“Anh vẫn còn là con người à?”
Tôi rất ngạc nhiên khi thấy một thần tượng đang khóc trước mặt mình.
"Tại sao cậu lại hỏi vậy?"
“Nếu là một PD có lương tâm, anh sẽ không bao giờ chỉnh sửa tôi theo cách đó!”
Tôi nhìn cậu ta, người đang hét lên trong cơn tức giận. Tôi đã tập hợp những thực tập sinh đã luyện tập hằng năm trời nhưng không thể ra mắt và tạo ra một chương trình thi đấu. Người trước mặt tôi xếp thứ 4, một kết quả không hề tệ .
Trên hết, đó là kết quả do chính tôi tạo ra.
Nói chính xác hơn là thông qua việc biên tập.
“Thiên tài biên tập”, “Tài năng của ác quỷ”, “PD 33 tuổi đầy tài năng” - đó là những gì người ta nói khi nhắc về tôi, Seo Hoyun.
Tôi khá thích điều đó.
Vì nó mang lại lợi nhuận lớn.
“Nhưng cậu đứng thứ 4.”
"Vậy thì sao? Mọi thứ khác đều biến mất. Công chúng đang chửi rủa tôi như điên. Ngay cả bạn bè tôi hay những người đã cùng tôi luyện tập mười năm, cũng không còn liên lạc với tôi nữa. Họ nói tôi sẽ bị ném trứng vào người nếu dám đi ra đường.”
“Chà, ít nhất thì cậu sẽ được sống lâu hơn.”
"Anh nói gì cơ?!"
“Nếu cậu bị người khác nguyền rủa, cậu sẽ sống lâu hơn.”
Tôi châm một điếu thuốc bằng bật lửa và hít một hơi thật sâu, thở ra một đám khói dày. Cậu ta nhìn tôi với vẻ mặt ngơ ngác.
“Cậu biết là mình không thể hát mà, phải không?”
"Anh đang nói về cái gì vậy?"
“Lúc đầu, cậu nói cậu muốn nổi tiếng bằng mọi giá. Vì cậu rất nhiệt tình nên tôi đã chỉnh sửa video của cậu và đăng lên. Dù không có tài năng nhưng với concept dancer thiên tài, cậu đã trở thành một kẻ tai tiếng nhưng lại rất thu hút. Cậu thậm chí còn được ưu ái gọi là cháu trai của tôi trên TV mặc dù trông chẳng giống tôi chút nào.”
Tôi lặp lại những gì mình đọc được trên mạng và khuôn mặt của cậu thần tượng đó chuyển từ xanh sang đỏ vì xấu hổ.
“Tôi đã giúp cậu vì chính cậu nói mình muốn thành công.”
Đó là một điều quá hiển nhiên. Nếu không có tôi, cậu ta đã không đạt được vị trí thứ 4. Tôi đã nói điều đó một cách khách quan nhưng cậu ta lại run rẩy vì tức giận.
“Tôi yêu cầu anh làm vậy sao?”
“Lúc đầu không phải cậu đã nói đó là tất cả những gì mình cần sao?”
“…”
“Nếu gặp khó khăn, hãy nhìn vào số dư tài khoản ngân hàng của mình. Điều đó sẽ làm cậu hạnh phúc.”
Đôi lúc khi đạo diễn say rượu và nói những điều vớ vẩn trong đầu hay đôi lúc thế giới với tôi khá vô nghĩa, tôi luôn nhìn vào số dư tài khoản ngân hàng của mình. Sau đó vỗ ngực mà nói: “Trên đời này còn có gì nữa ngoài tiền đâu.”
Cậu ta nghiến răng và lắc đầu. Tôi liếc nhìn điện thoại. Đến lúc phải đi rồi.
"Nếu đó là tất cả những gì cậu muốn nói thì tôi phải đi đây. Tôi bận lắm."
“… PD.”
