũng biết mình có chút dại. Nàng chỉ mới luyện tập cùng Tiểu Yến Tử và thế tử gia, chưa từng đánh nhau thực sự bao giờ, cho nên bây giờ nàng chỉ có thể đem hết sức lực ra liều mạng đánh lại.
Phương Hoa phát hiện ra người áo đen chỉ tránh roi của nàng, còn Chu thế tử lại bối rối nhìn chằm chằm nàng. Vừa nãy hắn vừa nói biết chút công phu, muốn bảo vệ nàng kia mà?
Đúng lúc này, đầu ngõ nhỏ có mấy người xông vào, thế tử gia ra roi thúc ngựa chạy đến, nắm đao sắc tiến lên, hệt như sát tướng trên sa trường chạy lại.
Lý Tử Kính chạy đến thế như nước lũ, hô một chiêu "Giao long nhập hải", đao quang kiếm ảnh đầy trời phất tới, một gã áo đen cầm côn dựng lên đỡ, côn liền bị chặt đứt, thế tử gia lại quay người vây quét, lia mũi kiếm xoẹt qua tay mấy tên côn đồ, máu phun ra, bọn chúng lập tức gào thét đau đớn.
Thanh Liên, tiểu Hương lớn tiếng reo hò như nhìn thấy thần tượng: "Thế tử gia.."
Đây là lần đầu tiên Phương Hoa thấy biểu ca dùng đao. Lúc trước đối mặt với đám lao dịch làm đường, hắn chỉ giương đao lên, mũi đao chưa kịp rút ra khỏi vỏ mà đã dọa bọn họ chết khiếp. Thế mà hôm nay nàng lại được chứng kiến tận mắt đao pháp tinh ảo của hắn, không thể không nói, đao pháp của thế tử gia quá đẹp.
Hắn ngồi trên lưng ngựa, đứng ngược lại với phía tà dương, phía sau là trời chiều mênh mông, nắng vàng đổ lên thân hình cao lớn của hắn, chói mắt như lộ ra vạn trượng quang mang.
Lý Tử Kính tính toán thời gian, hắn cực kỳ hài lòng với thời điểm mình tới. Hắn cắm đao lên thớt gỗ, phất vạt áo trường bào, làm tư thế kết thúc cực kỳ soái khí đẹp mắt. Diễn xong một màn này, hắn mới chậm rãi quăng về phía Hoa biểu muội một ánh mắt thâm tình, nhưng vẻ mặt lại cực kỳ nghiêm túc, hỏi: "Ngươi không có bị thương chứ?"
Phương Hoa vẫn ngẩn người, ngơ ngác nhìn hắn nói: "Không bị thương.."
Lý Tử Kính nhìn đám người kêu gào lăn lộn trên mặt đất, lại liếc đến sắc mặt quái dị của Chu Hạo Nam, nói với hắn: "Chu thế tử, phiền ngươi đưa mấy người này tới quan phủ, bọn chúng lại dám đến trước mặt ngươi lộn xộn, thật không có mắt."
"Không có vấn đề gì, nơi này cứ giao cho ta là được rồi." Lúc này Chu Hạo Nam mới lấy lại tinh thần, tới bên cạnh mấy gã áo đen đá mấy cước: "Ban ngày ban mặt, dám ở trước mặt ta cướp đồ, to gan!"
Lý Tử Kính gật đầu đáp tạ, nói với mấy hạ nhân: "Các ngươi ở đây giúp Chu thế tử."
Sau đó, hắn dường như nhớ tới cái gì, nói với Tiểu Lục Tử: "Chỗ này dường như là góc chết trị an, cửa hàng vừa nãy mới xem không cần đặt mua nữa, ngươi đi nói với người môi giới tìm mấy căn nhà ở giữa phố đi."
Dặn dò, an bài xong một lượt hắn mới nói với Phương Hoa và mấy nha hoàn: "Cùng ta hồi phủ! Về sau nếu không mang theo thị về thì đừng tới mấy chỗ vắng vẻ như vậy nữa!"
Chu Hạo Nam trơ mắt nhìn Uy Viễn đại tướng quân đưa Phương Hoa muội muội đi, lại gọi thị vệ tới, cùng mấy hộ vệ của Trấn Nam Vương phủ đem đám người đang lăn lóc kêu gào trên mặt đất lên đưa về Đô đốc phủ thẩm vấn.
Sau khi hồi phủ, Chu Hạo Nam sai gã sai vặt đi qua xem xét thương thế của năm người. Năm người này là người hắn cố gắng an bài ở đó mai phục, kế hoạch ban đầu là đạo tặc xuất hiện, hắn trở thành anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng mọi chuyện lại xảy ra hoàn toàn khác với ý muốn của hắn.
Phương Hoa muội muội nhìn mềm mại nhu nhược vậy mà lại biết công phu? Nữ tỳ hét lên gọi người chú ý, Uy Viễn đại tướng quân xách đao xuất hiện..Đến cuối cùng, Lý Tử Kính lại cứ thế trở mình thành anh hùng..
Rốt cuộc thì vấn đề nằm ở đâu?