Cảm giác được rượu đã ngấm làm say chếnh choáng, thế tử gia Trấn Nam vương phủ Lý Tử Kính lảo đảo bước trở về sân viện. Tiểu lục tử theo hầu muốn tiến lên đỡ chủ tử nhưng lại bị cự tuyệt. Hắn chỉ có thể lo lắng bước sát phía sau, sợ rằng chủ tử không cẩn thận liền ngã vào khe nước.
Lăng Vân các là sân viện chiếm diện tích lớn nhất trong vương phủ. Trong viện bài trí hòn non bộ, hồ nước, suối nhỏ và hang động tạo thành khung cảnh trùng điệp, nên thơ, bình thường nhìn rất có vẻ cảnh đẹp ý vui, nhưng với người say rượu lại cực kỳ nguy hiểm.
Thế tử gia khó hầu hạ, nên hơn nửa số nô bộc sau khi làm việc xong đều bị đuổi đến hậu viện. Trong sân không có người trông nom, chủ tử say rượu chẳng may sảy chân té ngã mà không ai biết thì phải làm sao bây giờ?
"Trở về nghỉ ngơi đi! Ngươi không nghe vương phi nói sao? Nàng chuẩn bị mấy nữ tỳ ở trong phòng ta hầu hạ, ngươi đừng ở một bên làm ta chướng mắt!"
Lý Tử Kính bình định Nam Man, khải hoàn về kinh lại được phong làm Uy Viễn đại tướng quân. Hắn trở về, trên dưới vương phủ đều thắp đèn kết hoa, cẩn thận đối đãi.
Thế tử gia hắn chính là trụ cột phủ Trấn Nam vương, nắm giữ trong tay mệnh mạch thịnh vượng của toàn phủ. Hắn tòng quân từ năm tuổi, đến nay đã hơn năm, từ Bách phu trưởng, Thiên phu trưởng () rồi một đường thăng chức lên thành tướng quân, bây giờ là Uy Viễn đại tướng quân bất khả chiến bại. Số lượng thực ấp, vàng bạc, ruộng tốt.. hắn được thưởng mỗi lần đều khiến người nghẹn họng nhìn trân trối.
"Thế tử gia.." - Tiểu Lục Tử vừa hô, còn muốn nói tiếp thì bị ánh mắt sắc bén của Lý Tử Kính lườm qua, hắn bị dọa sợ đến ngậm miệng không dám ho he, đành phải thành thành thật thật nhìn chủ tử bước vào cửa phòng rồi hành lễ cáo lui.
Ở phương diện phòng the, thế tử gia là có bệnh sạch sẽ, không thích chạm vào đám oanh oanh yến yến bên ngoài. Lần này đánh trận cũng khá lâu, thế tử gia ở bên ngoài chắc đã nghẹn hỏng rồi đi?
Vì có chút say nên Lý Tử Kính không có tâm tư tìm hoa hỏi liễu này đó, hắn chỉ muốn an ổn ngủ một giấc thật ngon, đuổi gã sai vặt đi là để cho bớt ồn. Hắn ở trong quân doanh sinh hoạt nhiều năm nên đã sớm quen với việc tự mình quản lý mọi chuyện chứ không cần ai sắp xếp thay. Còn về phần những nữ tỳ đã được chuẩn bị cho hắn? Hắn không gọi, ai dám tự tiện làm chủ bước nửa bước vào phòng? Lý Tử Kính hé nửa miệng cười giễu cợt: Làm khó Trấn Nam vương kế phi - vị mẹ kế không lớn hơn hắn bao nhiêu tuổi kia phải nghĩ cách đi lấy lòng hắn. Nhưng muốn dùng mỹ nhân kế thu phục hắn sao? Mơ tưởng!
Cửa phòng mở ra, một mùi hương thảo nhàn nhạt vấn vương trước mũi hắn. Lý Tử Kính nheo mắt, phát hiện bóng một nữ nhân yểu điệu lờ mờ trong căn phòng tối. Gương mặt không trang điểm, trong trắng lộ hồng, lông mày không vẽ mà cong, môi không tô son mà đỏ, còn có một đôi mắt hạnh trong sáng linh động đang nhìn hắn đầy khiếp sợ.
"Ai cho ngươi vào đây?" Tử Kính nổi giận.
