Qua đi hai ba ngày, Hàn gia cùng Thương gia đều bận rộn bàn chuyện hôn nhân của hai nhà, mà đối với hai vị đương sự thì hoàn toàn không để chuyện này ở trong lòng.
Hiện tại bởi vì hai vợ chồng Hàn Thiên Liễu đều đã biết bộ dáng thật sự cửa Thương Đông Thần, đối với vị ngốc con rể này hai người cũng chậm rãi thừa nhận.
Chuyện này được công khai đối với Thương Đông Thần mà nói thì không có gì hưng phấn hơn, bởi vì khi mới đến đây, Thương Vô Lăng và Thương Lưu thị vì không muốn để người Hàn gia biết nhi tử mình là cái ngốc tử cho nên không cho hắn rời khỏi sân viện, lúc nào cũng có người theo sau, không thể đi dạo hay cùng người Hàn gia tiếp xúc.
Từ chuyện công bố việc đó, do không còn sợ người Hàn gia phát hiện nữa, mà Thương Đông Thần được tự do đi dạo ở Hàn phủ, mấy ngày nay, bởi vì không bị cha mẹ hạn chế, mỗi ngày cơ hồ là Thương Đông Thần đều hướng viện của Hàn Mạch Như chạy đến.
"Như Nhi muội muội, Thần Nhi tới tìm ngươi ."
Lúc này Hàn Mạch Như đang ở trong phòng đọc sách, nghe thấy bên ngoài truyền vào thanh âm khoan khoái, khóe miệng gợi lên một chút khoái trá ý cười, buông sách trong tay đi ra.
Vừa mở cửa phòng ra liền thấy Thương Đông Thần chạy vào, khuôn mặt tuấn dật bởi vì chạy quá nhanh mà đỏ bừng, trên mặt hắn lại là tươi cười làm cho Hàn Mạch Như nhìn đến thất thần một hồi lâu.
Cho đến lúc Thương Đông Thần chạy đến bên người nàng, tiếng thở gấp do chạy nhanh của hắn mới làm cho nàng tỉnh táo lại, Hàn Mạch Như thế mới biết mình vừa rồi bị hắn làm cho mê hoặc, hoàn hảo là ở chung quanh bọn họ không có người khác, bằng không nàng sẽ mất hết mặt mũi, nàng cư nhiên bị hắn làm cho mê hoặc.
"Như Nhi, ngươi làm sao vậy, mặt của ngươi hảo hồng nga, giống như là quả đào vậy." Thương Đông Thần nháy ánh mắt hồn nhiên để sát đến mặt nàng hỏi.bg-ssp-{height:px}
Hàn Mạch Như xấu hổ cười cười, hai cái chân rút lui một bước, bởi vì nàng phát hiện bản thân cùng hắn giống như đứng rất gần, làm cho nàng có thể cảm nhận được cả hơi thở của hắn.
Nàng nhìn thấy trên chán hắn có vài giọt mồ hôi chưa rơi xuống, Hàn Mạch Như lấy ra khăn tay bên người hướng trên chán hắn lau lau vài cái, một bên giọng điệu ôn nhu hỏi hắn, "Thần nhi ca ca, ngươi chạy nhanh như vậy đến nơi này của Như nhi là có chuyện gì sao? Có phải hay không là có cái gì muốn tặng cho Như nhi”.
Nàng sở dĩ hỏi như vậy đó là bởi vì nàng nhìn thấy ngốc nam nhân này đặt một bàn tay ở sau lưng, nàng dám khẳng định ngốc nam nhân này đằng sau lưng có giấu cái gì đó.
Thương Đông Thần híp híp hai mắt to, biểu cảm thập phần hưởng thụ Hàn Mạch Như lau mặt cho hắn, bộ dáng kia y hệt con mèo nhỏ khi được chủ nhân vuốt ve, phi thường đáng yêu.
Hắn vừa nghe đến câu hỏi này của nàng, khuôn mặt đang hưởng thụ có nét chột dạ, cái tay đang ở sau lưng của hắn bất an động vài cái, hắn nhỏ giọng hướng nàng nói, "Thần nhi, Thần nhi có cái này muốn tặng cho Như nhi muội muội”.
Thương Đông Thần bĩu bĩu môi nghĩ, Như Nhi muội muội làm sao có thể thông minh như vậy, cư nhiên đoán được mình qua đây là muốn tặng đồ cho nàng, làm hại hắn muốn cho nàng một cái kinh hỷ giống như Tiểu Ngũ nói mà không thành công, hắn thật sự nghĩ sẽ nhìn thấy biểu hiện kinh hỷ của Như nhi muội muội khi nhìn thấy hắn tặng vật kia cho nàng giống như Tiểu Ngũ nói.
Hàn Mạch Như ánh mắt có chút vội vàng hỏi hắn, "Thần Nhi ca ca muốn đưa cái gì cho Như Nhi a?"
Nàng thật không ngờ ngốc nam nhân này lại có hành động như vậy, nhưng nàng thật sự thật cao hứng, mặc kệ hắn đưa cho bản thân cái gì, nàng đều sẽ xem nó giống như là bảo bối mà cất giữ.