Chu Hạo Nam nhớ rõ phụ thân hắn đã từng nói qua, Phương Hoa muội muội vốn dĩ được sắp xếp tới nghị thân cùng mình. Nhưng lúc đó hắn còn đang ngại Kinh Châu đất Thục cằn cỗi khó đi, khó có thể dưỡng ra được cô nương xinh đẹp gì. Cho nên hắn từng cực kỳ bài xích mối hôn sự này, chuyện nghị thân với thiên kim của Kinh Châu đô đốc cũng vì hắn không vừa ý trì hoãn tới nay, nhưng không ngờ nhất chính là đối phương hiện tại đã muốn đổi ý.
Hôm trước mẫu thân còn nói qua lời thái phi, ý bảo cháu gái còn nhỏ, phải qua hai năm nữa mới nói chuyện hôn gả, ngầm ám chỉ trước mắt sẽ không có dự định nghị thân cho nàng. Nhưng hôm nay nhìn thái độ của Uy Viễn đại tướng quân, hắn sao còn không hiểu rõ nữa? Chẳng phải là người trong nhà coi trọng người trong nhà sao?
Chu Hạo Nam cất bước đến gần, trên mặt lại là điệu bộ tuấn lãng đa tình như cũ, nhếch miệng cười ôn nhu mà nói: "Phương Hoa muội muội nếu đau tay thì nghỉ ngơi một lát đi, ngươi cầu" xảo tuệ "chắc chắn sẽ được thành toàn, cũng đừng tự giày vò bản thân!"
Xảo Tuệ: Khéo léo + Trí tuệ.
Nếu như ánh mắt có thể giết người, có lẽ Chu Hạo Nam đã sớm chết một vạn lần.
Lý Tử Kính nhìn cái tên èo uột trước mắt, thầm phỉ nhổ đúng là sỉ nhục nam nhân. Vì lấy lòng cô nương mà ăn nói khéo nép, khú núm thành như vậy, còn có thể nói ra mấy lời buồn nôn. Hắn quay người nhìn kim khâu trong tay Hoa biểu muội, trực tiếp gạt Chu thế tử qua một bên, nói với nàng: "Nếu không, ngươi để ta xuyên chỉ giúp ngươi đi!"
Phương Hoa bỗng mãnh liệt dự cảm được có chuyện chẳng lành. Quả nhiên, thế tử gia lấy thất khổng đồng châm từ trên tay nàng, chỉ ngũ sắc cũng thuận theo tay hắn kéo một phát, mười ngón tay vất vả lắm mới se miệng vết thương liền ngay lập tức bị sợi chỉ cứa ra một đường vết máu.
Tay đứt ruột xót, Phương Hoa kêu đau một tiếng, nước mắt cũng thi nhau chảy xuống.
Lý Tử Kính hoảng hốt vứt kim khâu trong tay qua một bên, muốn xem vết thương trên tay nàng thì lại bị Chu Hạo Nam tranh trước. Hắn lấy khăn tay từ trong lồng ngực ra, nhẹ nhàng bao lên những ngón tay bị thương của nàng.
Phương Hoa rốt cuộc cũng không còn chút tâm tình nào cùng đám người dây dưa nữa, chỉ nhanh chóng gật đầu rồi trở về Lâm Nguyệt Các xử lý vết thương.
Giang Uyển Nhu nhìn cháu trai, tức đến ngứa răng, nói: "Ngươi nhìn xem, ngươi đã làm ra cái thứ tốt đẹp gì?"
"Tổ mẫu, người đừng hỏi tới nữa! Chính là không có thứ tốt gì!" Lý Tử Kính nghĩ bây giờ Hoa biểu muội chắc rất chán ghét mình, hắn cũng có chút chán ghét bản thân sao lại vụng về như vậy.
"Khách nhân ở chỗ này để ta cùng Tử Thiện ứng phó, ngươi nhanh chân tới Lâm Nguyệt Các một chút xem thương thế của nàng ra sao! Đừng để cho Chu thế tử thừa dịp chui chỗ trống!" Giang Uyển Nhu liếc thân ảnh Chu thế tử theo sau Phương Hoa đi tới Lâm Nguyệt Các, phía sau lại còn có cái đuôi Triệu Lệ Hoa, chỉ sợ cháu gái sẽ phải ăn thiệt thòi.