Tôi vừa quay người rời đi thì cậu ta gọi tôi. Sau đó, cậu ta trợn mắt hung tợn như một con ma và chửi bới tôi.
“Tôi nguyền rủa anh sẽ thất bại thảm hại, PD. Anh sẽ phải hối hận vào một ngày nào đó. Ngày mà mọi thứ đều đảo lộn, anh sẽ hiểu được sự thất vọng của tôi. Nhưng dù có cầu xin hay van nàn cũng là quá muộn.”
“Ồ, đáng sợ quá.”
Tôi cười khúc khích, thích thú trước tình huống vốn hiếm có này trong một ngày bận rộn.
Tôi bước nhanh hơn, bỏ lại người phía sau đang chửi rủa tôi. Tôi phải quay lại phòng sản xuất và biên tập lại.
Vì vậy, tôi quyết định xem đây là một việc mang tính giải trí.
Cho đến khi cửa sổ hệ thống xuất hiện.
***
Đinh!
Đinh!
Đinh!
[Điểm tai tiếng +100]
[Điểm tai tiếng +350]
[Điểm tai tiếng +500]
[Bạn đã tích lũy đủ điểm để bắt đầu trò chơi.]
[Đang tải…]
"Cái đ*o gì thế này."
Tiếng chuông lớn làm tôi khó chịu. Tôi thậm chí không thể có được một giấc ngủ yên bình sao? Tôi chỉ ngủ được bốn giờ trong ba ngày qua, uống nước tăng lực trong khi chỉnh sửa. Có lẽ đó là tiếng từ đồng hồ báo thức.
Cửa sổ hệ thống xuất hiện khi tôi cố gắng mở mắt trong sự bực bội.
[Xin chúc mừng, Seo Hoyun! Bạn đã được chọn làm người chơi cho Unknown Idol Tycoon . Chúc mừng bạn đã trẻ hơn 10 tuổi!
Seo Hoyun: Thần tượng vô danh đến từ một công ty nhỏ.
Tuổi: 23.
Đặc điểm: Đã hoàn thành nghĩa vụ quân sự, không có năng khiếu nhảy.
Là một PD thiên tài, nhưng dường như không ai nhớ đến bạn.
(※Ngoại trừ một số cá nhân)
Bạn sẽ bị đăng xuất vĩnh viễn nếu không hoàn thành trò chơi.]
Tôi cảm thấy như có một viên gạch đập vào người khi đang ngủ. Khi ngồi dậy và liếc nhìn điện thoại, cửa sổ hệ thống vẫn còn ở đó. Tôi cười khổ một tiếng, quay đầu đi.
"Sao cũng được."
Tôi đặt điện thoại xuống và chui vào chăn đi ngủ. Có lẽ ngày hôm trước tôi đã làm việc quá sức. Tuy nhiên, cửa sổ hệ thống vẫn tiếp tục lơ lửng phía trên trần nhà, tỏa ra ánh sáng xanh mờ ảo trong căn phòng tối, tạo nên một bầu không khí kỳ quái.
Đinh!
“…”
Đinh!
“… Giấc mơ kiểu gì thế này.”
Cửa sổ hệ thống cứ kêu mãi khiến tôi không thể ngủ tiếp. Tôi uể oải đứng dậy và cửa sổ hệ thống hiện ra rõ hơn.
[Thông báo nhiệm vụ: “Kiểm tra thực tế!”
Hãy chấp nhận thực tế. Bạn không còn là một PD thiên tài mà là một người chơi trong Unknown Idol Tycoon . Bạn đã trở thành một thần tượng không được nhiều người biết đến.
Chấp nhận thực tế 0/1
Thành công: Nhận danh hiệu “Thần tượng thất bại”
Thất bại: Đăng xuất vĩnh viễn.]
Đăng xuất vĩnh viễn? Tôi nhảy ra khỏi giường trong sự hoảng loạn, sợ hãi trước cái dòng chữ đáng lo ngại kia. Gì vậy?
