Thật lâu sau, hắn mới buông lỏng cánh tay khẽ run, tay áo màu trắng lướt qua cánh tay nàng, hắn lặng lẽ rời đi, trên mặt là nụ cười ưu thương nhàn nhạt.
Thật lâu sau, khi cửa lớn mở rộng, gió xuân thổi vào phòng phe phẩy tóc đen hai bên má, trái tim Tang Vi Sương rốt cục cũng khôi phục bình thường.
Tắm rửa xong nàng ngồi lên giường, trong ánh đèn ấm áp, tay nàng cầm cây trâm ngọc bích kia, phía trên có khắc hoa nhưng nàng không nhận thấy, nghĩ đến cây trâm này là Tiểu Lâu làm ra, nàng chợt mừng vì hắn có thể tặng nàng, dù sao thì hôm nay cũng là ngày cập kê ở kiếp này của nàng.
Phụ hoàng mẫu hậu mất rồi, nàng không còn trưởng bối nữa, nếu tiểu cô cô còn sống, nàng nhất định sẽ quấn lấy tiểu cô cô, để người cài cho nàng cây trâm Tiểu Lâu tự tay làm. Trâm do Lâu Kiêm Gia làm, mang theo lời chúc phúc của các trưởng bối, kiếp này dù không có kết quả, dù không được chết tử tế nàng cũng không còn gì tiếc nuối.
Siết chặt cây trâm trong tay, đôi con ngươi trong trẻo lạnh như băng tuyết, phụ hoàng mẫu hậu nàng chết đi, tộc nhân nàng thành tôi tớ nô bộc, bốn năm rồi, tiểu cô cô nhất định phải gắng gượng, Hoa Dương chắc chắn sẽ tìm được thời cơ tốt nhất trở lại Lạc đô_____giẫm lên xương cốt kẻ thù.
Giờ Tuất một khắc, Cẩm Văn mệt nhọc cả ngày đã ngủ say, phòng Tang Vi Sương cũng đã tắt đèn, ba nha hoàn tổng quản, những nha hoàn và nô bộc khác đều đã về phòng. Lâu Kiêm Gia khoác một tấm áo choàng đen, vội vội vàng vàng rời khỏi phủ từ cổng sau Thần phủ, các thị vệ không ngăn hắn bởi Thần nhị gia hôm nay đã nới rộng việc quản lý không còn quá nghiêm ngặt với các khách quý Tang gia nữa.
Bộ dạng hắn rất vội, đường nét trên mặt khẩn trương mà cứng ngắc, hiển nhiên đã xảy ra chuyện rất quan trọng.
Khi hắn dựa theo con đường trong trí nhớ đi đến Xuyên Ông các thì đã là giờ Hợi.
Mặc dù Xuyên Ông các còn rất thưa thớt người qua lại, nhưng phần lớn mọi người đều đã rời đi nên bóng dáng kẻ nửa đường quay lại như hắn rất dễ thấy.
Một người hầu rượu nhìn thấy hắn.
- Vị công tử này?
Người hầu rượu nhận ra hắn, đúng, đó chính là người hầu rượu lúc các thiếu gia thành Hoài Châu chơi “Lưu thương khúc thủy”.
Lâu Kiêm Gia chỉ nhìn người hầu rượu đó một cái rồi đi ngang qua đại điện về phía Đài xem lễ.
- Vị công tử này đang tìm gì vậy? Tôi đem đèn cho công tử nhé, bên Đài xem lễ đã tắt lửa rồi.
Người hầu rượu lấy một chiếc đèn lồng nhanh chóng chạy về phía hắn.
Lâu Kiêm Gia chạy theo hướng cánh rừng bên con suối chơi Lưu thương khúc thủy, người hầu rượu chợt nói:
- Công tử, bên đó tôi và các đồng nghiệp quét dọn rồi, chỉ có một khối ngọc bội bị đánh rơi, bên trên khắc chữ “Viên” đã được đưa tới Viên phủ, không biết vật công tử đánh rơi là vật gì? Tôi có thể tìm giúp công tử?
