Nhưng mọi người hoàn toàn không biết bàn tay trong tay áo hắn đang nắm chặt một khối ngọc bích.
Đúng, lúc nhìn đứa trẻ này, hắn thế nhưng lại căng thẳng.
Có lẽ hắn căng thẳng vì những lời kia của một đứa trẻ, có lẽ hắn chỉ là có chút yêu mến, giống như sự yêu mến của Lâu Uyên dành cho hắn, sự yêu mến của ca ca dành cho đệ đệ…..
Cho nên, hắn mới quan tâm đến sinh tử của một đứa trẻ, căng thẳng vì đứa trẻ ấy……
Tang Cẩm Văn nương theo ánh mắt mọi người nhìn về phía Tần vương mà mọi người nói đến, nam tử dọc đường kinh động hạc trắng bay xuống, nam tử tiên phong đạo cốt trong lời nghị luận của các bạn học.
Do chuyện xảy ra quá đột ngột nên từ khi vào điện đến giờ, cậu hoặc là quỳ rạp xuống hoặc là thưa chuyện với Hoài Tây vương chứ chưa nhìn Tần vương.
Mà cái nhìn này khiến cậu nhất thời từ biên giới tử vong tìm lại chút niềm vui sướng được sống___
Đôi mắt kia, đôi mắt tuyệt diễm kia, đôi mắt rung động lòng người kia…..
Ánh mắt ấy có chút nhạt, chút ngẩn ngơ, chút mơ màng…….
Đôi con ngươi màu hổ phách hơi sáng lên màu vàng ánh bạc lạ thường.
Đó không phải Lâu Kiêm Gia thì là ai?
Cậu khó mà diễn tả được nỗi kích động giờ khắc này, trong chốc lát cậu phát hiện ngay cả cách gọi tên huynh ấy cậu cũng quên mất.
Cậu chợt nhớ tới lời đại tỷ_____
“Cậu ấy về rồi….hôm nay tỷ đến đây chính là vì cậu ấy, vì Tiểu Cẩm…..”
“Tiểu Cẩm sẽ hiểu, đợi lát nữa nếu Tiểu Cẩm thấy Tiểu Lâu thì không cần kinh ngạc hay sợ hãi, Tiểu Lâu cũng có bí mật của mình, chúng ta nên vì cậu ấy mà bảo vệ bí mật này…..”
“…….”
Hóa ra đại tỷ đến đây là vì Tần vương, vì Kiêm Gia ca ca!
Đúng! Cậu phải vì đại tỷ, vì Kiêm Gia ca ca mà bảo vệ bí mật này, cậu không thể để bất kỳ ai biết!
Cậu mím chặt môi, không để mình thốt ra câu nào, ép buộc chính mình không được mất khống chế gọi ra tên huynh ấy!
Cậu không biết bản thân đã nước mắt lưng tròng, vẻ mặt vừa thống khổ vừa vui sướng nhìn Lâu Kiêm Gia……
Thống khổ vì lúc tương phùng hôm nay lại là một lần sinh tử biệt ly, vui sướng vì lúc sinh thời còn có thể gặp lại Kiêm Gia ca ca, giờ khắc này trong đầu cậu đều là những ký ức về huynh ấy trong dĩ vãng. Lần đầu gặp gỡ, huynh ấy toàn thân bạch y, tựa như bước ra từ trong tranh, ngang qua vùng băng tuyết, còn mang theo nét trong trẻo của ánh trăng, thanh nhã thoát tục không sao tả xiết. Sau đó, mỗi khi đọc bài vào sáng sớm, qua khung cửa sổ, cậu luôn thấy bóng dáng bạch y thanh khiết của huynh ấy, cậu tưởng rằng cậu sẽ sống cả đời một cách bình thường nhạt nhẽo như thế, có đại tỷ, có Kiêm Gia ca ca, có Dương Yên, có Quá Tuyết…..
Cậu không biết thần sắc của cậu lúc này khiến nam tử đạm nhạt như làn khói nhẹ kia nảy sinh cảm giác kỳ lạ trong lòng.
