Thể Tôn

chương 26: thu hoạch

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lôi Cương hôn mê cũng đã ba ngày. Trong ba ngày đó, Luyện Hư và Đan Thần hết sức lo lắng.

- Đan Thần! Chẳng phải ngươi nói là hắn chỉ bị kiệt sức thôi sao? Tại sao Lôi Cương vẫn chưa tỉnh lại?

Luyện Hư nhìn Lôi Cương đang hôn mê mà nói.

Hai mắt của Đan Thần hơi trầm tư rồi lại nhìn sắc mặt Lôi Cương đang trở lại hồng hào mà nói:

- Không lâu nữa.

Cho đến ngày thứ tư, Lôi Cương mới hơi nhúc nhích rồi mở mắt. Đập vào mắt hắn đầu tiên chính là gương mặt lo lắng của Đan Thần và Luyện Hư. Trong lòng Lôi Cương chợt cảm thấy ấm áp rồi giật mình, nhìn quanh nói:

- Luyện Hư! Đan Thần! Người áo đen đâu?

Luyện Hư và Đan Thần nhìn nhau cùng lắc đầu. Đan Thần ngạc nhiên nói:

- Lôi Cương! Ngươi không thấy được ai cứu mình sao? Lúc chúng ta quay trở lại thì không thấy người áo đen mà xung quanh biến thành như thế này.

Đan Thần chỉ về phía cái hố to trước mặt mà không giấu được sự kinh hãi.

Lôi Cương nhìn cái hố to trước mặt mà trong lòng cảm thấy khiếp sợ. Một lúc lâu sau, Lôi Cương mới nói:

- Các ngươi không thấy được ai cứu ta hay sao?

Luyện Hư và Đan Thần cùng lắc đầu. Đột nhiên gương mặt Luyện Hư trở nên ngưng trọng, nói:

- Chúng ta chỉ nghe thấy bốn tiếng long ngâm. Khi trở lại thì thấy như thế này.

Đan Thần đứng bên cũng gật đầu mà nhìn chằm chằm Lôi Cương như muốn nghe hắn nói xem ở đây đã xảy ra chuyện gì.

"Bốn tiếng long ngâm?" Trong lòng Lôi Cương chợt run lên, hai mắt như có tia sáng mà nhìn đôi bàn tay của mình. Trong lòng Lôi Cương run rẩy khi nghĩ tới lúc tiến vào không gian bốn màu kia, sau đó thì tay chân hắn hiện lên bốn con rồng. Chẳng lẽ là do chúng đánh lui người áo đen kinh khủng kia? Bọn chúng làm sao mà kinh khủng như vậy? Trong lòng Lôi Cương có chút kinh ngạc. Nhưng từ lời của Luyện Hư khiến cho hắn không thể không tin rằng lần này đánh lui người áo đen chắc chắn có liên quan tới bốn con rồng trên người mình.

Trong mắt của Đan Thần và Luyện Hư thì Lôi Cương vẫn chưa hồi phục. Mà sắc mặt của Lôi Cương vẫn còn tái nhợt nên sự kinh hãi của hắn được hai người bỏ qua. Lôi Cương hơi suy nghĩ một chút biết rằng không thể nói chuyện trên tay chân mình có bốn con rồng. Chợt, ánh mắt của Lôi Cương ngơ ngác nhìn về phía trước, lẩm bẩm nói:

- Bốn tiếng long ngâm? Là ai cứu ta?

Nhìn ánh mắt mê mang của Lôi Cương, trong mắt Đan Thần có chút thất vọng. Nhưng chợt ánh mắt gã lại sáng lên rồi cười hề hề, nói:

- Lôi Cương! Thu hoạch lần này rất lớn, không thể tưởng tượng được.

Lôi Cương sửng sốt quay đầu lại nhìn Đan Thần, ánh mắt đầy sự kinh ngạc rồi chậm rãi nói:

- Chẳng lẽ là mấy thứ mà ta lấy được?

Đan Thần lắc đầu, khóe miệng vẫn không mất đi sự kích động mà thì thào:

- Những thứ mà ngươi mang ra còn chưa biết.... Có điều thu hoạch lớn nhất lần này chính là thi thể của Thú Vương. Ngay cả một cọng lông cũng không bị tổn thương.

Lôi Cương cả kinh, khuôn mặt lại xuất hiện sự hoảng sợ. Sự khủng bố của Thú Vương khiến cho Lôi Cương rất e ngại. Hắn nhỏ giọng nói:

- Thú vương đã chết?

Đan Thần gật đầu rồi chợt nhìn quanh, nhỏ giọng nói:

- Bây giờ không nên lấy ra nữa. Giá trị của thi thể Thú Vương không thể lường được. Hơn nữa lại còn nguyên vẹn nên chính là một báu vật vô giá. Bây giờ lấy ra chỉ sợ không cẩn thận lại dẫn tới họa sát thân. Ha ha!