Lâu Kiêm Gia nhìn người hầu rượu, định mở miệng nhưng lại chợt trầm mặc, nhanh chóng đi về phía rừng trúc phía Tây Đài xem lễ.
- Công tử! Ngài đợi chút!
Người hầu rượu sợ công tử kỳ lạ này bị ngã, không ngờ chính bản thân mình lại bị ngã.
- Ui da!
Một tiếng kêu vang lên, thứ gì đó ấm áp chảy ra, người hầu rượu bất đắc dĩ cười khổ:
- Mình cầm đèn mà thị lực còn không bằng người không cầm đèn. Ai da, thật là..
Khi người hầu rượu chống cơ thể đứng dậy thì phát hiện “công tử kỳ lạ” kia đã đi mất bóng rồi.
Nhìn rừng đào và rừng trúc đen kịt phía Tây Đài xem lễ, người hầu rượu càng nghĩ càng lo lắng.
- Mình xử lý vết thương rồi gọi thêm vài người đi tìm công tử kia.
Bên ấy quá rộng, một mình công tử ấy tìm sẽ mệt lắm.
- Mình phải nhanh lên chút.
Nơi đầu tiên Lâu Kiêm Gia nghĩ đến là khoảnh rừng trúc mà hắn đã đi qua, hắn từng dừng lại ở đó, hơn nữa còn rất thất thố, hẳn là bị rơi mất ở đó mới đúng.
Vẻ mặt hắn hoang mang không đổi, một thiếu niên với chuyện gì cũng vô tri vô giác như hắn lại để tâm đến một cây trâm gỗ trầm hương đến thế.
Hắn vốn muốn tự tay tặng nàng, ngọc thạch lạnh ấm cũng như tính tình của Vi Sương, nhưng hắn càng muốn tặng nàng cây trâm hắn khắc đầu tiên trong đời, cho dù là hai cây trâm ấy bề ngoài giống nhau như đúc.
Mất rồi, nói thế nào cũng phải tìm được.
Hắn dọc theo đường mòn tìm kiếm, dù tối nay không có ánh trăng nhưng năng lực nhìn ban đêm của hắn do nhiều năm luyện võ tạo thành vẫn còn. Nhưng dọc theo đường mòn cho tới chỗ hắn từng đứng đều không có.
Hắn hơi hoảng loạn, trong lúc hoang mang, hắn không hề chú ý tới những tiếng động kỳ quái không phải tiếng gió thổi qua lá trúc...
Làm sao bây giờ..
Hắn than khẽ trong lòng, sải bước về phía rừng đào, hắn nhớ khi hắn rời khỏi rừng trúc, có đi ngang một khoảnh rừng đào, còn thất thần đụng phải vài người.
Có lẽ là đánh rơi trên đường mòn trong rừng đào, hắn bắt đầu lo lắng, hay nó bị người khác nhặt rồi?
Hắn lắc đầu, một cây trâm gỗ tầm thường mà thôi, người khác dù có thấy cũng chưa chắc đã để ý. Không đâu, nhất định là không có ai nhặt.
Bạch y hòa vào sắc đêm của rừng đào, gió vượt qua sông thổi cánh hoa đào bay múa đầy trời, màn đêm sâu thẳm, bóng người vội vã.
Bước chân hắn hỗn loạn, mái tóc được Tang Vi Sương búi chặt buổi sáng bị gió thổi hơi lỏng lẻo, mồ hôi trên trán rỉ ra.
Một ánh sáng màu vàng lọt vào tầm mắt mông lung của hắn, đến gần hơn thì thấy nơi sâu trong rừng đào có một chiếc đèn lồng vải lụa.
Hắn không chút suy nghĩ, bởi trên cánh hoa đào nằm cách đó không xa là một cây trâm gỗ trầm hương mộc mạc.