Tần vương chưa bao giờ ngờ được, một người đứng trước sinh tử lại có biểu cảm ấy, đó là một loại cảm giác hỗn hợp của……thống khổ, vui sướng, thậm chí là cảm kích……điều này khiến hắn rất muốn biết, đứa trẻ này đang cảm kích điều gì?
Tang Cẩm Văn rưng rưng nước mắt cúi đầu xuống đất, cậu không muốn Kiêm Gia ca ca thấy dáng vẻ hiện giờ của cậu, để rồi cảm thấy khổ sở….
Cậu cảm kích ông trời cho cậu trước khi chết được gặp lại Kiêm Gia ca ca, ít nhất cậu biết huynh ấy sống rất an ổn, huynh ấy đã thành Tần vương, thành một nam tử phong hoa tuyệt thế!
Người nam tử phong hoa tuyệt thế kia, người nam tử dọc đường kinh động hạc bay xuống kia, chính là Kiêm Gia ca ca của cậu!
Cậu rất hãnh diện, thật sự rất hãnh diện! Ít nhất khi trở lại Tây Tần, Kiêm Gia ca ca có thể nắm quyền lực trong tay, sẽ không bị người khác dùng một câu định đoạt sinh tử.
Kiêm Gia ca ca sẽ có cuộc sống cao cao tại thượng, sẽ trở thành người thống nhất trong loạn thế, sẽ sống lâu trăm tuổi!
Cậu nên cười, nên cảm kích……hi vọng Kiêm Gia ca ca có thể chăm sóc tốt cho đại tỷ, huynh ấy đã không còn là Kiêm Gia ca ca cần được chăm sóc nữa……
Trong mắt mọi người chung quanh đều cho rằng Tang Cẩm Văn bị kinh hãi nên điên rồi?
- Tang Cẩm Văn!
Một thiếu niên trong điện cuối cùng không kiềm được mà gọi ra tên cậu, chạy đến quỳ xuống trước mặt Hoài Tây vương:
- Học sinh tình nguyện chịu phạt thay Tang Cẩm Văn!
Thiếu niên thình lình xuất hiện này là Bùi Hữu Khanh cùng tuổi với Tang Cẩm Văn.
Tang Cẩm Văn không ngờ Bùi Hữu Khanh luôn trầm mặc ít nói, không trò chuyện nhiều với cậu vào lúc này lại ra mặt cầu xin cho cậu?
- Học sinh cũng tình nguyện chịu phạt thay Tang Cẩm Văn!
Thấy lục đệ quỳ xuống, Bùi Hữu Minh dù có ôn hòa an phận đến đâu đi nữa cũng không kiềm được, quỳ xuống trước mặt Hoài Tây vương.
Lúc này bên ngoài điện cũng có một bóng người vọt vào.
- Bùi Hữu Minh, ngươi cho rằng ngươi làm như thế rất độ lượng sao?
Khi Căng Tần quỳ xuống bên cạnh Bùi Hữu Minh thì nói khẽ, cậu quỳ ngẩng đầu nhìn Hoài Tây vương:
- Vương gia, vừa rồi gây ồn ào ngoài điện cũng có phần của tiểu nhân, ba mươi gậy kia tiểu nhân nên chịu.
- Hừ!
Hoài Tây vương nhìn một đám thiếu niên đang quỳ, “hừ” một tiếng không chút lưu tình.
- Đây chính là đám học sinh tốt mà Văn Uyên Các nuôi dạy đấy!
Hoài Tây vương đứng dậy khỏi ghế, đưa lưng về phía đám thiếu niên đang quỳ.
- Quả nhiên khiến Tần vương gia chê cười, việc xấu trong nhà vốn không nên truyền ra ngoài nhưng hôm nay lại mang toàn bộ cho Tần vương gia xem rồi……
Phó Họa Nghiên cười lạnh nói, tay áo vung lên:
- Ba người mỗi người năm gậy, chuyện này coi như xong!
Năm gậy đối với đám trẻ này mà nói là không nặng không nhẹ!
Ba mươi gậy có thể đánh chết người, năm gậy là thỏa đáng rồi!
