"Không được! Quần áo của ngươi quá lộ! Ở chỗ này không có cây cho ngươi tránh, ta chỉ có thể che cho ngươi!" Hắn miệng thì nói vậy, nhưng cũng biết bây giờ ôm Hoa biểu muội là không đúng.
"Ngươi lên đây, ta cõng ngươi lên bờ!" Hắn quay người lại, ngồi xổm trước mặt Phương Hoa
Phương Hoa nhìn vạt áo của mình, thấy ướt nhẹp, nàng kéo ra một chút, nhưng tay vừa bỏ xuống, vạt áo lại dính vào da san sát. Nếu như trở về mà bị người bắt gặp như vậy, còn có mặt mũi ra ngoài sao? Dù sao thì cõng như vậy cũng tốt hơn là bị hắn ôm.
Nhảy lên lưng biểu ca, Phương Hoa không khỏi tấm tắc, dáng người Uy Viễn đại tướng quân quá cường tráng. Hắn cõng nàng đứng lên không chúng tốn sức, bước vài bước bò lên trên bờ. Lần này hắn học khôn, xắn vạt áo trường bào lên bên hông, tránh cho lát nữa lại giẫm phải áo mà quăng ngã Hoa biểu muội thì lần này cũng đừng mong nàng tha thứ nữa.
"Ngươi như vậy làm sao lại có thể đánh thắng quân địch?" Phương Hoa buồn bực, biểu ca hắn lỗ mãng như vậy, rốt cục là người tướng quân bách chiến bách thắng sao?
"Ta.. Ta chưa từng làm mấy thứ tình thơ ý họa như thế bao giờ!" Lý Tử Kính đầu đầy hắc tuyến
Phương Hoa tức giận nói: "Về sau đừng tìm ta đến cho cá ăn!"
"Được! Về sau sẽ không cho cá ăn nữa!" Lý Tử Kính hậm hực cõng Ha biểu muội trở về Lâm Nguyệt Các
Lý Tử Kính thầm tự nghĩ chỗ tốt: Cũng may trời nóng, rơi xuống ao cũng mát mẻ một chút, nhưng.. không biết Hoa biểu muội nghĩ thế nào..
Tới Lâm Nguyệt Các, nhóm nha hoàn thấy thế tử gia cõng tiểu thư ướt sũng trở về, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không biết thế tử gia hôm nay lại làm gì với tiểu thưa nữa?
Lý Tử Kính lại một lần nữa quang minh chính đại bước vào phòng nàng. Thế tử gia cũng biết mình đuối lý, không dám dày mặt mà ở lại đây lâu, hắn chỉ dám nhìn sâu Hoa biểu muội một cái rồi rời đi.
"Tiểu thu, sao người lại bị ướt như vậy?"
"Nhanh đi chuẩn bị nước đi, ta muốn đi tắm!"
Phương Hoa đi tới phía sau bình phong trú bỏ y phục. Nàng phát hiện mình cũng không có tức giận như vậy, có lẽ vì đã xui xẻo quen rồi. Quen việc cứ ở cùng thế tử gia là lại xui xẻo.
Lý Tử Kính trở lại Lăng Vân Các, mưu sĩ Hứa Văn Xương của hắn cũng đến bẩm báo lại tình báo thu thập được mấy ngày vừa qua.
"Thế tử gia, chúng ta cần làm gì?" Hứa Văn Xương bẩm báo xong, im lặng chờ chỉ thị.
"Xếp một mật thám vào hậu viện, cũng sắp xếp thêm một tên làm thị vệ cận thân, nhất định phải báo lại nhất cử nhất động mỗi ngày của hắn!" Lý Tử Kính vô thức học tổ mẫu gõ gõ thành ghế, chẳng qua hắn cũng không đeo ngọc chỉ: "Thu mua mấy cái cọc ngầm chỗ Di Hồng Viện, về Trưởng sử đại tiểu thư bên kia, cũng nghĩ chút biện pháp thu mua mấy cái nha hoàn đi!"
