Lý Tử Kính mặc kệ đệ đệ có còn ngơ ngẩn hay không, hắn muốn ngơi sớm, ngẫm nghĩ một chút xem ngày mai nên ứng đối với Hoa biểu muội thế nào.
Ngày hôm sau, lúc Phương Hoa đang ở chỗ cô tổ mẫu học tập Mân ngữ, Lý Tử Kính lại xuất hiện. Giang Uyển Nhu nhìn vị khách quý ít gặp này, đầy nghi hoặc: Sáu tháng nửa năm cũng không thấy được mặt hắn, sao bây giờ hắn lại chăm chỉ tới thỉnh an nàng như vậy? Chẳng lẽ nàng đây là chó ngáp phải ruồi, hắn thực sự coi trọng cháu gái sao?
"Thế tử gia sao hôm nay lại đến đây? Bản thân ngươi cũng không tự cảm thấy kỳ quái sao?" Từ trước tới nay, Giang Uyển Nhu nói chuyện vẫn cực kỳ sắc bén.
Lý Tử Kính lơ đễnh cười nhạt. Hắn có thể cao cao tại thượng, độc lai độc vãng nhiều năm như vậy, tự nhiên cũng là vì hắn căn bản không quan tâm người khác muốn nghĩ cái gì.
"Tổ mẫu quên việc ngài giao cho cháu trai sao? Tử Kính ngược lại không dám quên. Hôm nay ta tới là để thông báo với ngài, ta đã tìm được sư phụ dạy Mân ngữ và Ngô ngữ cho biểu muội, chiều hôm nay đã có thể tới dạy nàng."
"Không nghĩ chuyện lần này ta nhờ vả thế tử gia lại để bụng như vậy!" Giang Uyển Nhu gõ gõ ngón tay theo thói quen, ánh mắt lại thẳng tắp nhìn vào cháu trai trước mặt: "Nếu không có việc gì nữa, thế tử gia cứ đi làm việc của mình đi!"
Nói hai câu đã muốn đuổi mình đi rồi? Lý Tử Kính nghĩ tổ mẫu hắn chắc đã thành tinh rồi đi, tám phần là nàng đã nhìn ra được dự định trong lòng hắn.
"Phụ vương cũng bàn giao cho ta việc dạy Hoa biểu muội quyền pháp cường thân kiện thể. Sư phụ dạy tiếng Mân và tiếng Ngô đã tìm được rồi, bây giờ tôn nhi hẳn là nên dẫn Hoa biểu muội tới võ đài luyện quyền?" Lý Tử Kính hắn trước giờ muốn có cái gì, muốn làm gì, hắn sẽ không dễ dàng nhượng bộ.
"Hoa nhi, ngươi có muốn đi luyện quyền cùng biểu ca hay không?" Giang Uyển Nhu mặc kệ hắn đang vòng vo cái gì, trực tiếp đem quyền quyết định giao cho cháu gái.
Phương Hoa liếc mắt nhìn thế tử gia đáng sợ, lại nhìn cô tổ mẫu mà nàng vẫn kính sợ này, trong giây lát không biết phải nói gì mới tốt.
"Đầu lưỡi của ngươi bị mèo tha đi rồi sao? Sao lại không nói cái gì?" Giang Uyển Nhu tỏ vẻ tức giận, ánh mắt lại lén liếc nhìn cả hai. Hai đứa nhỏ này tướng mạo đều phi phàm, quả thật là trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa, nếu hai đứa kết hôn sinh con thì không biết đứa nhỏ đó phải xuất sắc bực nào.
"Hoa nhi không dám làm trễ nải thời gian của thế tử gia" - Phương Hoa dùng tiếng Tương nói lí nhí.
"Ồ, Hoa nhi nói nàng không muốn làm chậm trễ thời gian của ngươi!" - Giang Uyển Nhu dung tiếng Mân chuyển lời lại. Ai da, kịch này cũng vui nha!