Lần này Hoài Tây vương xem như đã ban một đại ân.
Nhưng hắn ta cứ không muốn tất cả mọi người trong điện đều yên ổn, hỏi thêm một câu:
- Không biết Tần vương gia cảm thấy thế nào?
Tần vương nheo mắt, cứ hỏi đi hỏi lại hắn chuyện này, Hoài Tây vương sợ hắn không biết ý đồ của hắn ta sao?
Quan sát nãy giờ, trong lòng Tần vương đã có tính toán, Hoài Tây vương làm việc không theo lẽ thường, hơn nữa tâm tư vừa chính vừa tà, dựa theo tính tình và cách xử lý công việc của hắn ta, chắc chắn trên triều đình hắn ta không có bao nhiêu bằng hữu, có điều……hắn cảm thấy hắn ta cũng không phải hạng người hiếu sát, làm xằng làm bậy, chẳng qua là phong cách xử sự quá……. “đúng lý không tha người”.
Không chỉ làm việc cực đoan mà còn thích “đập nồi hỏi tới cùng”.
- Hoài Tây vương gia, bỏ qua cho chúng lần này đi.
Đột nhiên, nam tử ngạo nghễ như khói nhàn nhạt nói.
Hoài Tây vương sững người, nhìn chằm chằm vào hắn:
- Ồ, Tần vương muốn tha cho chúng? Chuyện này đương nhiên có thể, nhưng bổn vương có một điều kiện nho nhỏ.
Nói đi, Tần vương đã chờ câu này của ngươi từ lâu rồi.
Bảy thị vệ oán thầm.
- Mời vương gia nói, nếu có thể, bổn vương nhất định sẽ đồng ý.
- Tần vương gia thật thẳng thắn.
Phó Họa Nghiên cười nói:
- Chẳng qua là ta biết hai ngày trước Tần vương đã mua được một bức……. “danh họa”, tiểu vương nghĩ……
Lâu Kiêm Gia ngẩn người, không đợi hắn ta nói xong đã giơ tay lên nói:
- Được!
- Thật?
Phó Họa Nghiên giật mình, vui vẻ hiện rõ lên trên mặt:
- Hiếm khi Tần vương gia hào phóng như vậy! Mấy đứa nhóc các ngươi đứng lên cả đi!
Mấy đứa trẻ không hiểu ra sao, chỉ biết vừa tránh được một kiếp nạn, đều quỳ nói:
- Tạ ơn vương gia.
- Khỏi tạ ơn ta, muốn tạ ơn thì tạ ơn Tần vương kìa.
Hoài Tây vương đột nhiên tâm tình rất tốt nói.
- Tạ ơn Tần vương…..
Bọn trẻ không hiểu nhìn Tần vương.
Hoài Tây vương dây dưa đến trưa, vòng một vòng lớn như vậy, đắc tội một đám người chỉ vì một bức danh họa? Đúng là phục hắn ta!
Bảy thị vệ cùng im lặng.
Thật chỉ vì một bức danh họa sao? Người khác cho là vậy, nhưng trong lòng Trương Các lão lại hiểu rõ……Hoài Tây vương Phó Họa Nghiên thích danh họa là điều không sai, nếu trong tay Tần vương có danh họa gì đó thì Hoài Tây vương cũng có khả năng muốn chiếm lấy, nhưng chuyện hôm nay không chỉ vì một bức danh họa mà ra, truy cứu nguyên nhân là trong phủ của ông có một cô cháu gái phương xa bị một “phụ tá” của Hoài Tây vương để ý nhưng cháu gái của ông sống chết không chịu ưng theo, ông đường đường là một đại nho, đâu thể trói cháu gái lại hiến cho người khác? Theo Trương Các lão thấy, Hoài Tây vương hôm nay rõ ràng là muốn “dùng việc công trả thù riêng” trút giận cho thuộc hạ.