Hắn nhấc bước chạy về phía cây trâm kia, khi đến chỗ cách cây trâm khoảng hai thước thì đột ngột dừng lại.
Có lẽ là phản ứng bản năng của thân thể cảm thấy không hợp với quy luật và lẽ thường.
Nhưng hắn vẫn chậm một bước, một sợi dây thừng từ dưới đất bắn lên, cuốn lấy chân trái hắn. Đôi mắt đẹp âm trầm, chân mày như tranh vẽ khẽ động, chân trái giơ lên định dùng sức giãy đứt sợi dây thừng. Hắn ngạc nhiên phát hiện người nắm đầu kia sợi dây rất mạnh, nếu cứ giằng co tiếp, chắc chắn hắn sẽ bị thương.
Hắn không nói được, chỉ có thể yên lặng chờ biến cố mà thôi.
Rốt cục là ai? Lúc này hắn mới suy nghĩ cẩn thận, có người gài bẫy dụ hắn tới, cách thức giống như bọn Cẩu Oa Tử hồi đó biết hắn sẽ đi ra sau núi nên thả chó cắn hắn vậy. Có người biết hắn sẽ đi tìm cây trâm bị mất nên thiết lập bẫy, tại hắn ngu ngốc không nhận ra, vừa rồi là bản năng thân thể ngăn hắn bước thêm một bước nữa ư?
Trong thành Hoài Châu này, ai cảm thấy hứng thú với hắn?
Nói cách khác, trừ Cẩu Oa Tử, hắn còn đắc tội với ai? Hơn nữa, Cẩu Oa Tử cũng không thông minh như vậy...
Có thể nghĩ ra liên hoàn kế nhất định phải là người giống Vi Sương, không, hắn phủ quyết trong lòng, không có người nào có thể so sánh với Vi Sương.
- Tần lão, tiểu tử kia đang ở bên đó kìa, ông không ra trói lại đi, chúng ta nhanh chóng về Trường An nhé?
Tần Linh vội vàng nghiêng mặt qua nhìn Tần lão đang đứng “ngẩn người”.
- Này, ông đừng có vui quá hóa ngốc đấy chứ?
Tần Linh vội đưa tay ra đẩy ông.
- Nha đầu chết tiệt nhỏ tiếng thôi!
Tần lão giận trừng nàng, nháy nháy mắt ra hiệu.
Tần Linh lập tức nhận ra được điều bất thường, nàng nhìn quanh một vòng, chỉ có tiếng gió, rất mơ hồ...
Hỏng rồi! Có sát khí! Nồng nặc sát khí.
Đang nghĩ đến đây, nàng thấy ánh sáng trắng lóe lên, một bóng đen đâm về phía Lâu Kiêm Gia!
Lời tác giả: Kỳ thực nữ chính là “đen” ngầm, lúc bình thường, lúc trấn tĩnh, hoặc lúc cười đều ngầm có chút “đen”, spoil một chút để các chương sau từ từ tiết lộ vậy. Cô ấy không hành động là thực sự không hành động, thể loại đánh một cái tát quá rõ ràng Đại Đam không viết được, dù sao thì cô ấy đã mất nước rồi, chuyện cũ trong quá khứ cảnh còn người mất, thêm vào đó là toàn bộ những người có liên quan đều mất cả, đây không phải thể loại truyện làm lại từ đầu, cũng không phải trùng sinh về quá khứ mấy năm trước, mình vẫn là chính mình, cho nên đây cũng là một thách thức Đam đặt ra. Có điều xem ra kết quả trước mắt vẫn rất thất bại.
Editor: Chỗ này mình hợp gu với tác giả nè, mình rất anti mấy thể loại kiếp trước ngu ngu, bị dụ, bị lừa đủ thứ, sau đó trùng sinh làm lại cuộc đời, trở nên sang chảnh, thông minh bá đạo này nọ. Với mình, thất bại là thất bại, ngu thì phải trả giá, trên đời không có chữ "nếu như". Bởi vậy mới kết cái truyện này ~.~