Lý Văn Xương gật đầu lĩnh mệnh rời đi. Hắn không nghĩ thế tử gia lại có thể vì một nữ tử mà làm nhiều đến như vậy, đây cũng là lần đầu tiên. Nghĩ vậy hắn cũng có phần thưởng thức vị tướng quân kia bày mưu ủ kế tình trường, khí thế quyết thắng ngoài ngàn dặm.. Biểu tiểu thư kia cũng coi như may mắn.
Phương Hoa lại không nghĩ như vậy. Nàng cho rằng thanh danh của mình đã bị thế tử gia phá hủy triệt để, nàng cũng không cần thiết nữa. Nàng cũng không muốn quan tâm. Hắn nghĩ làm như vậy thì nàng chỉ có thể cam tâm chịu trói, gả cho hắn làm thê tử sao? Nếu thật vậy thì hắn cũng quá ác độc tâm cơ!
Vì chuyện rơi xuống nước lần này, quan hệ của hai người lại càng lạnh nhạt. Thái tử phi nghe tới chuyện ngu ngốc cháu trai làm cũng không nói gì. Nàng tin tưởng, người kiêu ngạo như Lý Tử Kính chắc chắn còn tự oán giận bản thân hơn so với mình.
Lý Tử Kính dẫn đệ đệ đi thăm mấy phú thương ở Dương Châu, hắn phát hiện Tử Thiện rất thích lăn lộn giữa một đám người, ví như chuyện chiêu ứng thương nhân, loại việc làm mạnh vì gạo bạo vì tiền này, hắn lăn lộn đến thoải mái. Vì vậy, thế tử gia dứt khoát đem chuyện chiêu ứng thương nhân giao cho nhị đệ, cho hắn đi làm toàn bộ việc mời chào thương nhân, chỉnh sửa phương án buôn bán, nghĩ kế sách kiếm lời..
Còn hắn cũng nên thừa dịp thái bình thịnh thế, rảnh rỗi tới nghĩ cách lấy lòng mỹ nhân thôi.
Hắn cũng không còn trẻ, đã đến tuổi thành gia lập thất, sinh nhi sinh nữ. Dù sao cũng không thấy đối tượng khác, hắn và Hoa biểu muội lại phát sinh đủ chuyện, cũng là có duyên phận. Hắn nên ra sức thêm một chút, tình trường thắng trận mà trở về.
Phương Hoa hai ngày này, vì trên tay tổn thương chưa lành, nên nàng có thêm thời gian rảnh rỗi nghĩ vài món ăn mới. Thấy thời tiết nóng nực, Phương Hoa cho nhà bếp thử nghiệm nấu chút đồ ngọt giải khát, sau mấy lần đun nấu, nàng quyết định chọn chè rượu hoa quế làm món giải nhiệt mùa hè mới.
Sau khi phòng bếp nhỏ nấu thành công, Phương Hoa mời cô tổ mẫu dùng thử. Chua ngọt mát lạnh, lại có hương vị rượu trái cây ngọt ngào.. Giang Uyển Nhu ăn ngon, khen không dứt miệng, nói cháu gái có thiên phú.
Được cô tổ mẫu khen ngợi, Phương Hoa mang phối phương, dẫn theo đầu bếp đến Phiêu Hương lâu, bàn bạc với chưởng quầy thời gian đẩy ra món mới. Dưới hầm tửu lâu có sẵn nhiều băng, vừa vặn có thể tận dụng làm chút đồ ngọt ướp lạnh.
Phương Hoa nhìn xem một lượt mấy thùng đựng băng, lại càng có lòng tin với sản phẩm mới. Nhìn dòng người chen chúc xếp hàng trong tửu lâu mua chả thịt hương tiêu, ngẫm nghĩ: Thừa dịp này đẩy ra món mới quá hợp, nhất định sẽ được hoan nghênh.
