Thương Đông Thần môi kiều thật cao than thở, "Như Nhi muội muội muội đừng sợ, Thần Nhi bảo vệ muội." Nói xong câu đó, hắn buông nàng ra, tự nhiên xoay người đẩy Lục Nhi đang đứng bên cạnh ra xa vài bước, chống nạnh nổi giận đùng đùng với Lục Nhi, "Lục Nhi, ngươi hư, Như Nhi muội muội không bị ai đánh hết, mặt nàng đỏ hồng là vì vừa thân Thần Nhi”.
"A... . . . ." Lục nhi mở to tròng mắt nhìn sang thấy tiểu thư nhà mình mặt cúi gằm gần sát mặt bàn rồi, một lát lại nhìn sang cô gia tương lai người đang không hiểu mọi chuyện, nháy mắt, mặt Lục Nhi cũng đỏ lên, cúi đầu, "Tiểu thư, Lục Nhi đi ra ngoài xem Tiểu Ngũ đã xong việc chưa ." Lưu lại câu này xong cả người nàng liền bay nhanh ra ngoài.
"Này, sao đã đi rồi, Thần Nhi còn chưa nói xong mà." Thương Đông Thần gãi gãi đầu, nghiêng đầu nhìn Lục Nhi chạy đi lầu bà lầu bầu nói.
Hàn Mạch Như ngẩng đầu nhìn tên ngốc kia ánh mắt xem thường, cái tên ngốc này, uổng cho vừa rồi mình còn ngàn dặn vạn dặn hắn không được nói chuyện kia ra với ai, thế mà mới quay người một cái đã nói ra với Lục Nhi rồi.
Nhưng mà chuyện này Hàn Mạch Như lại nghĩ oan cho Thương Đông Thần, chính là nàng dạy hắn không được nói cho ai biết cảm giác khi hai người thân nhau, lại không cấm hắn nói chuyện nàng thân hắn ra với người khác.
"Lại đây ngồi xuống." Khuôn mặt Hàn Mạch Như bình thường vẫn dịu dàng nhưng bây giờ lại nghiêm túc nhìn hắn.
Thương Đông Thần ngây ngô đi tới ngồi bên cạnh nàng, tròng mắt đen bóng nhìn nàng chằm chằm hỏi, "Như Nhi muội muội, muội gọi Thần Nhi đến là có chuyện gì?"
Hàn Mạch Như vốn định răn dạy hắn không được đem chuyện của mình và hắn ra nói lung tung cho mọi người biết, nhưng chợt nghĩ hay là thôi đi, chờ khi bọn họ thành thân xong về sau lại từ từ dạy, hiện tại cũng không thể một lát đã dạy được.bg-ssp-{height:px}
Hàn Mạch Như không nghĩ ngợi nữa, cười với hắn hỏi: "Không có chuyện gì, Như Nhi muốn hỏi Thần Nhi ca ca, mặt của huynh còn đau không?"
Thương Đông Thần được nàng nhắc như vậy mới nhớ lại, lúc này mới phát hiện mặt mình bị đau, lập tức lại vẻ mặt đau khổ nói, "Hiện tại vẫn đau." Nói xong, hắn lại đưa mặt đến gần môi nàng, đôi mắt mong chờ nhìn chằm chằm nàng, giống như đang nói với nàng, mau tới thân, mau tới thân.
Hàn Mạch Như sao lại không nhìn ra chút mánh khóe này của hắn, nhưng mà lần này nàng sẽ không tốt như trước nữa, khuôn mặt làm bộ tức giận nói, "Thần Nhi ca ca, vốn Như Nhi muội muội là muốn thân một chút Thần Nhi ca ca , nhưng vì vừa rồi Thần Nhi ca ca làm sai một chuyện chọc cho Như Nhi muội muội tức giận, hiện tại không có."
"Thần Nhi có chọc Như Nhi muội muội tức giận đâu." Thương Đông Thần vừa nghe không có thân ái thưởng cho, lập tức không thuận theo, bĩu môi phát ra kháng nghị, trong đầu hắn nghĩ mãi không ra mình đã làm gì mà chọc Như Nhi muội muội tức giận.
Hàn Mạch Như giải thích cho hắn biết nguyên nhân mình tức giận: "Bởi vì Thần Nhi ca ca đem bí mật của chúng ta nói cho Lục Nhi biết, làm cho Lục Nhi cười Như Nhi, cho nên Như Nhi tức giận."
Thương Đông Thần kéo kéo tóc, trong đầu luôn nghĩ đến những chuyện mình làm vừa rồi, hình như mình chỉ nói cho Lục Nhi biết chuyện Như Nhi thân mình, hạ nháy mắt, Thương Đông Thần bĩu môi, khẩu khí nhận sai nói với Hàn Mạch Như, "Thực xin lỗi, Như Nhi muội muội, về sau Thần Nhi sẽ không nói cho người khác bí mật của chúng ta nữa ."