Tầng cuối cùng của Đan tông nằm ở chân ngọn núi cao. Nơi đây có rất nhiều những căn phòng. Những người ở chỗ này là đệ tử cấp thấp nhất của Đan tông. Phần lớn đệ tử ở đây là những người mới tới, hoặc có kỹ thuật luyện đan thấp. Mặc dù Đan tông tuyển đệ tử có yêu cầu rất cao nhưng việc luyện đan lại cần ngộ tính. Có người tư chất rất cao nhưng ngộ tính lại không đủ nên trình độ luyện đan vẫn thấp. Đệ tử ở đây chịu trách nhiệm mua đồ ăn, thảo dược và quét tước. Những đệ tử này là những người có địa vị thấp nhất ở Đan tông nếu như muốn trở thành đệ tử quan trọng thì trừ khi có thể luyện chế được tiên đan cấp sáu, nếu không cũng chỉ có thể ở đây. Tất nhiên những đệ tử này có thể lựa chọn rời đi. Dù sao thì họ cũng không học được kỹ thuật luyện đan thực sự của Đan tông nên Đan tông cũng không sợ họ mang bí tịch của mình truyền ra ngoài. Bởi vì thứ họ học được là những gì cơ bản nhất của Đan tông, thậm chí ngay cả trong các thương hội ở Ngũ Hành giới cũng có thể mua được. Có điều, phần lớn đệ tử đều lựa chọn ở lại đây, hy vọng một ngày kia có thể luyện chế được tiên đan cấp sáu. Dù sao thì một khi rời khỏi cũng đồng nghĩa với việc cả đời này không còn cơ hội vào Đan tông nữa.
Trên con đường lớn nơi tầng thấp nhất của Đan tông có một gã thanh niên áo xám đang vác một cái chổi đi xuống. Người thanh niên đó có vóc đáng tiều tụy, bộ áo xám có nhiều nếp nhăn. Gương mặt có chút gì đó bất đắc dĩ, mà hai mắt sáng ngời ẩn chứa sự phẫn nộ và không cam lòng. Người thanh niên đó đúng là Đan thần.
Sau khi tách với đám người Luyện Hư ở Dung Luyện giới, Đan Thần một mình tới Mộc Thần giới. Mà gã cũng may mắn gặp được cuộc tuyển chọn đệ tử của Đan tông. Tư chất và ngộ tính của Đan Thần có thể nói là rất tốt, vượt qua được sự kiểm tra cao nhất của Đan tông. Đan Thần vào Đan tông vốn đã có thể luyện chế được linh đan cấp năm nên ở tầng thấp nhất mười năm, hắn liền luyện chế thành công tiên đan cấp sáu. Rồi trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, gã bước lên tầng thứ hai. Có điều, một thời gian, Đan Thần lại bị đẩy về tầng dưới cùng, hơn nữa còn phải chịu trách nhiệm quét dọn phòng xá ở tầng thứ hai.
Luyện Hư và Đan Thần đúng là anh chẳng ra anh, em chẳng ra em. Nguyên nhân của chuyện này cũng giống như Luyện Hư. Sau khi Đan Thần lên tới tầng thứ hai cũng có một đệ tử khác thăng cấp. Đan Thần liền được vào ở trong căn phòng đó. Mà căn phòng này là một trong những căn phòng có linh khí sung túc nhất ở tầng thứ hai, vốn bị rất nhiều đệ tử để ý. Do tu vi của tên đệ tử thăng cấp rất cao nên bọn họ e ngại mấy phần. Còn sau khi Đan Thần vào căn phòng đó khiến cho rất nhiều đệ tử tới tranh đoạt. Trong quá trình tranh đoạt, Đan Thần vô ý làm cho một tên đệ tử bị thương nặng. Mà tên đệ tử đó mặc dù có thực lực bình thường nhưng lại có thân phận rất cao, là con một vị chấp sự ở tầng thứ tư của Đan tông. Cuối cùng, hắn bị vị chấp sự đó làm cho trục xuất khỏi tầng thứ hai, hơn nữa còn phải quét dọn toàn bộ năm trăm căn phòng ở đó, nếu không sẽ bị trục xuất khỏi Đan tông.