Nữ tử bối rối lui về sau một bước, dải lụa thắt trước ngực vì động tác bất ngờ của nàng làm lộ ra xương quai xanh xinh đẹp quyến rũ, đường cong lả lướt mê người. Nét giận dữ trên gương mặt Tử Kính dần thay thế bằng nụ cười nhếch mép đầy ý vị. Phải nói ánh mắt của mẹ kế hắn cũng không tồi, cô nương trước mắt này phong tư diễm dật, đầy đặn mà không quá đẫy đà, chính là mỹ nhân khó gặp, coi như đúng khẩu vị của hắn.
Giang Phương Hoa phỏng đoán người trước mắt có lẽ là Trấn Nam vương thế tử đi? Nhưng hắn đang nói cái gì? Nàng vừa mới tới Mân Châu vài ngày, đối với ngôn ngữ nơi này vẫn còn nhiều chỗ không quen thuộc, nghe không hiểu, dưới tình thế cấp bách này nàng vội vàng giải thích, nghe trong giọng nói vừa có Mân ngữ (), lại vừa lẫn Tương âm ():
"Là thái phi muốn ta tới đây đặt huân hương đuổi muỗi, ta bây giờ sẽ đi.."
Nhìn môi son của nữ tử khẽ mở, Lý Tử Kính cảm giác mình giống như bị thôi miên: "Ngươi nói cái gì?"
Cô nương kia bối rối khoa tay múa chân, Lý Tử Kính phất tay ngăn cản:
"Đừng nói nữa, cởi áo cho ta!" Dù sao thì làm sự việc kia cũng không cần thiết phải nói chuyện.
Giang Phương Hoa kinh ngạc nhìn nam tử đang dang rộng cánh tay trước mắt. Đây là muốn nàng làm cái gì? Nghĩ nàng là nô tỳ? Đáng giận! Cũng đều tại cô tổ mẫu! Mang huân hương qua thì chỉ cần tuỳ tiện sai một nha hoàn là được rồi, sao cứ phải khăng khăng bắt nàng đến? Trên đường nàng đi tới cũng không thấy nửa bóng người, huân hương cũng không biết phải đặt ở đâu..
Nàng dùng vài lời tiếng Mân ngọng nghịu vừa mới học được giải thích: "Không phải, không đúng.."
"Không biết nói chuyện thì im miệng!" Lý Tử Kính hết nhẫn nại, vươn tay kéo nữ tử vào trong ngực. Có lẽ do say rượu kích thích, hắn càng nhìn càng giai nhân lại xinh đẹp lả lướt. Lâu ngày không gần nữ sắc, hắn cũng đói bụng a!
Trong nháy mắt, Phương Hoa liền bị dọa sợ. Nàng chưa từng gặp qua tình huống như vậy. Nàng là nữ tử được nuôi dưỡng trong khuê phòng, mới gặp qua một vài ngoại nam, làm sao biết cách xử lý tình huống mất khống chế như thế này?
Nàng muốn giãy giụa, nhưng vì bị dọa không nhẹ, quá sợ hãi nên cả người mềm nhũn vô lực.
Nàng muốn thét lên, nhưng môi lại bị chặn lại, cả khoang miệng đều tràn ngập mùi rượu.
Trời ạ, nàng muốn nôn!
Phương Hoa muốn nên ra sức cắn người lại sợ gây ra án mạng, đây là viên ngọc quý Trấn Nam vương thế tử a!
Đang lúc bối rối, Giang Phương Hoa nghe được âm thanh quần áo bị xé tan, nàng cuối cùng cũng không kìm được nước mắt, trong lòng thống hận mình thật vô dụng.
Hạ thân bị xé rách, Giang Phương Hoa đau xót chịu đựng cảm giác nóng rực, từng đợt từng đợt thảo phạt liên tiếp. Cho đến khi nàng sắp chết ngất qua đi, người kia cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Lý Tử Kính xong việc thấy mệt mỏi: "Đi gọi người mang nước nóng đến!" Nhưng nhìn bóng lưng nữ tử nằm im không nhúc nhích, hắn chợt nhớ ra đối phương hình như không biết nói tiếng Mân? Nàng lại vừa mới trải qua lần đầu, có lẽ cũng không dễ chịu? Hắn đành mặc qua loa quần áo trong, tự mình ra ngoài gọi người lấy nước. Phương Hoa co rụt người về phía góc tường tránh né, chỉ sợ người khác nhìn thấy tình cảnh chật vật của nàng. Lý Tử Kính vừa lúc trở về phòng, phát hiện nữ tử ngại ngùng, hắn dùng sức kéo màn vải buông xuống, che đi liễm diễm cảnh xuân. Hắn không muốn người ngoài nhìn ngó nữ nhân của mình.
