- Đi săn?
Tang Vi Sương hất tóc cho văng bụi bặm về phía sau:
- Đi săn liên quan gì đến ta? Chẳng lẽ bảo ta giúp hắn bắt thỏ à? Ta không đi, mệt lắm….
Tang Vi Sương lắc lư bước đi, cả người phiêu phiêu không tỉnh táo, họ không biết nàng gắng gượng cưỡi ngựa trở về, có gắng gượng nổi hay không là một chuyện, nếu không gượng được thì sẽ ngã dọc đường…..
Nàng đi một bước, lắc lư hai cái, “rầm” ngã xuống đất.
Khổng Chu kêu to, cương ngựa tuột khỏi tay, mọi người trong tiêu cục đều bị đánh thức, khoác áo mang giày lần lượt bước ra.
Khổng Chu bước lên thăm dò hơi thở của Tang Vi Sương, vừa rồi ông sắp bị dọa chết còn bây giờ thì sắp bị tức chết.
Người này ngã xuống đất lại thở to ngủ say sưa!
- Khổng gia, làm sao bây giờ?
Một thị vệ khó xử nói, Tang đương gia là nữ nhân, họ cũng không tiện hầu hạ.
- Đi gọi bà vợ nhà ông lên, rồi lại đi kéo xe ngựa tới, đưa đến chỗ Bạc tướng quân.
- A?
Quản gia hậu viện kinh hãi sắp rớt cằm, cái gì gọi là đưa đến chỗ Bạc tướng quân?
Khổng Chu trừng hắn, đập một tay lên đầu hắn:
- Đừng có nghĩ vớ vẩn!
Thấy hắn không động đậy, Khổng Chu quát:
- Còn không mau đi?!
Quản gia bị dọa rớt áo khoác ngoài không dám nhặt, chạy về phía hậu viện.
Vợ quản gia được tìm đến, vóc dáng bà béo lùn, bàn tay mập mạp dụi đôi mắt còn nhập nhèm, thấy cậu chủ Chủy ngã dưới đất, bà suýt la to lên. Nói đến nữ nhân mập này cũng kỳ lạ, bà vô cùng mập nhưng khuôn mặt lại khá ưa nhìn, không phản cảm như mấy bác gái ngoài chợ, vẫn có thể nhận ra được chút phong thái thời trẻ.
- Cái bà chết tiệt, không muốn đánh thức hết mấy người quanh đây thì câm miệng cho lão tử.
Quản gia hậu viện dắt xe ngựa tới, ra lệnh cho thê tử đưa Tang đương gia lên.
- Hai ngươi đi theo ta một chuyến, đưa đương gia đến phủ tướng quân rồi về ngủ.
Khổng Chu cầm roi, ngồi lên xe ngựa.
Hơn nửa đêm thấy Khổng Chu đưa Tang Vi Sương đến phủ hộ quốc tướng quân, Bạc Ngạn không có bị tức chết.
- Nàng ta lăn trong bùn hay đến Tây Bắc thổi cát vàng vậy?
Bạc Ngạn đứng trước mặt Tang Vi Sương, đưa tay chọc chọc hai má nàng, đầu ngón tay trắng trẻo của hắn dính “vết đen”, ánh mắt hắn thay đổi kỳ quái, sau đó là ghét bỏ lau đầu ngón tay lên y phục…..
- Thật bẩn!…..
Bạc Ngạn không chút lưu tình nói trước cả đám người:
- Phiền thẩm đây ném người này vào thùng nước nóng cọ rửa cho tốt…….bổn tướng quân thực nhìn không nổi…….
Môi Niếp Thận run lên ba cái, hắn biết Bạc Ngạn thích sạch sẽ nhưng Tang Vi Sương tốt xấu gì cũng là một nữ nhân……các nam nhân như họ đều thấy “xấu hổ” thay nàng ta.
- Dạ, tướng quân.
Đại thẩm mập bế Tang Vi Sương đi về phía gian phòng mà mấy thị vệ chỉ.
Bạc Ngạn đứng dậy, nhanh nhẹn chỉnh lại áo bào rồi xoay người đi về phía giường trà, hắn vừa cất bước, dáng người thon dài liền hiện ra rõ ràng.
- Không còn sớm nữa, mấy người Khổng Chu về đi.
Bạc Ngạn dặn Niếp Thận tiễn khách.
Sau khi họ đi rồi, sắc mặt hắn lại khôi phục vẻ thờ ơ lạnh nhạt.