Đan Thần oán hận nhìn lên tầng thứ hai mà thầm mắng trong lòng: Một ngày nào đó, Đan Thần ta luyện chế được tiên đan cấp bảy đi vào tầng thứ năm. Đến lúc đó, lão tử sẽ phạt các ngươi quét nhà vệ sinh. " Gã vô cùng oán hận với hai tên chấp sự của tầng thứ tư và tầng thứ hai. Đan tông được chia thành mười hai tầng, có thể luyện chế được tiên đan cấp sáu thì được ở tầng hai, ba, bốn. Luyện chế được tiên đan cấp bảy thì được ở tầng năm, sáu và bẩy. Còn tiên đan cấp tám thì ở tầng tám, chín và mười. Còn cao nhất thì do mấy người đứng đầu ở.
Đan Thần cầm cái chổi đi về chỗ của mình. Mấy đệ tử đi lại xung quanh nhìn Đan Thần với ánh mắt châm chọc và khinh thường. Trong suy nghĩ của họ, Đan Thần đã hoàn toàn mất khả năng trở thành đệ tử tinh anh của Đan tông. Cho dù có thể luyện chế được tiên đan cấp sáu thì có ý nghĩa gì? Đệ tử tầng thứ nhất còn có cơ hội tiến lên tầng thứ hai, thậm chí cao hơn. Còn Đan Thần lại không có cơ hội đó.
Tính cách của Đan Thần mặc dù phóng khoáng nhưng là người có thù tất báo, sẵn sàng đương đầu với khó khăn để đi lên. Nếu như là một người bình thường có lẽ đã sớm bỏ Đan Tông nhưng Đan Thần thì không. Gã không bao giờ cam lòng, gã muốn trả thủ. Gã muốn nhìn mấy người đó bị mình dẫm nát dưới chân. Mặc dù mỗi ngày phải đi quét dọn ở tầng thứ hai nhưng Đan Thần vẫn có rất nhiều thời gian tu luyện, thậm chí trong lúc quét dọn, Đan Thần vẫn nghĩ tới việc luyện đan. Vì vậy mà tuy rằng khó khăn nhưng tu vi của Đan Thần ngày càng tăng lên.
Trong lúc Đan Thần cầm chổi vừa đi vừa mắng thì phía trước xuất hiện một người. Mặc dù không có nhìn thẳng nhưng Đan Thần có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của đối phương. Mà trong suy nghĩ của Đan Thần, ánh mắt đó có khác gì sự châm chọc. Gã liền ngẩng đầu mắng:
- Nhìn cái gì mà nhìn. Chưa thấy hổ xuống đồng bằng bị chó khinh hay sao? Còn nhìn nữa lão tử chém... - Tiếng mắng của Đan Thần biến mất, ngây người nhìn về phía trước.
Lôi Cương nhìn thấy Đan Thần như vậy vừa buồn cười lại vừa có chút tức giận. Hắn rất hiểu tính cách của Đan Thần vì vậy mà thấy gã như vậy nên Lôi Cương đoán được Đan Thần ở Đan tông cũng không tốt lắm. Mà với tư chất của Đan Thần thì không thể ở tầng một được. Chắc chắn Đan Thần đã mắc tội với người nào đó.
- Lôi... Lôi Cương? Ngươi... Ngươi đúng là Lôi Cương? - Đan Thần không tin nổi vào mắt mình mà lắp bắp. Gặp Lôi Cương ở Đan tông là điều mà Đan Thần chưa bao giờ nghĩ đến. Lúc đầu, ở Dung Luyện giới tìm kiếm Lôi Cương, gã có nghe nói Lôi Cương đã chết. Điều đó khiến cho Đan Thần, Luyện Hư và đám Tiểu Phần nghĩ rằng hắn chết rồi. Đặc biệt là Đan Thần sau khi tiến vào Đan tông, lúc nào cũng tìm hiểu xem ai là người đã hạ gục được Lôi Cương. Bây giờ nhìn thấy hắn, làm sao Đan Thần không kinh ngạc cho được?