Lý Tử Kính cảm kích nhìn tổ mẫu, xoay người bước nhanh muốn đuổi kịp Hoa biểu muội. Nửa đường, hắn bắt gặp Triệu Lệ Hoa đang ngăn Chu Hạ Nam lại, liền không muốn dây dưa với bọn họ, xoay người theo hướng khác chạy như bay đến Lâm Nguyệt Các.
"Hoa biểu muội, vết thương không được bao lại luôn, cần tẩy rửa một chút!" Lý Tử Kính dừng cước bộ trước Hoa biểu muội, vươn tay kéo ra khăn tay trên tay nàng, muốn để mấy thứ của nam nhân bẩn thỉu kia cách xa nàng ra một chút, lại không để ý lực đạo, khiến Phương Hoa đau đến nghiến răng.
"Thế tử gia, ngươi tha cho ta có được hay không?" Trong khốn cảnh, vì cầu sinh tồn, Phương Hoa bỗng dưng phát âm cực kỳ tiêu chuẩn.
"Xin lỗi, ta không cố ý!" Lý Tử Kính nhìn ngón tay sưng đỏ của nàng, lại nhanh chóng phân phó Thúy Ngọc cùng Tiểu Hương: "Nhanh mang nước nóng và thuốc trị thương tới đây!"
Phương Hoa ngồi xuống ghế trong sảnh, tức giận muốn mở miệng mắng chửi người: "Đến cùng thì ta đắc tội với ngươi ở chỗ nào? Ngươi nhìn ta chỗ nào không chấn mặt (thuận mắt)?"
Chấn mặt? Lý Tử Kính sờ sờ mặt, có lẽ biểu lộ của mình quá dọa người?
"Ta không có tức giận! Trời sinh ta liền lớn thành như vậy!"
"Ta không thèm quản ngươi lớn thành dạng gì!" Phương Hoa căm tức nói, thêm nửa câu cũng sẽ ngại nhiều.
Nha hoàn mang nước và thuốc lấy tới, Lý Tử Kính lần nữa thận trọng lau rửa vết thương.
"Tiểu Hương, ngươi nói với thế tử gia rằng Thúy Ngọc sẽ bôi thuốc giúp ta, kêu hắn đừng có tới đây làm loạn nữa!" Phương Hoa tức giận sai Tiểu Hương truyền lời.
Hai nha hoàn cũng thực khó xử, các nàng đều sợ thế tử gia, sao dám đi lên đoạt việc trong tay hắn?
Phương Hoa phẫn hận nhìn mấy nha hoàn xung quanh, nàng sai xử liền không có một cái nghe lời, đàng nhịn cục tức xuống để thế tử gia băng bó ngón tay.
"Tốt rồi, ngươi có thể đi!" Phương Hoa lạnh lùng hạ lệnh trục khách.
Lý Tử Kính xem ra quan hệ giữa hai người bọn họ đã xấu tới cực điểm. Hắn nếu đã không có được hảo cảm của nàng, tốt nhất nên rời đi, lại sợ mấy ngày sắp tới tâm tình mình sẽ cực kỳ khổ sở.
"Ta muốn bồi ngươi quá khất xảo tiết!" Lý Tử Kính nghiêng người phân phó Tiểu Hương: "Ngươi đi tìm Tiểu Lục Tử, bảo hắn mang hộp trúc chiều nay ta chuẩn bị tới đây!"
Phương Hoa hồ nghi nhìn hắn, rất sợ hắn sẽ lại làm ra cái thứ tai họa gì: "Ngươi đi đi, ta một (mệt), muốn nghỉ nơi (ngơi)!"
Lý Tử Kính kiên nhẫn phỏng đoán ý tứ của nàng, có lẽ vẫn đang muốn đuổi hắn đi.
"Để ta ở lại một lúc thôi là được rồi!" Lý Tử Kính thầm khinh bỉ bản thân có thể nói những lời cầu khẩn như thế.
Phương Hoa nhìn mấy nha hoàn ngơ ngác nhìn nhau, đành đem người đuổi đi, nàng muốn nói rõ với thế tử gia một chút.