Nữ nhân kia nhiều ngày liền đi đâu thế? Hắn chưa từng thấy nữ nhân nào ngay cả hình tượng của mình cũng không quan tâm, trong thành Lạc Dương dù là các công tử trẻ tuổi cũng rất quan tâm đến hình tượng của mình, trong khi Tang Vi Sương lại khiến bản thân trông chẳng khác ăn mày là mấy.
Sau thời gian một nén hương, đại thẩm mập đứng trước cửa Tư Nhân Cư thưa lời, nói Tang đương gia đã tắm rửa thay y phục xong xuôi, chỉ là……vẫn chưa tỉnh lại.
Trước đó Bạc Ngạn chỉ cho rằng nàng ngủ nhưng bây giờ nghe nói tắm rửa thay y phục xong mà nàng vẫn chưa tỉnh thì sốt ruột toát mồ hôi lạnh.
- Ngươi bế nàng ta đến chỗ bổn tướng quân, Thận nhi gọi quân y tới đây!
- Hả? Cái gì?…..
Đại thẩm mập tưởng mình nghe nhầm, vừa định hỏi cho rõ thì trong nhà truyền đến tiếng rống giận không kiên nhẫn___
- Còn không mau đi?
Đại thẩm mập mang Tang Vi Sương đến Tư Nhân Cư của Bạc Ngạn, sau khi vào, bà luôn không ngừng qua lại trong điện, nhìn rất lâu mới thấy giường trà, bèn đi về phía đó.
- Ngươi làm gì đấy?
Đôi con ngươi trong trẻo như ánh trăng nhìn nữ nhân mập, giọng điệu cứng nhắc lạnh nhạt:
- Đặt nàng ta lên giường đi.
- A, hả?
Bà toát mồ hôi lạnh cả người, bà có nghe lầm không? Tướng quân ra lệnh bà đặt cậu chủ Chủy lên giường?
Không phải tướng quân muốn…..
Trên mặt đại thẩm mập xuất hiện biểu cảm tuyệt vọng rất vi diệu, trong lòng nghĩ tướng quân lại là nam nhân xấu lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, bà đau lòng thay cậu chủ Chủy, cậu chủ Chủy là người tốt như vậy, bà chưa từng thấy người chủ nào quan tâm tới thuộc hạ hơn cậu chủ Chủy…..
Đại thẩm mập sau khi đặt Tang Vi Sương lên giường Bạc Ngạn thì lại dùng cách thức “sinh tử biệt ly” “cứ ba bước lại quay đầu”.
Đôi con ngươi sâu thẳm của Bạc Ngạn lạnh lùng trừng trừng đầy uy nghiêm, khó chịu như bị người khác tát vào mặt vậy.
Bà này tưởng Bạc Ngạn hắn là loại người nào chứ?
Hắn sẽ để ý một nữ nhân quái đản muốn vóc dáng không có vóc dáng, muốn dịu dàng không có dịu dàng? Còn nữa, dù hắn có thực sự để ý nữ nhân nào thì cũng sẽ không vô sỉ đến mức lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!
- Còn không mau cút?
Nhìn là thấy phiền lòng, Bạc Ngạn gầm giận dữ đuổi đại thẩm mập ra ngoài.
Đại thẩm mập sợ hãi, thịt mỡ cả người run rẩy, thầm nghĩ: Bạc Ngạn tướng quân trông cũng đàng hoàng, không ngờ lại là ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo, “không thể đợi nổi” muốn “ra tay” với cậu chủ Chủy…..tội nghiệp cậu chủ Chủy nhà bà vẫn đang ngủ như heo chết……
Góc áo của đại thẩm mập sắp bị bàn tay đẫy đà của bà xé nát, bà đi mỗi bước mỗi quay đầu, nói thế nào cũng không muốn rời khỏi Tư Nhân Cư.
Niếp Thận “nhìn hết toàn cục” khuôn mặt lạnh băng đen như đáy nồi, đi tới chỗ đại thẩm mập, lệnh cho hai thị vệ đưa bà về Chủy Vũ tiêu cục.
Nào ngờ đại thẩm mập kia lại bỗng dưng bướng bỉnh, ngẩng đầu run rẩy nhìn chằm chằm hắn nói bà muốn đưa cậu chủ Chủy đi.
Gân xanh trên thái dương Niếp Thận nhảy lên, tức khắc hiểu được đạo lý: “Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng”.
Nữ nhân nào nữ nô nấy.
Hắn lạnh mặt nói với đại thẩm mập kia:
- Bà nghĩ nhiều rồi.
Bạc Ngạn không thèm làm gì “nữ nhân điên” kia đâu, huống hồ hắn đứng cạnh Bạc Ngạn, Bạc Ngạn sẽ làm gì Tang Vi Sương trước mặt hắn à?