- Đan Thần! Ha ha! Chia tay ở Chí Bảo cho tới giờ đã mấy ngàn năm không gặp. Không ngờ tu vi của ngươi đã đạt tới Đạo Tiên hoàng giai. - Ánh mắt của Lôi Cương thay đổi, gương mặt không giấu được nụ cười.
- Ngươi... Người đúng là Lôi Cương? Khốn kiếp! Ngươi chưa chết? - Đan Thần mắng to rồi ném cái chổi mà chạy nhanh về phía Lôi Cương, ôm chặt lấy hắn mà nói:
- Ngươi không chết là tốt rồi. Không chết là tốt rồi. Ta còn tưởng rằng ba người chúng ta gặp nhau ở tiểu Thập Vạn đại sơn từ nay về sau mất đi một người. Con mẹ nó! Cái tên chó má kia dám nói ngươi chết.
Lôi Cương ngây người, trong lòng chỉ biết cười khổ. Một cái cảm giác ấm áp xuất hiện trong lòng hắn. Mặc dù Đan Thần nói chuyện chẳng hề giữ ý tứ nhưng rất dễ biểu lộ tình cảm của gã.
- Đi nào! Ta có mang mấy bình rượu ở Trung Xu giới tới đây. Cất chứa gần ngàn năm, hôm nay hai huynh đệ chúng ta không say không về. Đáng tiếc, tên tiểu tử Luyện Hư lại tới Khí Tháp. - Đan Thần kéo Lôi Cương đi về phía trước.
Lôi Cương cũng không ngăn cản, cười cười nhìn sự kích động của Đan Thần.
Trên đường đi, rất nhiều đệ tử nhìn Lôi Cương với ánh mắt khó hiểu và chế nhạo. Không ngờ lại có người xưng huynh gọi đệ với Đan Thần?
Lôi Cương ghi nhớ những ánh mắt đó. Hắn hiểu được Đan Thần ở Đan tông có lẽ chịu rất nhiều uất ức. Hắn cố gắng kìm chế ánh mắt âm độc. Lúc này điều cần là say một trận với Đan Thần.
Đi qua một dãy phòng xá tề chỉnh, cuối cùng, dưới sự hướng dẫn của Đan Thần, Lôi Cương đi vào trong một căn phòng rách nát ở phía Tây của tầng thứ nhất. Ánh mắt của Lôi Cương càng trở nên âm trầm. Cả căn phòng tăm tối, có đầy mùi ẩm mốc. Trong phòng, ngoại trừ một cái bàn, hai cái ghế ra còn có một cái bồ đoàn.
Ấn Lôi Cương ngồi xuống một cái ghế, Đan Thần lấy từ trong giới chỉ ra một cái bầu rượu màu nâu và hai cái chén to. Sau khi rót đầy chén, Đan Thần vui vẻ đưa một cái cho Lôi Cương nói:
- Lôi Cương! Ngươi nếm thử xem, loại rượu này ta mất rất nhiều công mới làm được.
Lôi Cương cầm lấy cái chén. Một mùi thơm ngát tản ra xung quanh khiến cho người ta phải hít hà. Lôi Cương nhấp một ngụm. Mặc dù trình độ của bản tôn rất cao nhưng sau một ngụm đó, Lôi Cương chỉ cảm thấy yết hầu như bị đốt cháy.
Nhìn Đan Thần uống một ngụm, bộ mắt hơi vặn vẹo, Lôi Cương liền chậm rãi nói:
- Đan Thần! Ngươi ở Đan tông có tội với ai mà bị như thế này?
- Không nói tới chuyện xui xẻo. Lôi Cương! Ngươi là huynh đệ tốt của ta. Lúc đầu ở Dung Luyện giới, nhận được tin tức ngươi chết, làm ta nghĩ mất đi một người anh em tốt. Hôm nay được biết ngươi chưa chết, ta rất cao hứng. Cho nên hôm nay ta không nghĩ tới chuyện khác. Nào! Uống đi. - Đan Thần uống hết một chén to, sắc mặt liền hơi hồng hồng.
