Sau khi cười một trận thoải mái xong, ánh mắt âm hiểm của Ngô Hạo Thiên nhìn về phía Thương Đông Thần lúc này đã nín khóc, toàn thân run run chỉ vào hắn quát, "Ngươi tên ngốc này, dựa vào cái gì cướp đi nữ nhân của ta, ngươi tên ngốc này."
Trên mặt Thương Đông Thần lập tức trở nên phẫn nộ, hắn vừa được mười bảy tuổi, tuy rằng trí lực chỉ có mười tuổi, nhưng cũng biết “tên ngốc” là dùng để mắng chửi người, là không xuôi tai, hắn trừng lớn một đôi mắt nhìn Ngô Hạo Thiên lớn tiếng nói, "Ta không phải tên ngốc, ngươi mới là tên ngốc, mẫu thân nói, nếu nói đến ai khác là tên ngốc người đó mới là tên ngốc, ngươi mới là tên ngốc." Nói tới đây, Thương Đông Thần lại đem ánh mắt hướng Hàn Mạch Như nhìn đi lại, lộ lấy lòng tươi cười hỏi, "Như Nhi muội muội, ngươi thấy Thần Nhi nói có đúng không nào? Hắn mới là tên ngốc phải không?”.
Lời hắn nói là vô tâm, nhưng cũng làm cho người ta nghe được không nhịn được che miệng cười khẽ, Hàn Mạch Như bị bộ dạng lấy lòng của hắn vừa rồi đối với mình làm cho buồn cười, mà bên kia Lục nhi cùng Tiểu Ngũ buồn cười là bởi vì lời nói vừa rồi của thiếu gia (cô gia) nhà mình, bọn họ thật không ngờ thiếu gia (cô gia) nhà mình tuy rằng ngây ngốc, cũng có thể làm cho một người thông minh như Ngô đại thiếu gia tức giận.
Ngô Hạo Thiên trong lòng căm phẫn, đặc biệt lúc hắn nhìn thấy mọi người trong phòng đều đang tươi cười, thấy bọn họ đây là đang cười nhạo mình bị một tên ngốc làm nhục, khuôn mặt dữ tợn ánh mắt âm hiểm đảo qua mọi người trong phòng một vòng, đặc biệt ánh mắt hắn khi nhìn đến Thương Đông Thần càng thêm ác liệt.
Trong lòng nghẹn một cỗ oán khí, Ngô Hạo Thiên sửa sang lại quần áo trên dưới vừa rồi vì giằng co mà sắp biến thành mớ rẻ rách, sau đó còn thuận tiện tay sửa sửa lại mái tóc rồi mới nhìn Thương Đông Thần hừ lạnh một tiếng, vung tay áo một cái, mặt tức giận theo hướng phòng ngoài bước đi.
"Hừ, xùy xùy." Lục nhi vừa thấy tên đáng ghét Ngô Hạo Thiên đi rồi, lập tức chạy đến cửa làm bộ dáng như đang xua gà ra khỏi lồng.
Hàn Mạch Như nhìn bộ dáng bướng bỉnh này của Lục Nhi, vừa bực mình vừa buồn cười đi tới điểm một cái ở trán nàng, giọng điệu lộ ra bao dung trách cứ nói, "Ngươi tiểu bướng bỉnh này, được rồi, người ta đã đi xa, đem đóng cửa phòng lại đi, tránh làm cho người ta chê cười."bg-ssp-{height:px}
"Ai, tốt." Trên mặt Lục Nhi một lần nữa nổi lên cao hứng tươi cười, động tác nhẹ nhàng đem cửa phòng đóng lại.
Thấy người xấu đi rồi, Thương Đông Thần trên mặt luôn luôn cười hề hề, đương nhiên hắn động tác nhỏ cũng là ùn ùn, tựa như bây giờ.
Thương Đông Thần nhìn lại nhìn Hàn Mạch Như, hơn nữa trong ánh mắt còn mang theo đáng thương, ánh mắt của hắn dừng lại càng lâu trên người Hàn Mạch Như, miệng hắn liền kiều càng cao. Đột nhiên, cặp mắt hữu thần của hắn vòng vo trái phải một cái, đột nhiên hắn ôi một tiếng đau hô, "Ôi, mặt ta a, đau quá, đau quá a."
Đang giúp Lục nhi cùng Tiểu Ngũ kiểm tra miệng vết thương, Hàn Mạch Như nghe được tiếng la kêu đau của hắn, dọa trong lòng nàng hoảng hốt, buông chuyện trong tay ra đi đến bên người hắn, an ủi nói, "Thần ca ca, huynh thế nào, có phải trên mặt rất đau hay không, đừng sợ, đợi Như Nhi muội muội bôi chút thuốc cho huynh là khỏi ngay."
Thương Đông Thần vừa thấy Như Nhi muội muội đi đến bên cạnh mình, trong đầu chỉ biết là lần này tuyệt đối không thể để Như Nhi muội muội rời khỏi người mình, không thể để Như Nhi muội muội giúp Tiểu Ngũ và Lục Nhi xem miệng vết thương, hắn muốn Như Nhi muội muội ở bên cạnh mình, hắn không thích Như Nhi muội muội dịu dàng như vậy nói chuyện với người khác.
Thương Đông Thần không biết vì sao bản thân lại nghĩ như vậy, theo bản năng ngay tại lúc Hàn Mạch Như đi đến bên cạnh mình hắn bắt được tay nàng, đáng thương lấy lòng nói, "Như Nhi muội muội, muội ở lại bên cạnh Thần Nhi được không, đừng rời khỏi Thần Nhi nha."