Lôi Cương gật gật đầu. Lúc này, hắn vẫn chưa biết rõ được giá trị của thi thể Thú Vương như thế nào. Bất chợt, Lôi Cương nhìn về phía Luyện Hư thấp giọng nói:

- Luyện Hư! Nhìn xem mấy vật mà ta mang ra.

Luyện Hư sửng sốt rồi lấy từ trong giới chỉ ra mấy thứ mà Lôi Cương mang từ trong hang. Bốn vật đó bao gồm một quả trứng đen, một miếng sắt, một chiếc hộp và một tấm da thú.

Đan Thần cầm lấy quả trứng đen to bằng đầu người rồi quan sát mà nghi ngờ nói:

- Lôi Cương! Ngươi lấy từ trong động ra tảng đá đen này làm gì?

Luyện Hư cũng nhìn quả trứng đen mà ánh mắt nghi hoặc.

Lôi Cương sửng sốt mà nhìn quả trứng đen, ánh mắt hết sức chăm chú rồi lại ghé tai vào đó mà nghe.

- A... Không thể như vậy. Lúc đó, rõ ràng ta có nghe thấy trong quả trứng âm thanh của một sinh mạng đang đập.

Lôi Cương gõ nhẹ quả trứng mà nói một cách kinh ngạc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL

- Âm thanh của sinh mạng đập? Chắc là ngươi không nghe nhầm chứ? Đó rõ ràng là tảng đá.

Đan Thần đảo cặp mắt trắng dã mà nói một cách bất đắc dĩ.

Sau khi trầm ngâm chừng nửa khác, Lôi Cương lại lắng nghe một lần nữa nhưng chẳng hề thấy có chút động tĩnh. Chẳng lẽ thực sự là hắn nghe nhầm? Một lúc lâu sau, Lôi Cương lắc đầu một cách bất đắc dĩ.

Chợt Đan Thần cầm lấy một khối sắt. Sự thực đó chính là miếng sắt mà Lôi Cương cảm thấy quen thuộc. Lôi Cương nhìn chằm chằm vào miếng sắt . Trên miếng sắt có một người đang cầm một thứ gì đó như là đao hay kiếm, đang làm một tư thế bổ xuống. Nét mặt Lôi Cương hơi ngưng trọng. Lúc đó ở trong hang động, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng là người đó đang cử động tại sao bây giờ lại chỉ là hình điêu khắc?

Đan Thần nhìn nhìn một lúc rồi nhìn Lôi Cương mà nói:

- Miếng sắt này cũng chỉ là miếng sắt bình thường. Ngoại trừ trên mặt có hình người ra cũng không có gì khác. Sao lại mang nó ra?

Đan Thần tiện tay ném nó đi. Lôi Cương vội vàng đón lấy, cẩn thận xem xét nhưng phát hiện hình khác tinh xảo đó cơ bản không hề nhúc nhích. điều này cuối cùng là có chuyện gì xảy ra? Trong lòng Lôi Cương cảm thấy rất kinh ngạc. Tại sao trong động mình nhìn thấy nó chuyển động mà lúc này....

Lôi Cương cầm lên mảnh da thú. Trên đó có những hình ảnh kỳ quái bao gồm núi cao, đường nhỏ lại còn có ba dòng văn tự mà mọi người không biết.

- Đây là cái gì? Chẳng lẽ bọn họ cướp đoạt thứ này?

Đan Thần kinh ngạc hỏi, hai tay kéo kéo mảnh da thú. Luyện Hư tới gần quan sát một lúc mà nghi hoặc. Lôi Cương nhìn những dòng chữ trên đó, khóe miệng giật giật xấu hổ nói:

- Đây là thứ mà ta lấy bừa trong đống đồ.

Đan Thần đảo cặp mắt trắng dã ném miếng da thú sang một bên. Cuối cùng hai mắt Đan Thần sáng ngời, nhìn chiếc hộp đen. Hai tay gã nâng lên, quan sát một cách cẩn thận rồi lẩm bẩm:

- Một chiếc hộp tinh xảo. Các ngươi có thấy con linh thú khắc trên nó hết sức tinh xảo không?

Đan Thần chỉ vào trên mặt của chiếc hộp mà nói.

Hai người nhìn kỹ thì thấy ngay trên bề mặt chiếc hộp lại có rất nhiều ấn ký kỳ quái, tạo thành hình một con linh thú. Bất chợt, Đan Thần mở chiếc hộp ra. Ngay lập tức ánh mắt đầy sự mong đợi của gã chợt sững lại. Gã đảo cặp mắt trắng dã, ném cho Lôi Cương, nói:

- Mạo hiểm tính mạng để mang về bốn thứ chẳng có giá trị gì. Mấy đồ của Thú Vương cũng bình thường thôi.

Luyện Hư cầm lấy chiếc hộp ngăm đen liền phát hiện bên trong có một chiếc giới chỉ cổ. Trên mặt của nó có khắc một cái ấn ký linh thú, còn lại cũng giống như giới chỉ trữ đồ. Sau khi quan sát một lúc, Luyện Hư mới nói:

- Đây là một chiếc giới chỉ trữ đồ.