Đan Thần càng uống càng mạnh, dường như muốn phát tiết tất cả những ấm ức bao năm qua. Lôi Cương biết, với tính cách của Đan Thần có lẽ trong những năm qua phải chịu rất nhiều ấm ức, nếu không cũng không như vậy. Lôi Cương cũng uống từng hớp từng hớp. Loại rượu này rất mạnh, nhưng thấy Đan Thần như vậy, Lôi Cương không đành lòng, thầm nghĩ:
- Hôm nay hãy uống một trận với Đan Thần đi.
Từ từ, trên bàn đã xuất hiện ba cái bầu rượu không. Hai mắt của Đan Thần đỏ hồng, khuôn mặt đỏ ửng. Có điều trong đôi mắt ẩn chứa một sự tức giận, mồm lẩm bẩm cái gì đó. Còn Lôi Cương lắc lắc đầu, hắn chỉ cảm thấy Đan Thần như đang nói tới một việc gì đó, còn đầu óc thì quay cuồng.
- Lôi Cương! Lúc trước, Đan Thần ta ở... Ở Trung Xu... Giới tiêu dao là vậy... Không ngờ, tới cái Đan.... Tông chó má này lại bị khinh... Chẳng phải là làm... Bị thương đứa con tư sinh của... Tên chấp sự... Hay sao? Không ngờ chúng phạt ta... Quét... Quét nhà vệ sinh... Còn bắt ta gọi... Y là... Là gia gia.. Ai có thể nhịn... Chờ sau này... Ta sẽ giết y... Giết tất cả... Bọn chúng. Ta muốn cho... Chúng... Quét... Quét nhà vệ sinh. Bắt chúng gọi ta... Là... Là ông nội. - Lời nói của Đan Thần gần như là líu hết cả lại. Y hét lên thật to. Cũng may là xung quanh không có ai, nếu không sẽ phải ngây người. Còn lúc này, Đan Thần do uống rượu nên nói chuyện cũng có chút quá. Vốn gã chỉ phải quét rác chứ không phải là quét nhà vệ sinh, mà không có ai bắt gã phải gọi là ông nội. Nhưng do có rượu nên Đan Thần càng nói càng mất đi sự tỉnh táo.
Đan Thần nói như vậy khiến cho Lôi Cương đang chuếnh choáng nổi giận đùng đùng.
- Sao... Sao? Là tên súc sinh nào dám ức hiếp huynh đệ của ta? - Lôi Cương tức giận, quát, tay phải đập lên mặt bàn khiến cho cái bàn và mấy bầu rượu vỡ nát. Khí thế của hắn bùng nổ khiến cho căn nhà nát nổ tung.
- Luyện... Luyện Trọng Tử mau... Lăn ra đây. Đan... Đân tông là cái gì mà... Mà dám ức hiếp... Huynh... Huynh đệ của ta? Ta phải... Diệt... Diệt... Đan tông của ngươi... Cho các ngươi giống như Hỏa Huyền tông. - Âm thanh của Lôi Cương giống như tiếng sét nổ tung trên bầu trời Đan tông tạo ra những tiếng cộng hưởng ong ong.
- Diệt... Diệt... Đan tông của ngươi... - Âm thanh vọng lại giống như tiếng sấm. Không trung trong nháy mắt bị mây đen bao phủ dường như ông trời đang nổi giận.
Trong nháy mắt, gần hai mươi vạn đệ tử của Đan tông ngây người. Có người dám tới đây nói muốn diệt Đan tông? Ngươi này có phải điên rồi hay không? Nhưng nghe hết những tiếng nói đứt quãng đó, rất nhiều đệ tử cấp thấp của Đan tông vô cùng khiếp sợ. Có đệ tử cơ bản chẳng biết Luyện Trọng tử là ai vì lão là thế hệ rất lâu rồi của Đan tông. Nhưng câu sau, diệt Đan tông giống như Hỏa Huyền tông làm cho đệ tử của Đan tông choáng váng.