"Ngươi hãy bò ca (bỏ qua) cho ta đi!" Phương Hoa nhìn thẳng vào hắn, nói: "Chuyện ngài (ngày) đó, ngươi cũng quên đi!"
"Đây là suy nghĩ trong lòng ngươi?" Lý Tử Kính cũng không biết hắn vẫn đang chấp nhất cái gì, cảm giác này đối với hắn rất lạ lẫm.
Phương Hoa gật gật đầu, đôi mắt lại nổi lên hơi nước, không rõ mình còn xoắn xuýt cái gì khi nói ra mấy lời đó.
"Thế nhưng ta không muốn để ngươi một mình sống như vậy, một mình ứng phó với tương lai!"
Phương Hoa tự nói với bản thân không được mềm lòng, nam nhân trước mắt chính là đại sắc lang, hắn đối với mỗi nữ nhân đều tà ác, nàng không thể trợ trụ vi ngược, để mình tiếp tục chịu thương tổn. Lý Tử Kính nhìn nàng, hắn biết với vẻ mỹ lệ chói mắt này, bên ngoài sẽ có một đống nam nhân truy phủng, nàng căn bản không cần phải như hắn nói, lựa chọn một mình đối phó tất cả. Nhưng hắn không thể buông tay, ít nhất là bây giờ hắn không tài nào bỏ xuống được.
Nhìn thấy Tiểu Lục Tử ôm hộp trúc đứng trước cổng, Lý Tử Kính đi tới, mang hộp đến cho Phương Hoa: "Đây là nhẹn buổi chiều ta thay ngươi bắt, khất xảo cầu xảo, ta càu nguyện cho ngươi được phúc tuệ song thu!"
Phương Hoa tiếp nhận hộp, mở nắp ra chỉ thấy nhện đã chết, lại nhịn không được khóc lớn.
Lý Tử Kính đoạt lại hộp trúc xem xét, thấy nhện đã chét thẳng cẳng từ lúc nào, hắn tái mặt ném hộp trúc ra ngoài cửa sổ: "Ta sẽ bắt một con khác cho ngươi!"
Phương Hoa vừa khóc vừa lắc đầu. Nàng tủi thân cực kỳ, không hiểu vì sao mà chỉ cần gặp gỡ thế tử gia, mọi chuyện liền không có chút thuận lợi. Nàng bây giờ rất khổ tâm, ban đầu nàng còn có chút cảm động, nhưng khi thấy nhện chết, tất cả những niệm tưởng tốt đẹp nháy mắt liền tan biến hết.
"Không phải chỉ là con nhện thôi sao, đừng khóc!" Lý Tử Kính vừa nóng nảy, vừa có chút phiền muộn. Hắn thấy hạ nhân ở ngoài cửa còn đang dáo dác ngó vào, trong lòng bọn họ tám phần là đang nghĩ xem thế tử gia lại làm chuyện gì khiến tiểu thư thương tâm..
"Ngươi không đau (hiểu).." Phương Hoa khóc nấc lên, nghẹn ngào lên án hắn. Thế tử gia căn bản không hề hiểu nàng.
"Ta biết, ngươi bây giờ đang đau nhức, là lỗi do ta không đúng.." Lý Tử Kính đã có chút tỉnh ngộ. Hắn xác thực luôn khiến nàng bị đau.
Nhìn Hoa biểu muội càng ngày ngàng khóc lợi hại, Lý Tử Kính biết hắn không thể cứ rời đi như vậy, hắn bắt đầu lải nhải tâm tình của mình: "Lần này ta tới kinh thành, ta bắt đầu nhớ lại chuyện của chúng ta. Có khả năng ngay từ ban đầu đã có sai lầm, nên đến bây giờ càng rối loạn, hỏng bét, ta cũng không biết phải an ủi ngươi thế nào.."
"Ta biết, ngươi không phải không có chút tình cảm nào với ta, là ta không tốt, luôn khiến ngươi bị thương!" Lý Tử Kính lấy bình an phù từ trong ngực ra, đặt vào tay Hoa biểu muội: "Phù bình an này trả lại cho ngươi, hi vọng nó có thể mang đến cho ngươi bình an."
Phương Hoa nhìn phù bình an trên tay, dở khóc dở cười nghĩ, cái này lại không phải do nàng đi cầu về.