- Tỷ, chúng ta cũng vào đi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cẩm Văn rõ ràng rất khẩn trương, hắn đã chuẩn bị rất lâu cho ngày hôm nay. Theo hắn được biết từ chỗ Vấn Ngọc, thành Hoài Châu mấy năm gần đây nổi lên việc chọn con em ưu tú khoảng mười đến mười bốn tuổi thuộc gia đình tử tế trong Đào hoa yến để đưa vào Lạc đô bồi dưỡng nhân tài cho triều đình.
Thế là các châu huyện ở phía Nam Diêu quốc, trên là thế gia tài tuấn, dưới là thương nhân phú hộ đều phái con mình tới tham gia.
Hắn chỉ muốn tranh chút vinh dự về cho Tang gia làm quà sinh nhật đại tỷ, cho đại tỷ biết hắn đã trưởng thành, đã có năng lực góp sức vì Tang gia. Đây chính là lý do hắn nỗ lực học tập dù đang trên lộ trình ở Thần gia, tuy hắn không thông minh bằng đại tỷ, cũng không để bụng quẻ bói kia, nhưng hắn sẽ dốc lòng vì nước, sẽ nghe nhiều hiểu rộng, hắn sẽ vì Tang gia mà giành được công danh lớn quay về.
Cửa Xuyên Ông các đông nghịt người, trước cửa hơn mười mét chật như nêm cối.
Dương Yên mất rất nhiều sức đi trước mở đường, ba nha hoàn Vấn Ngọc, Thục Điệp và Niệp Hiệp cũng thở hổn hển.
- Vấn Ngọc tỷ tỷ, lúc này Bạc tướng quân và gia nhà chúng ta vẫn chưa tới, chờ hai người họ tới, những người này còn không nhường đường nịnh nọt hay sao?
Thục Điệp cong môi nói.
Vấn Ngọc cười nàng ấy:
- Nha đầu muội thì biết gì, đừng nói nữa, mau vào thôi.
Lâu Kiêm Gia đi sau cùng, chợt bị va phải, một người ngã dưới chân hắn, hắn sửng sốt đưa tay ra đỡ, đó là một thiếu niên trạc tuổi hắn, dung mạo tuấn tú, mặc y phục vải bình thường nhưng lại toát lên vẻ anh khí rạng ngời.
Lâu Kiêm Gia đỡ người đó dậy rồi mới phát hiện thiếu niên kia cao cũng tầm hắn, hơi vạm vỡ hơn hắn, khó mà tin được loại nam tử này lại bị chen ngã trên mặt đất.
- Đa tạ công tử đã đỡ ta, vừa nãy ta bị chen nên choáng váng, ngã xuống đất.
Mặt thiếu niên ửng đỏ vì lúng túng, rõ ràng là cảm thấy bối rối về trạng thái vừa rồi của mình.
Lâu Kiêm Gia nhìn hắn nhưng không nói gì, xoay người đuổi theo nhóm Vi Sương.
- Này, công tử……….
Nam nhi cao lớn kia đỏ mặt gọi, nhìn bóng lưng bạch y của Lâu Kiêm Gia thì mơ hồ có chút tiếc nuối, nghĩ đến gì đó hắn liền lớn tiếng hô to:
- Công tử mấy ngày tới e là có tai nạn đổ máu, đừng đi một mình về phía rừng đào.
Hắn có lòng tốt nhắc nhở nhưng sau khi thốt ra khỏi miệng lại cảm thấy rất đường đột, dù sao họ cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, ngay cả quen biết sơ sơ cũng không tính nữa là, nói những điều này người khác chắc chắn sẽ cho rằng hắn là kẻ điên nhỉ?
Lâu Kiêm Gia nội lực thâm hậu đương nhiên nghe được lời của thiếu niên, nhưng với trí lực hiện tại của hắn thì sao hiểu “tai nạn đổ máu” là gì chứ?
- Ca, huynh sao vậy?
Lúc này có hai tiểu thiếu niên mười mấy tuổi chạy về phía thiếu niên vừa bị ngã.
Thiếu niên ấy cười trong sáng:
- Không có chuyện gì, chỉ là ở đây nhiều người chen chúc quá làm ta hơi choáng váng, này, chúng ta đợi Bạc Ngạn biểu ca đến đi.
- Bạc Ngạn biểu ca giờ rất có quyền thế, huynh ấy mà đến thì những người chen chúc này chắc chắn sẽ dạt ra.
Một bé trai trong đó toàn thân mặc cẩm bào màu trắng ánh trăng, hai mắt sáng như sao, tỏa ra hào quang chói mắt.
Một bé trai khác mặc xiêm y lụa màu xanh hừ nhẹ:
- Là Bạc Ngạn biểu ca của huynh chứ không phải của đệ.
- A? Lục đệ...
Bóng dáng màu trắng ánh trăng nghe vậy, khuôn mặt nhỏ tức thì xụ xuống.
- Bạc Ngạn biểu ca của huynh đương nhiên cũng là Bạc Ngạn biểu ca của đệ.
