Thương Đông Thần không nghi ngờ gì, hiện tại hắn nghĩ thầm phải nhanh chóng dẫn tên này ra cửa sau, như vậy mình mới có thể nhanh đến gặp Như Nhi muội muội, hắn đi nhanh ở phía trước.
Lúc này đi theo phía sau hắn tên sai vặt đi được một nửa đường, rốt cục nghĩ tới câu nói cuối cùng của tên ngốc này lúc vừa nãy, không biết khi nào thì mình lại đáng thương giống hắn, những lời này của hắn là có ý gì, sau khi suy nghĩ khoảng một khắc, thấy sắp đến cửa sau, tên sai vặt liền đem vấn đề rối rắm này vất qua một bên, nghĩ vẫn là nên làm xong chính sự trước đã.
"Thương thiếu gia, tại sao người lại đi ra đây ?" Ngay tại lúc hai người bọn họ sắp đến cửa sau, đột nhiên truyền đến âm thanh của một hạ nhân ở phía sau.
Tên sai vặt thầm kêu một tiếng hỏng bét, chỉ hy vọng hiện tại cũng không xảy ra việc gì làm hỏng việc, hắn nhanh chóng cúi đầu giấu mặt mình ở phía dưới, tránh để hạ nhân ở đây nhận ra.
Thương Đông Thần nghe thấy có người gọi mình, dừng chân xoay người nhìn lại, thấy người vừa gọi mình là một người mình không biết, nhưng hắn vẫn lịch sự đáp lại, "Ta tới nơi này gặp người."
"À, Thương thiếu gia ngài nên cẩn thận một chút, đừng đi ra ngoài." Hạ nhân ở Hàn phủ biết co gia tương lai có chút ngốc, nên có ý tốt nhắc nhở.
Thương Đông Thần ngây ngô cười đáp, "Đã biết, ta sẽ không đi ra."
Hạ nhân Hàn phủ vừa lòng gật đầu, lúc chuẩn bị rời đi, ánh mắt cẩn thận nhìn tên nam nhân vẫn luôn luôn cúi đầy nãy giờ, nhưng do hắn cúi đầu nên không nhìn rõ mặt, nhìn một lúc rồi không nhìn nữa, lắc lắc đầu rời khỏi.
Gã sai vặt nghe tiếng bước chân đi xa khẽ thở dài, trong lòng nghĩ, thật nguy hiểm, thiếu chút nữa thì hạ nhân của Hàn phủ đã nhận ra mình.
"Đi thôi, ngươi nhanh chút, để tý nữa ta còn đi gặp Như Nhi muội muội nữa." Thương Đông Thần đi được vài bước quay lại nhìn thấy tên kia vẫn không nhúc nhích, không vui bĩu môi gọi hắn.bg-ssp-{height:px}
Gã sai vặt nhanh chóng đáp, "Đến , đến ."
Không bao lâu sau hai người đã đi đến cửa sau, Thương Đông Thần nhớ đến lời hạn nhân kia vừa nãy dặn dò hắn không nên đi ra ngoài, hắn cũng thành thật đứng ở dưới mái hiên không chịu đi tiếp nữa.
"Tốt rồi, đến cửa sau rồi, chính ngươi đi ra ngoài đi, ta đi về trước." Thương Đông Thần chỉ vào hai cánh cửa khép chặt của cửa sau nói với hắn, nói xong câu đó, sắc mặt của hắn bắt đầu biến có chút kích động, nhấc chân chuẩn bị rời đi.
Vừa rồi, Thương Đông Thần tập trung suy nghĩ lời hạ nhân kia nói, hắn phát hiện ra gã sai vặt này hình như muốn buộc mình đi ra ngoài. Liền tự trách mình, vừa rồi lại nóng ruột muốn mau chóng làm cho nam nhân này rời đi, muốn nhanh chút đi gặp Như Nhi muội muội, không để ý đến lời nam nhân này nói, khi phát hiện ra trong lòng hắn có chút kích động.
"Chờ một chút." Gã sai vặt nóng vội bắt lấy tay Thương Đông Thần, sau đó nắm chặt không để hắn rời đi.
Thương Đông Thần nổi giận, nhìn đến tay hắn đang nắm tay mình, không khách khí cúi đầu xuống cắn lên mu bàn tay hắn một cái.
"A... ." Gã sai vặt bị đau kêu to, nhanh chóng bỏ tay đang nắm tay Thương Đông Thần ra, ánh mắt hắn đỏ lên liền hướng về cổ Thương Đông Thần đánh một cái.
"Đông" một tiếng, Thương Đông Thần té xỉu ở trên đất, bất tỉnh nhân sự .