Niếp Thận vào trong Tư Nhân Cư, thấy Bạc Ngạn đang ngồi trước giường, hắn có nhìn nhầm hay không? Bạc Ngạn một tay chống cằm, ngẩn người nhìn chằm chằm Tang Vi Sương đang ngủ trên giường?
- Chủ tử.
Niếp Thận đi tới trước giường, trầm giọng thức tỉnh Bạc Ngạn.
Bạc Ngạn ngơ ngác một lát mới nhận ra Niếp Thận đã đứng phía sau hắn.
- Bổn tướng quân đang nghĩ làm thế nào để đánh thức con heo nhỏ vừa ham chơi vừa ham ngủ này…..
Khóe môi Niếp Thận run lên, thầm nghĩ nếu ngài thật sự muốn đánh thức nàng ta, đương nhiên là sẽ sai ta xách một thùng nước lạnh giội từ đầu tới chân nàng ta chứ còn ở đây ngây người nhìn chằm chằm một con “heo nhỏ” sao?
- Thôi, nàng ấy ngủ đủ lâu rồi, tính ra cũng hơn nửa canh giờ, ta đánh thức nàng ấy đây.
Bạc Ngạn để bàn tay hơi tê xuống, xê dịch thân thể của Tang Vi Sương trên giường.
- Tang heo nhỏ, ngươi còn không tỉnh thì bổn tướng quân sẽ ra tay đấy…….
Đôi môi mỏng gợi cảm của hắn khẽ cong lên, như cười như không vươn ra một đầu ngón tay về phía gò má ửng hồng của nàng trước mặt…….
- Tang heo nhỏ…..còn không mau mở mắt? Nếu không ta sẽ đánh ngươi….
Ngón tay Bạc Ngạn khẽ quét qua má nàng.
Nhìn Bạc Ngạn lại làm ra động tác như vậy, khóe môi Niếp Thận không khỏi run run lần nữa. Hắn thật sự không nhịn được, cầm cái gối màu xanh đen bên cạnh ném về phía Tang Vi Sương.
- Ưm…..ui……
Người trên giường đau nhíu mày, cái gối này có trọng lượng, bên trong là gỗ không mềm không cứng, bên ngoài được bọc một lớp bông đệm.
Cái gối ấy lại đánh ngay vào đầu Tang Vi Sương, nàng đau đến rút gân, tức thì mở mắt.
Vừa mới tỉnh ngủ, vẻ mặt mê man, nhìn quanh bốn phía, nàng mới kinh ngạc nhận ra đây không phải giường mình, hơn nữa cũng không quen thuộc….
Nỗi bất an dâng lên, nàng nghiêng mặt liền thấy hai khuôn mặt như khối băng kia.
Nàng phản ứng cực nhanh co người vào trong giường, cảnh giác nhìn hai người họ, khi thấy rõ là Bạc Ngạn và Niếp Thận mới hơi hơi thả lỏng.
Lúc đầu óc tỉnh táo lại, nàng mới giật mình:
- Ta, sao ta lại ở đây?!
- ……
- Còn nữa, vừa rồi là ai ném đồ vào ta?!
Đôi mắt sáng tức giận trừng lên.
- Là ta.
Khuôn mặt khối băng của Niếp Thận lạnh lùng phun ra hai chữ.
- ……
Đánh người mà còn đường đường chính chính như vậy? Đây là lần đầu tiên nàng được thấy.
Niếp Thận không hề để ý ánh mắt giận dữ trừng trừng của nàng, nói:
- Chủ tử có lời muốn nói với ngươi.
Hắn nói xong liền lui qua một bên.
Tang Vi Sương biết Niếp Thận chính là một kẻ mặt khối băng, đoán chừng tới kiếp sau cũng không đổi, trừng mắt với hắn thì người ê mắt chính là mình. Nàng đưa tay xoa xoa chỗ bị gối đụng phải trên đầu.
- Ui da…..
Nàng đau kêu ra tiếng.
Bạc Ngạn nghe nàng kêu, trước đó còn không để ý nhưng giờ lại bối rối hỏi:
- Không sao chứ?
- Có sao thì cũng là ta đau, không phải ngươi.
Tang Vi Sương vốn đã mang tâm trạng tệ hại cả tháng nay, lại hậm hực vì “thất tình”, suốt tháng chín đều ngây ngốc ngơ ngẩn, giờ đây nàng cảm nhận sâu sắc rằng mình không hề giống nữ nhân, không chỉ không giống mà xung quanh nàng còn không có ai đối đãi với nàng như “nữ nhân” cả.