Gương mặt bé trai y phục màu trắng ánh trăng có vẻ bi thương bất đắc dĩ. Tuy lục đệ là thứ xuất nhưng hắn vẫn luôn đối đãi với đệ ấy như huynh đệ ruột thịt cùng một mẹ. Rất lâu trước đây khi lục đệ còn sống trong viện của hạ nhân Bùi phủ, hắn đi ngang qua viện, thấy đệ ấy ngồi xổm trên mặt đất nhặt hạt đậu do người khác làm rơi. Lúc đó, khi biết người ngồi trong góc Tây viện Bùi phủ kia là lục đệ của hắn, ngực hắn đau vô cùng, đều là con của phụ thân, tại sao hắn và các ca ca được ăn ngon mặc đẹp, được phụ thân quan tâm che chở, trong khi đệ đệ của hắn lại ngồi trong góc nhặt những hạt đậu mà người khác bỏ đi. Tại sao trong Bùi phủ danh giá ở Hoài Châu lại có nơi khốn cùng như thế………
Từ lúc đó trở đi, Bùi Hữu Minh âm thầm thề, cả đời này dù thế nào hắn cũng sẽ che chở đệ đệ khỏi mưa gió, âu lo, không nơi nương tựa.
Hừ nhẹ một tiếng, Bùi Hữu Khanh không nhìn họ nữa, cúi đầu đi về phía Xuyên Ông các.
- Lục đệ……….
Bùi Hữu Minh nhỏ giọng lẩm bẩm câu gì đó, vẻ mặt hơi mất mát.
Thiếu niên vóc dáng cao cười với hắn:
- Tứ đệ, tính tình Hữu Khanh là vậy đó, đệ đừng để ý.
Hắn an ủi mấy câu rồi nói với nam nhân hắc y cường tráng phía sau:
- Chu bá bá dẫn tứ đệ và lục đệ vào đi, ta hơi choáng váng nên về phủ trước.
Bàn tay trắng trẻo của hắn che trán, vẻ mặt có chút bất lực.
- Đại ca không sao chứ?
Bùi Hữu Minh lo lắng hỏi.
Bùi Hữu Y nhàn nhạt lắc đầu, trên mặt đều là vẻ yêu thương với ấu đệ, nói:
- Huynh không sao, Hữu Minh mau vào đi, cố gắng để được cùng đại ca đến Lạc Dương.
- Vâng.
Bùi Hữu Minh gật đầu.
- Ngươi đi đâu thế?
Lâu Kiêm Gia vừa vào Xuyên Ông các thì thấy Tang Vi Sương đứng ở nơi cửa chính chờ hắn, khi ánh mắt nàng tìm được hắn, nhìn rõ khuôn mặt hắn, nàng liền khẩn trương hỏi.
Hắn mỉm cười lắc lắc đầu, nhưng chỉ trong chớp mắt, ánh mắt hắn lại trở nên hung ác, hắn nhẹ xoay người, dường như nhận ra có ai đó đi theo mình, vừa rồi có người ở phía sau dùng ánh mắt nóng rực nhìn hắn, trực giác của người luyện võ trong hắn đã cho hắn biết điều đó.
Tang Vi Sương đưa tay chỉnh lại tóc rồi nắm tay hắn đi vào đại sảnh.
- Bên kia là ca múa, hí khúc, bên nọ là viết văn, vẽ tranh……..Ta biết ngươi không có hứng thú với những cái này, để ta dẫn ngươi đến chỗ các chuyên gia ngọc thạch.
Vi Sương vừa nói vừa kéo Kiêm Gia vào trong, chợt nàng dừng bước:
- Ơ, Cẩm Văn đâu?
Đúng lúc này họ gặp Dương Yên đang vội vội vàng vàng tới tìm họ.
- Đương gia, tam thiếu gia muốn tham gia tuyển chọn ở Nam Diêu vào Văn Uyên các!
Dương Yên vội vã nói, sắc mặt không rõ là vui mừng hay hồi hộp.
- Văn Uyên các?
Tang Vi Sương giật mình, nàng đương nhiên biết Văn Uyên các, đó là nơi triều đình tuyển chọn những quan viên ưu tú, cứ mỗi ba năm Văn Uyên các sẽ tuyển chọn hơn một trăm thiếu niên ưu tú từ các nơi khoảng mười đến mười bốn tuổi, thậm chí có thể đến mười chín tuổi. Họ đều là thiếu niên anh tài hoặc thần đồng trẻ tuổi hoặc được truyền tụng khắp trăm dặm quê nhà về hiếu thảo trong sạch, lòng hiếu thảo cảm động trời xanh, siêng năng cầu tiến. Hoặc là người có năng lực phi phàm ở một phương diện nào đó...
Nghe Dương Yên nói đến Văn Uyên các, sắc mặt Tang Vi Sương trở nên vô cùng nghiêm túc, thậm chí vẻ bình tĩnh trước kia cũng có dấu hiệu rạn nứt.
- Đương gia?
Dương Yên sửng sốt, mở miệng gọi nàng.
Chân mày Tang Vi Sương khẽ chau, mơ hồ toát ra hơi thở lạnh giá, nàng im lặng đi đến nơi biển người tụ tập đông nhất trong Xuyên Ông các.
Văn Uyên các, Tiểu Cẩm đệ muốn tham gia náo nhiệt gì? Nơi triều đình bồi dưỡng nhân tài hoàn toàn không phải nơi dành cho người ngốc.
Nàng không muốn tương lai một ngày nào đó thấy Tiểu Cẩm trở thành một nam tử khôn khéo hai mặt, không muốn thấy hắn đeo mặt nạ giả dối lăn lộn trong triều đình.
- Tiểu Cẩm…….
Càng nghĩ nàng càng cảm thấy cổ họng khô khốc, thần sắc trên mặt hơi khẩn thiết ai oán.
Cuối cùng nàng cũng tìm được bóng dáng nho nhỏ của hắn, hắn và khoảng một trăm thiếu niên trạc tuổi đang ngồi trước thư án của mỗi người, xung quanh đã có quan binh ra ngoài duy trì an ninh trật tự.
- Tiểu Cẩm………
Nàng chăm chú nhìn, gọi tên hắn.