Mấy gã sai vặt tiến đến đổ đầy nước nóng vào bồn tắm xong lại bị thế tử gia phất tay đuổi đi.
"Nước nóng có rồi, ngươi muốn tắm rửa trước sao?" Trả lời Lý Tử Kính chính là cả phòng trầm mặc.
Lúc này bất đồng ngôn ngữ liền có chút phiền phức. Lý Tử Kính kéo rèm che ra, nói với Giang Phương Hoa đang co rúm người ở góc tường: "Lau rửa một chút?"
Phương Hoa chỉ biết lắc đầu. Nàng cực kỳ sợ hãi, cặp mắt hạnh phiếm hồng, nước mắt đảo quanh rồi từng giọt từng giọt rơi xuống.
"Ngươi chính là tự mình đưa tới cửa! Nếu lòng có oán trách, đến khóc lóc kể lể với vương phi!" Vừa làm chuyện chăn gối xong, cô nương toát ra vẻ sợ hãi chính là vũ nhục đối với bất kỳ nam nhân nào. Chẳng lẽ phong lưu khoái hoạt lại chỉ có mình mình hài lòng? Lý Tử Kính vì vậy chán nản: "Có bao nhiêu nữ nhân đều muốn bò lên giường của ta, ngươi đừng có không biết tốt xấu!"
Hắn nói nhiều như vậy, nàng cũng nghe không hiểu? Lý Tử Kính cảm giác mình nói chuyện giống như đàn gảy tai trâu, nổi giận đùng đùng tự mình tắm rửa. Mấy ngày đi đường lại vừa mới phóng túng khiến hắn cực kỳ mệt mỏi, chỉ muốn tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ bù.
Nhân lúc Lý Tử Kính đang tắm, Phương Hoa nghĩ cách xem làm sao rời đi mà không khiến người khác phát hiện. Nàng run rẩy nhặt quần áo lên. Áo trong và vạt áo trước đã bị xé rách, may là áo ngoài vẫn còn nguyên vẹn. Nàng lung tung mặc lại xiêm y, run rẩy sơ búi tóc. Phương Hoa xoay người nhìn một lượt các cửa sổ, cuối cùng lựa chọn leo ra từ cửa sổ giữa, hốt hoảng trốn vào trong bụi cây ở hậu viện.
Lý Tử Kính tắm rửa xong liền trở lại giường, hắn nhìn giường chiếu trống không, xem quanh bốn phía tìm kiếm nữ tử ban nãy. Hắn còn chưa biết nàng tên gọi là gì, thế mà nàng cứ như vậy biến mất? Một nữ tỳ bò lên trên giường của thế tử gia hắn thành công lại không muốn ban thưởng gì sao?
Vừa tắm rửa xong, lúc này Lý Tử Kính thanh tỉnh lên nhiều. Hắn bỗng lo sợ liệu mình có phải trúng mỹ nhân kế? Hắn nhìn lại đệm chăn hỗn độn, đột nhiên cảm thấy sự tình có chút quỷ dị. Lột chăn đệm ra đem cất kỹ trong hốc bí mật dưới giường rồi khóa lại, hắn mới gọi người vào trải lại giường chiếu.
() Bách Phu Trưởng (Bách hộ): Chức quan võ nhỏ, quản hạt khoảng quân binh. Tương tự, Thiên Phu Trưởng (hoặc Thiên hộ) là chức quan võ quản hạt khoảng quân binh.
() Mân ngữ - Tiếng Mân: Ngôn ngữ địa phương của người dân khu vực Phúc Kiến, phía Đông Nam Trung Quốc
() Tương âm - Tiếng Tương: Ngôn ngữ địa phương của người khu vực Hồ Nam, phía Tây Nam Trung Quốc