Lý Tử Kính chậm rãi dùng giọng Hán đáp lời: "Tử Kính đã sắp xếp thời gian rảnh để dạy cho biểu muội. Tổ mẫu người cũng biết, đất nước không có chiến sự, ta có rất nhiều thời gian rảnh rỗi không có việc gì làm."
Giang Uyển Nhu quyết định tiếp tục xem kịch, liếc mắt về phía cháu gái, xem nàng muốn quyết định như thế nào.
Phương Hoa thầm mắng thế tử gia mấy ngàn lần, nam nhân này tại sao không buông tha cho nàng? Hắn chẳng lẽ không biết nàng rất sợ hắn hay sao? Nhưng đối diện với ánh mắt của cô tổ mẫu, Phương Hoa đành giơ tay chịu trói, nhu thuận trả lời: "Vậy ta cảm ơn biểu ca trước!"
"Tiểu Hương, ngươi cùng tiểu thư đi qua chỗ thế tử gia để hắn dạy nàng chút quyền cước, trở về lại kể cho ta nghe một chút hắn dạy những thứ gì?" Giang Uyển Nhu lẽ thẳng khí hung, quang minh chứng đại cắm một cái cọc giữa hai người bọn họ. Nàng thực sự muốn biết cháu trai ngoan này của nàng đang muốn tính toán cái gì.
Lý Tử Kính thật lòng muốn dạy Hoa biểu muội quyền pháp. Thứ nhất giúp nàng cường thân, thứ hai là nâng cao thể lực. Điều thứ hai này là tư tâm hắn muốn vì tương lai mà suy nghĩ. Thân thể của nàng vẫn quá yếu, thân mật một lần cũng phải nằm trên giường hai ba ngày, véo một chút liền có máu bầm, như vậy thì làm sao hắn có thể thỏa mãn phương diện kia được cơ chứ?
Không ai nghĩ được thế tử gia lại có "tà tâm" như vậy, chỉ nghĩ hắn là lấy cớ để tiếp cận mỹ nhân thôi.
Lý Tử Kính yêu cầu Hoa biểu muội thay một bộ quần áo thoải mái, bản thân lại dạy cho nàng vài động tác nhảy cóc, chạy bộ.. Phương Hoa được nuôi dưỡng trong khuê phòng, dù có tập múa nhưng chưa từng nếm qua loại khổ luyện này bao giờ. Tập đến giữa trưa, người cũng sắp nát vụn đến nơi còn không được nghỉ, Phương Hoa giận đến mức muốn giết người cũng có.
"Đứng dậy!" Lý Tử Kính dùng giọng điệu luyện quân ở quân doanh nói chuyện với nàng, lại thấy nàng vô lại ngồi bệt xuống đất không nhúc nhích, hắn thấy cần phải nghiêm khắc hơn nữa mới được: "Nhanh đứng dậy! Muội không nghe thấy ta nói hay sao?"
Ban đầu Phương Hoa vẫn còn hờn dỗi, nghĩ mình nhất định có thể vượt qua được yêu cầu của hắn, lại không nghĩ hắn vô lại đến mức coi nàng như binh lính của hắn, thao luyện đến không còn hình người. Quá đáng!
Phương Hoa không thèm để ý đến hắn, dùng tiếng Tương nói với Tiểu Hương:
"Tiểu Hương, mau gọi cô tổ mẫu tới cứu mạng, nếu còn luyện thêm một lát nữa, ngày mai ta nhất định không bò dậy nổi!"
Tiểu Hương đứng một bên quan sát, cũng thấy thế tử gia huấn luyện quá hà khắc. Nếu còn phơi nắng tập luyện, da tiểu thư vốn trắng nõn mềm mại như vậy nhất định sẽ bỏng mất. Nghe được tiếng cầu cứu của Phương Hoa, nàng mới hoàn hồn, vội chạy về Tĩnh Nguyệt Đường tìm viện binh.
"Muội gọi tổ mẫu tới cứu viện?" Lý Tử Kính kéo Phương Hoa lên, nhưng nàng đã mệt đến nhũn cả hai chân, trực tiếp ngã vào người hắn.