Từ lâu ông đã nghe nói về danh tiếng nham hiểm của Hoài Tây vương, nhưng ông chưa từng nghĩ đến việc ngay cả một thuộc hạ mà hắn ta cũng so đo……chỉ trách ông ôm tâm lý may mắn, cho rằng Hoài Tây vương rộng lượng sẽ không so đo việc này, dù sao thì cũng không phải chính hắn ta muốn nạp thiếp mà chẳng qua là một thuộc hạ của hắn ta, cháu gái ông không đồng ý thì thôi. Thật không ngờ…….
May mà bọn trẻ đều không sao, chuyện tiếp đón vương giá này hơi không cẩn thận là mất mạng như chơi.
Trương Các lão đỡ bọn trẻ đứng dậy, trong lòng nghĩ Hoài Tây vương có mấy câu nói rất đúng, đám nhóc đúng là thiếu dạy dỗ, “trò không học, lỗi của thầy” (trích “Tam tự kinh”), lời này cũng không sai.
Việc tham quan Văn Uyên Các kết thúc trong không vui, vả lại Tần vương còn mất một bức tranh…….
Hoài Tây vương đúng là một người “không biết điều”, có được bức tranh rồi liền không muốn làm “nhiệm vụ” do Hoàng thượng phái đi nữa, nói với Tần vương là tham quan Văn Uyên Các đã xong, hắn ta muốn về ngắm tranh…….
Mới tham quan xong điện Văn Uyên, còn điện Hiền Tài, Tài Tử Cư, Thạch Lâm của bát đại gia nổi tiếng trong Văn Uyên Các cũng chưa đi mà bảo là tham quan đã xong?
Sau khi Tần vương về biệt cung, có lễ quan kể chuyện hôm nay cho Trọng Hoa công chúa nghe, quả nhiên khiến công chúa cười to.
- Kiêm Gia, thực không biết đệ có bức tranh hiếm thế nào mà lại khiến Hoài Tây vương kia “gấp như khỉ”?
Điều khiến Trọng Hoa công chúa cười là Hoài Tây vương không làm việc đàng hoàng, chỉ qua loa cho xong nhiệm vụ do Hoàng đế nước Diêu căn dặn…..
Nhưng Tần vương lại cảm thấy không thể dùng những quy luật thông thường để phán đoán vị Hoài Tây vương này, càng như vậy mới càng khả nghi.
- Họa Thánh Vi Quân.
Lúc Tần vương nói ra cái tên này, Trọng Hoa không khỏi giật mình, nét cười đùa trên gương mặt diễm lệ biến mất.
Hóa ra là tranh của Họa Thánh Vi Quân, thảo nào.
Trọng Hoa chăm chú nhìn Tần vương, cười nói:
- Hoàng đệ, thật nỡ à?
Nếu là nàng thì nhất định sẽ không cho, cứ để mấy học sinh kia chịu phạt đi, năm gậy mà thôi, không chết được.
Huống hồ dù có cứu mấy người đó thì người nước Diêu cũng sẽ không nói người nước Tần thiện lương…..ấn tượng người Tần tàn bạo hung ác đã không thay đổi được suốt trăm năm qua rồi, không biết Trọng Hoa vào lúc này đang trách Tần vương “mua danh chuộc tiếng” hay trách hắn ôm ảo tưởng với người nước Diêu?
Tần vương hiểu tâm tư trưởng tỷ, vẻ mặt vẫn đạm nhạt như thường, hắn cũng không biết tại sao, trên đường tới nước Diêu, hắn luôn khuyên mình không được xen vào việc người khác, cũng không được để tâm trạng chi phối mà hành động sai lầm.
Hôm nay Hoài Tây vương cũng không ít lần thử hắn, nhưng hôm nay hắn lại để hắn ta thử một lần.
Hoàng hôn mặt trời lặn, người người vội vã rời đi, đó đây lốm đốm những ánh đèn, hương thơm bữa cơm chiều phiêu lãng, một bóng người màu xanh xám lang thang bước trên đường.
Kế hoạch lại bị ngâm nước rồi…..may mà Tiểu Cẩm không sao.
Nhưng nàng vẫn không gặp được Tiểu Lâu, còn đói đến mức bụng kêu ùng ục, nàng bây giờ rất muốn ăn no một trận, muốn đến phố Đông ăn lẩu, gọi một tô dê béo cuộn lớn…..