Tôi xoa mặt và đứng dậy, nhận ra giấc mơ này có thể kéo dài lâu hơn so với thường. Tôi đi vào phòng tắm, hy vọng có thể đánh thức bản thân bằng cách rửa mặt. Sau khi tát nước lạnh lên mặt, tôi nhìn vào gương.
“…Cái đ*o gì đây?”
Quầng thâm dưới mắt do làm việc khuya và khuôn mặt hơi sưng của tôi đã biến mất – mọi thứ đã thay đổi.
Mặt tôi trở nên mịn màng hơn. Không, đó không phải là khác biệt duy nhất. Mặt tôi…
Đó là khuôn mặt của Seo Hoyun từ mười năm trước.
Mơ thấy ác mộng rồi.
Tôi run rẩy chạm vào mặt mình và lùi lại. Kể cả khi chỉ là giấc mơ thì nó cũng không nên sống động đến vậy.
Biết bao nhiêu người sẽ vui mừng nói: “Yay, mình đã trẻ hơn mười tuổi rồi!” Tôi chạy về phòng từ phòng tắm.
“Có chuyện gì vậy anh?”
“S-Seo Hojin.”
“Ồ, cuối cùng thì anh cũng phát bệnh rồi à?”
Em trai tôi, Seo Hojin, người đang đang uống nước và thờ ơ trả lời cho đến khi nhìn thấy mặt tôi và phun nước ra khỏi miệng.
“Phù! Khụ, khụ… Anh ơi, anh phẫu thuật thẩm mỹ à?”
"Mày nói gì cơ?"
“Sao mặt anh lại thế này? Anh thực sự phẫu thuật thẩm mỹ chỉ trong một ngày sao? Công nghệ y khoa ở Hàn Quốc đã tiến bộ đến mức đó sao? Anh đang cố gắng bắt chước Seo Hoyun của mười năm trước à?”
Seo Hojin tiến đến gần và nắm lấy mặt tôi, xoay nó theo hướng này rồi hướng kia.
Thằng nhóc đó vẫn là Seo Hojin. Thông thường, tôi sẽ phản đối việc nó chạm vào mặt anh trai mình, kẻ bề trên, nhưng bây giờ tôi không thể làm vậy.
[Seo Hojin: Em trai của Seo Hoyun. Sinh viên đại học.
※ Người này nhớ bạn.]
Tôi nhìn vào tin nhắn hệ thống hiện lên bên cạnh Seo Hojin.
“Tránh ra.”
Tôi nhanh chóng lấy ví của mình và sau đó tôi nhận thấy thẻ đăng ký cư trú ở bên cạnh. Chữ số đầu tiên đã thay đổi.
"Cái này là cái gì?"
[Chúng tôi xin chúc mừng bạn một lần nữa! Seo Hoyun đã trở thành người chơi trong trò chơi Unknown Idol Tycoon .]
“Anh?”
Seo Hojin cũng choáng váng, lẩm bẩm như đang mơ. Tay thằng bé run run khi nhấc điện thoại lên để tìm kiếm tên tôi. Một trang xuất hiện.
[Hoowoo / Tên thật Seo Hoyun, thần tượng trực thuộc Daepasung Entertainment. Ra mắt vào năm 20XX.]
Chắc chắn là khuôn mặt của tôi. Mặc dù tôi đáng lẽ nên là PD của QBS!
Không có bài viết nào vừa khen vừa chê tôi như “Có nên tiếp tục phát sóng chương trình do biên tập viên quỷ quyệt Seo Hoyun biên tập không?” và “Đơn kiến nghị xử phạt Seo Hoyun”.
Tất cả những gì còn lại là những bài báo về hồ sơ của một thần tượng thất bại.
[Hoowoo! Tôi là thần tượng mới của Daepaseong Entertainment. Xin hãy chăm sóc cho tôi!]