Lúc trước, Hỏa Huyền tông là một tông phải mà trong Ngũ Hành giới gần như người nào cũng biết. Mà Hỏa Huyền tông bị một người có tên Lục Tổ Cương Ma giết chết khiến cho rất nhiều đệ tử nghe thấy cái tên đó đã sợ mất mật. Lúc này, người đó lại nói Hỏa Huyền tông là do hắn diệt? Chẳng lẽ... Lục tổ lại tới Đan tông và muốn diệt Đan tông? Tất cả đệ tử đều vô cùng khiếp sợ. Qua tiếng hét của Lôi Cương, bọn họ đều vô cùng sợ hãi.
Tiếng rống của Lôi Cương vẫn còn quanh quẩn trên không trung thì cả ngọn núi lớn của Đan tông đã xuất hiện đầy đệ tử. Tất cả điên cuồng tìm kiếm xem kẻ mở miệng ngông cuồng như vậy là ai. Mà phần lớn là xác định xem có đúng là lục tổ Cương ma đích thân tới Đan tông hay không? Nếu đúng như vậy thì chỉ sợ sẽ có rất nhiều đệ tử bỏ đi.
Luyện Trọng tử vui mừng đi lên tới tầng thứ mười của Đan tông, gọi mấy vị trưởng lão còn lại bàn luận về việc làm thế nào để mượn sức của Lôi Cương, đồng thời xác định xem có mời đại trưởng lão tới giúp Lôi Cương luyện đan hay không? Dù sao thì một vị cường giả Cương Thần đủ để cho Đan tông yên tâm luyện đan vô số năm. Bởi trong cả Ngũ hành giới thì cường giả Cương Thần gần như là vô địch, cho dù có thế lực lớn liên kết xâm lấn thì với cường giả Cương Thần, họ vẫn vô tư.
- Lão thất! Tên Lưu Cương đó muốn luyện chế tiên đan cấp chín? Tính cách của người đó như thế nào? Nếu là người có tâm địa không đàng hoàng thì chỉ sợ mà mượn sức sẽ gây họa cho Đan tông. - Một vị lão nhân áo trắng dò hỏi.
- Lão ngũ! Đan Tông tử nói hắn không phải là loại người như vậy. Hơn nữa, hắn bất chấp sống chết, cứu Đan Tông Tử từ trong mảnh đất Cấm Lục ra thì có thể thấy là một người trọng tình trọng nghĩ. - Luyện Trọng Tử trầm ngâm một lát rồi nói.
- Mảnh đất Cấm Lục? Ngươi nói rằng hắn đưa Đan tông tử ra khỏi Mảnh đất Cấm Lục? - Không chỉ có ngũ trưởng lão mà ngay cả mấy vị trưởng lão còn lại cũng giật mình. Người có tên, cây có bóng. Mảnh đất cấm lục là nơi mà mỗi một người tu luyện trong Ngũ hành giới nghe thấy đều sợ mất mật.
- Sao có thể như vậy? Bao nhiêu năm qua, có thể ra khỏi mảnh đất Cấm Lục cơ bản chỉ có mấy người. Nghe đồn ngay cả Ngũ đế từ thời cổ, thì Minh Đế cũng suýt chúng nữa mất mạng ở đó. Ngay cả tổ tiên của Đan tông cũng phải chiếm được một cái thi thể nào đó mới có thể thoát khỏi Cấm Lục. Từ đó về sau, mảnh đất Cấm Lục bị Minh Đế cấm hẳn, có thể thấy được Minh Đế sợ hãi với nơi đó như thế nào. Mà Minh đế còn là cường giả Cương Thần. - Một vị lão nhân cất giọng nói.
- Chẳng lẽ... Tu vi của người này so với Minh Đế còn mạnh hơn? - Trong đầu tất cả cùng vang lên ý tưởng đó.
Trong cả căn phòng chỉ nghe thấy tiêng hít thở. Sắc mặt của tám vị trưởng lão Đan tông đều hết sức nghiêm trọng.
- Nếu... Nếu là như vậy thì nên nhanh chóng mời đại trưởng lão. Người này không thể trêu chọc được. Không thể để cho hắn nổi giận, nếu không... - Không để cho nhị trưởng lão của Đan tông nói xong, âm thanh tiếng rống của Lôi Cương đã vang lên tới tận chân trời. Tám vị trưởng lão nghe thấy liền nổi giận, không ngờ ở Đan tông mà lại có một kẻ kiêu ngạo như vậy.