"Phương Hoa muội muội, thật là đúng dịp, vậy mà lại tình cờ gặp ngươi ở đây!" Vì cái tình cờ gặp gỡ này mà Chu Hạo Nam phải tốn không ít tâm sức. Hắn đã thu mua được một tên gác cổng ở vương phủ, chỉ cần Hoa biểu muội vừa ra cửa sẽ có người báo cho hắn.
Hắn đôi lúc nghĩ, lấy thân phận Giang nam Đại đô đốc thế tử, lại phải tốn tâm tư truy cầu một cô nương, ngay cả hắn cũng thấy tự ngạc nhiên.
"Chu thế tử!" Phương Hoa hữu lễ gật đầu, bây giờ cũng không còn sớm, nàng phải mau chóng trở về luyện võ. Vết thương hôm nay đã khá hơn nhiều, trước khi ra khỏi cửa, nàng đã để Phương Liên tới báo cho Yến võ sư, nàng không thể để sư phụ chờ quá lâu.
"Phương Hoa muội muội, thật không ngờ đến Phiêu Hương Lâu lại chính là sản nghiệp của vương phủ?" Chu Hạo Nam hắn khó khăn lắm mới có được cơ hội này, muốn nắm chắc thời cơ cùng nàng nói thêm vài câu.
Phương Hoa đội đấu lạp lên che lại tầm mắt đầy nhu tình ấm áp của hắn, nàng không quen để cho nam tử nhìn chằm chằm mình.
"Có biệc (việc), ta phải về nhà!" Vì Hán ngữ và Ngô ngữ của Phương Hoa không quá chính xác, nàng vẫn không muốn nói nhiều.
"Phương Hoa muội muội, ta rất nhớ ngươi, làm sao ngươi lại vừa gặp mặt lại muốn đi ngay?" Chu Hạo Nam ngăn trước măt nàng, không muốn nàng cứ phong đạm vân khinh mà đi như thế: "Trong đầu ta cả ngày chỉ nhớ đến ngươi, ngươi có thể gả cho ta được hay không?"
Phương Hoa khiếp sợ, ngẩng đầu nhìn hắn, lời này hắn nói ra cũng quá nhanh a! Thực ra nàng không biết, đây chỉ là một chiêu thuật Chu thế tử dùng để hấp dẫn cô nương chú ý. Hắn đã nói với không ít người ý nghĩ muốn cầu cưới, cũng để cho hắn thừa cơ mà thuận lợi thân thiết với các nàng hơn một chút.
"Chu thế tử, xin tránh ra, ta phải về nhà!" Phương Hoa chậm rãi nói từng chữ từng chữ, phát âm rõ ràng, kiên quyết biểu lộ nàng muốn ra về.
"Ở bến đò Đông Quan có mở một cửa hàng mới, Phương Hoa muội muội có muốn đi dạo cùng ta một chút hay không?" Chu Hạo Nam thấy nàng như vậy cũng tự biết nên nhường một chút, nghiêng người tránh đường, nhưng vẫn không quên đi theo bên cạnh nàng truy hỏi: "Có thể để Mẫn nhi cùng đi với chúng ta, chí ít có thể cho ta cơ hội được nói chuyện với ngươi một chút được hay không?"
Phương Hoa ra khỏi tửu quán, dẫn nô bộc tới bến đò Nam Môn, quen cửa quen nẻo lên thuyền.
Thấy Phương Hoa không trả lời mình, Chu Hạo Nam cho rằng nàng có chút động tâm, hắn lại nói với theo:
"Ta biết ngươi tới Giang Nam là muốn cùng nghị thân với ta, trái tim ta từ sớm đã nhận định ngươi, cho nên ta hi vọng ngươi cũng có thể sớm tiếp nhận ta!"
Dù sao Phương Hoa cũng còn nhỏ, đối với loại lời hoa ngôn xảo ngữ thế này, Phương Hoa lúng túng không biết phải nói gì.