"Điên mất thôi…"
“Anh!”
Đầu tôi choáng váng, hai tay ôm chặt, cảm giác như sắp suy sụp.
Seo Hoyun, một PD tài năng, một kẻ có tài năng phi thường và là bậc thầy biên tập, đã biến thành một thần tượng vô danh?
***
“Em xin lỗi, anh.”
Mặt Seo Hojin tái nhợt và nó xin lỗi tôi.
Đây không phải là một giấc mơ. (Tôi đã nhờ Seo Hojin đánh tôi để tỉnh giấc, nhưng nó chỉ đau thôi.)
Tôi hình như đã bị cuốn vào trò chơi mà Seo Hojin đang chơi gần đây. Đó là một trò chơi di động có tên Unknown Idol Tycoon , nơi bạn có thể nuôi dưỡng các thần tượng.
Mặc dù tôi trở về năm 23 tuổi, nhưng mọi người khác vẫn giữ nguyên độ tuổi như trước. (Seo Hojin vẫn 23 tuổi.)
Và… điều quan trọng nhất và là điều cuối cùng.
“Anh trai em giờ đã là một thần tượng… kiểu thần tượng bị chế giễu vì không biết những câu đố thông thường và bị xóa MR*? Kiểu người phải cười tươi dù trời mưa hay tuyết rơi?”[note60030]
“Seo Hojin… đừng làm phiền mọi người bằng những điều không cần thiết nữa và ngậm miệng vào đi…”
“Em không nói nữa đâu.”
Tôi đã trở thành một thần tượng, nhưng không phải là bất kỳ người nào khác mà chỉ là một trong những thần tượng ít được biết đến nhất. Chỉ có một trang thông tin xuất hiện khi tôi tìm kiếm chính mình trên thanh tìm kiếm.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đầu tôi đau nhói, nên tôi xoa trán. Cửa sổ hệ thống vẫn lơ lửng bên cạnh tôi.
[Hoàn thành nhiệm vụ: “Kiểm tra thực tế!”
Hãy chấp nhận thực tế. Bạn không còn là một PD thiên tài nữa. Bạn đã trở thành một thần tượng.
Chấp nhận thực tế 1/1
Thành công: Đạt được danh hiệu "Thần tượng thất bại"!]
Nhìn thấy danh hiệu “Thần tượng thất bại” quay vòng trên đầu khiến tôi muốn nôn.
Tại sao? Tại sao phải là tôi? Tôi đang ở chỗ quái nào vậy?
“Thế còn cái file mình làm hôm qua thì sao?”
"Mất rồi!"
Tôi đã nhấn Ctrl+S và sao lưu nhưng nó vẫn mất?
“Điên mất….điên mất thôi!!”
Tôi ôm đầu và lẩm bẩm như một kẻ điên, khiến Seo Hojin đảo mắt.
“Đấy là điều phải lo lắng nhất lúc này sao?”
"Im mồm."
Tôi nhớ lại cửa sổ hệ thống mà tôi đã thấy trước đó.
Điểm tai tiếng. Mọi người chửi rủa tôi ngày càng nhiều khi chương trình bắt đầu gây nhiều tranh cãi. Cái cậu thần tượng đã nguyền rủa tôi lần cuối đó.
– “Tôi hy vọng anh sẽ thất bại thảm hại, PD.”
À, thất bại rồi…
– “Một ngày nào đó anh sẽ hối hận. Ngày mà mọi thứ đều đảo lộn, anh sẽ hiểu được sự thất vọng của tôi.”
Bây giờ tôi hiểu rồi. Tha cho tôi một lần được không?
– “Nhưng dù có cầu xin hay van nài thì cũng quá muộn rồi.”
À, muộn rồi…
“Anh ơi, tỉnh lại đi!”
“File của tôi…”
Tôi đập đầu và lẩm bẩm. Tóm lại.
Có vẻ như tôi đã trở thành một thần tượng.