- Đi! Lão phu muốn xem là người nào mà mở miệng ngông cuồng như thế? - Nhị trưởng lão quát lên, rồi biến mất. Bảy vị trưởng lão còn lại cũng biết mất theo. Có điều, trong lòng Luyện Trọng Tử có chút kinh ngạc vì lão cảm thấy âm thanh đó hơi quen thuộc, lại còn gọi thẳng tên của mình? Chẳng lẽ là chọc phải kẻ địch nào? Nhưng nghĩ kỹ, Luyện Trọng Tử thấy mình không hề có, nên chỉ biết buồn bực.
Lôi Cương đứng yên ở đó, nét mặt đỏ ửng, hai mắt cũng đỏ nhìn trừng trừng lên ngọn núi cao. Còn Đan Thần lúc này thì quỳ rạp trên mặt đất, dường như việc này chẳng lên quan gì tới hắn.
Xung quanh Lôi Cương có vô số đệ tử đi đến. Có điều, hơi thở của hắn tản ra khiến cho bọn họ không dám tới gần trong vòng trăm mét. Còn cao thủ của tầng tám, chín, và mười đều xuất hiện bên cạnh Lôi Cương. Hơn mười cao thủ Đạo thánh đều tức giận nhìn nét mặt say rượu của hắn. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
- Luyện Trọng... Trọng tử! Lăn ra đây. - Lôi Cương trợn mắt nhìn cao thủ trước mặt mà hét.
- To gan! Tên sư tôn của ta không phải thứ để cho ngươi gọi. - Một vị lão nhân bước tới quát lên. Mặc dù tức giận, nhưng lão cũng không dám tới gần bởi vì Lôi Cương đã nói tiêu diệt Hỏa Huyền tông khiến cho lão bồn chồn không hiểu người này có phải là Lục tổ Cương Ma hay không? Nếu như là thật...
- Sao... Ta muốn xem là ai... Ai dám bắt nạt Đan Thần. Mau lăn ra đây... Cho... Cho ta. - Lôi Cương nhìn mấy người xung quanh, giật dữ hét. Mặc dù đang say nhưng Lôi Cương vẫn nhớ những lời Đan Thần nói. Trong đám người có rất nhiều đệ tử hoảng hốt. Đan Thần? Càng có người run rẩy, sắc mặt tái nhợt.
- Đạo hữu ở đâu mà dám tới Đan tông ta dương oai? - Môt tiếng quát giận dữ vang lên. Tám vị trưởng lão xuất hiện trước mặt Lôi Cương, trừng mắt nhìn hắn một cách giận dữ.
Luyện Trọng Tử nhìn thấy Lôi Cương suýt chút nữa thì ngã xuống đất mà kêu lên:
- Lưu đạo hữu... Ngươi... Ngươi làm sao vậy?
- Luyện... Luyện Trọng Tử! Đan... Đan tông chó má của ngươi không ngờ... Lại ức hiếp Đan Thần. Xem... Xem ta diệt... Diệt Đan tông của ngươi. - Lôi Cương tức giận trừng mắt nhìn Luyện trọng tử mà mắng.
- Muốn chết! - Cửu trưởng lão nóng tính nhất trong tám vị trưởng lão tức giận nói. Lão lấy thanh tiên kiếm định công kích Lôi Cương nhưng bị Luyện trọng tử giữ chặt. Luyện Trọng Tử nhíu mày nhìn khuôn mặt say rượu của Lôi Cương. Lão không tức giận thì không phải nhưng điều khiến cho Luyện Trọng Tử lo lắng đó là tu vi của Lôi Cương. Nếu quả thật chọc giận Lôi Cương, chỉ sợ lần này Đan tông sẽ bị thương nặng. Luyện Trọng Tử nhìn mấy vị trưởng lão còn lại mà nói:
- Đây là Lưu đạo hữu. Việc này chắc là có sự hiểu nhầm.
Luyện Trọng Tử nhìn Lôi Cương rồi nói:
- Lưu đạo hữu! Ngươi uống rượu say?
- Ngươi... Ngươi mới... Mới say. Ta... Ta không say. - Lôi Cương quát.