Dù sao người ta xem nàng là nam nhân nên đánh thức nàng cũng không “thương hương tiếc ngọc” gì cả, trực tiếp dùng gối nện.
Dù sao đã xem nàng là nam nhân nên Bạc Ngạn cũng không cần “kiêng kỵ”, không cần giữ lễ, trực tiếp “để” nàng lên giường.
Vành mắt mờ sương nhưng nàng không thèm rơi một giọt nước mắt nào trước mặt hai nam nhân này, nửa giọt cũng không được!
Thấy dáng vẻ Tang Vi Sương như vậy, Thận nhi đứng phía sau hơi hối hận, có lẽ vừa rồi mình không khống chế sức lực tốt, thực sự đã làm nàng ta bị thương.
Sắc mặt Bạc Ngạn trầm tĩnh như băng, hiển nhiên là tức giận, hắn vươn tay nắm một cánh tay Tang Vi Sương, kéo nàng gần ngực mình hơn.
Ngón tay dò vào trong tóc nàng, quả nhiên cảm nhận được một “khối sưng”.
Trong lòng hắn căng thẳng, nói:
- Da đầu non thế, đập một cái là sưng.
- …….
Bạc Ngạn chết tiệt, còn ở đó nói mát, hắn thích làm tổn thương nàng như vậy sao?
Bạc Ngạn lấy từ trong ngực ra một chai thuốc, đổ thuốc mỡ trong chai ra một ít.
- Ngươi muốn làm gì?
Vi Sương nhìn hắn, bất an hỏi.
Bạc Ngạn vẫn như cười như không nhìn nàng, không trả lời, đưa tay thoa thuốc mỡ lên chỗ sưng trên đầu nàng.
- Ngươi…..ngươi đúng là đủ rồi!
Tang Vi Sương thực muốn nổi điên:
- Thuốc này sao có thể thoa lên đầu? Ôi tóc của ta……
Nếu nó bết lại, tróc một lớp da thì đến lúc đó nàng sẽ không khống chế được mình mà cùng hắn đồng quy vu tận!
- Tóc quý hay đầu quý?
Hắn lạnh lùng đáp trả nàng:
- Thật không biết ngươi nghĩ thế nào nữa, nhiều ngày liền phong trần mệt mỏi cũng đâu thấy ngươi để ý đến đầu tóc, tới chỗ của ta là bắt đầu để ý.
Bạc Ngạn cất xong chai thuốc của mình rồi cười gian với nàng nói:
- Thuốc này mua hai trăm lượng bạc một chai trong Ngự y viện đấy, vừa nãy dùng cho ngươi nhiều như vậy, nói ít cũng phải bốn mươi năm mươi lượng bạc…..
- …..
Tang Vi Sương không giận ngược lại còn cười:
- Nếu tướng quân thiếu bốn mươi năm mươi lượng bạc đó thì cứ sai người đến tiêu cục của ta lấy, thuốc mà tướng quân dùng, ta chẳng hiếm lạ gì đâu.
Thái dương Bạc Ngạn nhảy mạnh, hắn cúi đầu nhìn xuống giường:
- Giường mà ta từng ngủ, ngươi đương nhiên cũng không hiếm lạ gì, vậy đứng lên đi.
Tang Vi Sương cực kỳ tức giận, ai thèm giường của hắn? Đứng lên thì đứng lên, ai sợ ai?
Nàng muốn tung chăn nhưng lại cứng đờ không thể cựa quậy……hắn thế nhưng chỉ cho nàng mặc đồ lót…….
Vậy nàng tắm rửa? Mặc y phục?
Mồ hôi lạnh tuôn ra trên trán, gương mặt thoáng chốc trắng bệch…..
Bàn tay Tang Vi Sương đặt trên chăn, xương ngón tay siết vang rắc rắc.
Nàng nhìn gương mặt như cười như không của Bạc Ngạn……
Nếu là hắn, nếu hắn dám nói người giúp nàng làm hết thảy là hắn…..
Thì nàng nghĩ, đã đến lúc đồng quy vu tận rồi.
Tình cảm thanh mai trúc mã mười mấy năm đến đây chấm dứt!
Nàng nhất định sẽ làm thịt hắn…….
Tang Vi Sương hiển nhiên lấy tĩnh chế động, trừng mắt chờ Bạc Ngạn tự “khai báo”.
Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị.
Nói! Nói! Nói!
Nếu hắn không nói là tìm tỳ nữ thay y phục giúp nàng, nàng sẽ cạy hết răng của hắn.
- Đừng dùng ánh mắt hung ác thế kia nhìn bổn tướng quân……