Nghĩ “sắt son” như vậy nhưng cuối cùng nàng vẫn đến một quán ven đường mua một bát thịt xâu cay, ăn đỡ thèm…….
Ăn xong nàng lại chạy như bay đến biệt cung nơi Tần vương và Trọng Hoa công chúa đang ở.
Mấy ngày sau, đường lớn Lạc Dương.
- Ngươi có phát hiện không, mấy ngày nay luôn có người theo sau chúng ta.
Tề Giáp nhỏ giọng nói với Sở Ất.
- Người theo sau chúng ta nhiều lắm, dù sao kẻ này cũng không phải một thế lực.
Sở Ất huých vai vào ngực Tề Giáp, nhỏ giọng nói.
Yên Bính cũng bước chậm lại, lùi đến bên cạnh Sở Ất nói:
- Ngươi nói chúng ta thế này là cải trang ra ngoài du ngoạn chứ không phải là vẫn ở dưới mí mắt người khác đó chứ? Ôi, chẳng qua là gạt mắt của bách tính thôi, dù chủ tử cải trang đội đấu lạp thì sao? Những người đó vẫn biết là chúng ta…….
- Cho nên, thế lực của ai cũng kệ tía nó đi……ăn tốt chơi tốt mới là đạo lý đúng đắn.
Tần Canh khoác vai hai người, thay họ đưa ra lời tổng kết.
- Ngưng, cút sang một bên, ai giống Tần đại thiếu gia ngươi ăn tốt chơi tốt thấy nữ nhân còn nhiều hơn cả ta thấy sao trời……
Hàn Đinh ôm kiếm, híp mắt cười.
Trong mấy người chỉ có mỗi Triệu Mậu đi sau cùng, lầm lì im lặng, còn Ngụy Kỷ thì một tấc cũng không rời Tần vương.
Ngang qua một con hẻm vắng người, vải trắng trên đấu lạp của Tần vương bị gió thổi lên, hắn nghiêng mắt nhìn con hẻm phía sau.
Hắn biết các thế lực theo sau hắn mỗi ngày đều thay đổi những người khác nhau, đúng như Yên Bính nói dù sao cũng là đang ở dưới mí mắt người khác, không cần quá lưu tâm.
Nhưng…….tại sao người này, người vừa xuất hiện ở cuối hẻm, đã theo sau hắn sáu ngày vẫn chưa từng rời đi?
Hơn nữa cái người kỳ quái này hình như cố ý lộ ra sơ hở để hắn phát hiện?
Điều này khiến hắn nghĩ mà không hiểu nổi.
- Chủ tử, hôm nay, chúng ta du ngoạn ở sông Khổ hay đi rừng trúc hóng gió?
Tần Canh hất Yên Bính và Sở Ất ra, cười đi về phía Tần vương. Dù sao mấy ngày tới đều không có chuyện gì làm, tuy chưa nói là vô vị nhưng cũng không thấy có gì thú vị.
Khóe môi Tần vương cong lên bên dưới mảnh lụa trắng trên đấu lạp, hắn giơ tay áo chỉ về một nơi phía trước cách đó không xa.
Đó là một tòa lầu các, lá cờ chữ “Ngọc” nơi góc lầu chập chờn trong gió.
Là Ngọc Các của Lạc Dương nổi tiếng khắp ba nước.
- Chủ tử, đó là Thần gia của Hoài Châu nước Diêu……
Tề Giáp lên tiếng nhắc nhở.
Bóng dáng màu lam khói hơi ngừng lại, rồi vẫn đi về phía tòa lầu các ấy.
Ngọc Các cao vút, chỉ là cửa hông mà đã sóng người cuồn cuộn, có thể tưởng tượng được nơi cửa chính chắc chắn đông nghìn nghịt.
Bước qua cửa hông màu đỏ thẫm là sân viện, đủ loại cây cối, chậu làm bằng ngọc phủ thủy tinh che bùn khiến người ta nhìn hoa cả mắt.
Bảy thị vệ khen không dứt miệng, đều đưa mắt nhìn Tần vương.