Khuôn mặt Lôi Cương co giật mấy cái. Nhìn sự thất vọng trong mắt Luyện Hư, Lôi Cương cảm thấy bất đắc dĩ, thấy mình mạo hiểm tính mạng mà lại lấy được có bốn thứ như vậy.

- Có điều cho dù như vậy thì thi thể Thú Vương mới là sự thu hoạch lớn nhất lần này. Ha ha!

Gương mặt Đan Thần có chút kích động, khẽ cười nói. Rồi gã chợt nhìn Lôi Cương mà nói:

- Lôi Cương! Vừa đúng lúc ngươi thiếu một chiếc giới chỉ trữ đồ. Cái giới chỉ đó cho ngươi. Còn ba thứ bình thường kia thì bỏ đi.

Lôi Cương hơi gật đầu. Vừa lúc bản thân hắn cần một chiếc giới chỉ. Tuy rằng trong giới chỉ của Đan Thần và Luyện Hư cũng không phải là thứ quý giá. Nhưng đối với Lôi Cương bây giờ mà nói thì chẳng khác nào có được lò than sưởi ấm trong ngày tuyết lạnh. Lôi Cương đeo chiếc nhẫn vào ngón tay trỏ, rồi nói:

- Sử dụng giới chỉ trữ đồ như thế nào?

Đan Thần đảo cặp mắt trắng dã mà nói:

- Ngươi để tâm thần của mình thẩm thấu vào trong là được rồi. Đúng rồi nhớ xem không gian trong giới chỉ rộng tới mức nào.

Lôi Cương gật gật đầu, chậm rãi nhắm hai mắt, tâm thần từ từ chìm vào trong chiếc giới chỉ. Nhưng Lôi Cương chợt giật mình rồi mở hai mắt mà nghi ngờ, nói:

- Vô dụng. Không cảm nhận được không gian nào trong giới chỉ.

Đan Thần ngẩn ngơ, nét mặt quái dị, nói:

- Đây...đây chẳng lẽ là chiếc nhẫn bình thường? Vậy lần này ngươi....

Đan Thần còn chưa nói xong đã bị Luyện Hư đập cho một cái. Luyện Hư nhìn chiếc giới chỉ một cách chăm chú rồi nói.

- Không thể như thế. Đây là một chiếc giới chỉ trữ đồ. Lôi Cương ngươi thử lại xem.

Lôi Cương gật đầu, nhắm mắt lại, tâm thần chậm rãi thẩm thấu vào trong giới chỉ. Đột nhiên, tâm thần của Lôi Cương như bị thứ đồ vật gì đó công kích khiến cho hắn cuống lên muốn thoát ra nhưng lại phát hiện bản thân mình như mất đi quyền khống chế đối với thân thể. Đồng thời, từ đan điền của Lôi Cương chậm rãi tự động ngưng tụ một giọt máu rồi chảy theo kinh mạch tới ngón trỏ, chậm rãi chui vào trong giới chỉ. Nếu Lôi Cương có thể nhìn thấy máu huyết của mình thì chắc chắn sẽ phải khiếp sợ khi thấy máu tươi của bản thân ngoài màu đỏ ra còn có bốn loại màu sắc khác...

"Oành!" Lôi Cương chợt cảm thấy trong đầu như có một thứ gì đó bùng nổ. Hắn còn chưa kịp phản ứng thì lại thấy tâm thần của mình không ngờ phát hiện một căn phòng nhỏ rộng chừng năm thước vuông. Trong lòng Lôi Cương cảm thấy vui vẻ. hắn tự hỏi đó có phải là không gian của giới chỉ hay không? Đồng thời hắn lại càng thêm vui vẻ khi thấy bản thân có thể khống chế được thân thể. Thần thức của hắn rời khỏi, đồng thời trong mắt lóe lên ánh sáng.

- Thế nào? Lôi Cương!

Đan Thần thấy Lôi Cương mở mắt liền vội vàng hỏi.

Lôi Cương gật đầu, nhếch miệng cười nói:

- Là giới chỉ trữ đồ.

Trong lòng Lôi Cương cảm thấy kinh ngạc khi thấy trong đầu mình như có thêm một điều gì đó. Nhưng suy nghĩ một lúc vẫn không thể nắm bắt được nên hắn đành phải bỏ qua.

- Rộng không?

Đối với Đan Thần mà nói thì giới chỉ dự trữ chỉ có thể dùng sự lớn nhỏ để mô tả.

Lôi Cương trầm ngâm một lúc rồi chậm rãi nói:

- Đại khái bằng một túp lều.

Ánh mắt Đan Thần tối sầm lại, thở dài nói:

- Lần này ngươi vào trong động quả nhiên là không được thứ tốt nào. Chiếc giới chỉ này cũng chỉ có thể coi là một cái giới chỉ hạ phẩm mà thôi.

Chợt hắn nhìn về phía khe núi trước mặt. Ánh mắt lại sáng lên.

Truyện Chữ Hay