"Muội nhìn muội bây giờ xem, muội còn không cố gắng tập luyện cho tốt, còn yếu ớt như vậy!"
"Ta hông (không) muốn luyện! Ngươi đừng ban ngạn (bắt nạt) ta! Ngươi chỉ biết ban ngạn (bắt nạt) ta! Ta hông (không) phải là thuộc cấp của ngươi!" Phương Hoa sợ kêu lớn tiếng sẽ bị mọi người chú ý, nhưng hiện tại nàng thấy cực kỳ tủi thân, chỉ muốn khóc lớn một trận: "Ngươi dùng (đụng) vào ta! Người hác (khác) sẽ nhìn thấy, hông (không) được!"
"Được, vậy muội đừng lộn xộn nữa! Ta dìu muội qua gốc cây nghỉ một chút!" Lý Tử Kính thầm than, so với tiêu chuẩn của hắn thì thể lực của Hoa biểu muội quá kém. Hắn chưa từng nghĩ tới sẽ giúp cô nương nào tăng cường thể lực, vì hắn trước giờ chưa từng có dự định lâu dài với ai. Đây là lần đầu tiên hắn muốn bồi dưỡng một cô nương sao cho phù hợp với mình ở mọi phương diện. Hắn cũng thực sự là muốn tốt cho nàng, có điều yêu cầu như thế này với Phương Hoa hơi quá mức.
Lúc Lý Tử Kính dìu Phương Hoa đi tập tễnh đến gốc cây, thì thái phi cũng vừa mới hỏa tốc chạy đến để cứu viện cháu gái đang trong nước sôi lửa bỏng. Nàng ta nổi giận đùng đùng, lạnh giọng chất vấn: "Lý Tử Kính! Ngươi đang làm cái gì?"
Lý Tử Kính nghĩ thái phi đang tức giận vì hắn đỡ tay Phương Hoa, cho nên nghe vậy cũng nhanh chóng thu tay lại, giơ lên cao tỏ vẻ vô tội. Nhưng Phương Hoa đáng thương vừa loạng choạng bước đi thì bị mất chỗ dựa, theo đà ngã lăn ra đất. Lý Tử Kính không kịp đỡ người, chỉ kịp bắt lấy một cái chân vẫn đang run rẩy.
Thấy cháu gái bị ngã sõng xoài trên sân, tức nộ vừa chưa tan, giận giữ lại ùa tới, Giang Phương Hoa phẫn nộ mắng to: "Ai bảo ngươi buông tay ra?"
Lý Tử Kính trước giờ vẫn quen ra lệnh cho người khác, nhưng lần này hắn cũng không biết nên làm cái gì cho phải. Hắn nên tiến lên đỡ Hoa biểu muội, hay nên buông tay a? Nhìn thấy tư thế ngã quái dị của biểu muội, lại nhìn tay hắn vẫn đang túm được một bên mắt cá chân của nàng, hắn bối rối mờ mịt hỏi thái phi: "Ý của tổ mẫu không phải là buông biểu muội ra sao?"
"Ta nói ngươi buông tay ra lúc nào?" Thái phi tức giận đến mức nói cũng lắp bắp: "Ngươi, ngươi, ngươi.. mau đỡ nàng lên a!"
Lý Tử Kính vội cúi người xuống đỡ Phương Hoa lên, nhưng chân nàng vừa bị trật, đau đến mức không thể chạm xuống đất, chỉ có thể đem nửa thân trên dựa vào người thế tử gia, nhìn lại lại giống như hai người vô cùng thân mật. Phương Hoa xấu hổ cúi đầu, nàng không còn mặt mũi nào gặp người a!
"Lần này thật đúng là tiện nghi ngươi cái tên tiểu tử thúi này!" Giang Uyển Nhu phẫn nộ mắng cháu trai: "Cô nương gia đang tốt đẹp, ngươi lại hại nàng tan nát thế này, ngươi còn là người sao?"