Thể Tôn

chương 15: khai thiên

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhìn nụ cười của Đao Đồ, sắc mặt Lôi Cương hơi giãn ra, rồi mỉm cười nói:

- Ừm! Ta tới đây tìm ngươi nhưng không ngờ rằng...

Hai gã thanh niên áo xám ngẩn người, như không tin vào chuyện một nhân tài kiệt xuất trong đời đệ tử thứ năm lại quan hệ tốt với một tên rác rưởi như vậy. Cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc của Đao Đồ, gã thanh niên áo xám bên phải hơi nhăn mặt.

Sau khi nhìn chằm chằm về phía hai gã thanh niên áo xám, Đao Đồ liếc qua Thần Vận rồi nói:

- Đi! Lôi Cương! Ta dẫn ngươi đi gặp sư tôn để người thu ngươi làm đệ tử.

Lôi Cương cười nhạt một tiếng nói:

- Đao Đồ! Lần này ta tới đây ngoại trừ gặp ngươi ra còn để tìm Cương Kỹ.

Lôi Cương vừa dứt lời, Đao Đồ, Âm Lệ, Thần Vân cùng với hai gã thanh niên áo xám đều sửng sốt. Ánh mắt Đao Đồ kinh ngạc nhìn Lôi Cương rồi nói:

- Lôi Cương! Ngươi...ngươi đã đạt tới tầng thứ hai?

Lôi Cương lắc đầu, nói:

- Không! Ha ha! Ngươi dẫn ta tới Tàng Kiếm các đi.

- Thật không biết tốt xấu. Chưa đạt tới tầng thứ hai, tu luyện được cương khí mà muốn tới Tàng Kiếm các để tìm Cương Kỹ? Tới lúc đó có lẽ ngươi sẽ bị đuổi khỏi núi. Ha ha ha. Text được lấy tại

Thần Vân khinh thường cười nói rồi đi thẳng vào sâu trong Tranh Chiến phong. Sau khi Đao Đồ nhìn Lôi Cương một lúc rồi ngơ ngác gật đầu, nói:

- Được! Đi với ta.

Cuối cùng ở đó chỉ còn có hai gã thanh niên áo xám mở to mắt nhìn Âm Lệ, Đao Đồ và Lôi Cương rời đi. Ánh mắt của gã đệ tử có tên là Trảm Địch hơi tươi cười như đang chờ Lôi Cương bị đuổi tới nơi.

Diện tích của Tranh Chiến phong rất lớn. Lôi Cương ở trên Kiếm Đỉnh môn đã ba năm nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy được toàn cảnh ngọn núi. Tranh Chiến phong giống như một môn phái riêng biệt với mấy trăm tòa kiến trúc nằm trên đỉnh núi. Bất cứ một vị trí nào cũng mang theo một thứ phong cách cổ kính. Sâu trong Tranh Chiến phong có một cái đại điện cao hơn những nơi khác khoảng chừng mấy chục thước. Theo sự giới thiệu của Đao Đồ thì đó chính là đại điện nghị sự của Kiếm Đỉnh môn. Vòng theo một con đường nhỏ, cả ba người đi về phía Đông của Tranh Chiến phong, tới tòa kiến trúc. Nơi đó chính là Tàng Kiếm các.

Lúc này có ba ngươi đang đứng chờ ở đó. Trong ba người có cả Thần Vân. Có điều khiến cho Lôi Cương cảm thấy nặng nề đó là hai người còn lại chính là hai người mặc áo đen ở trong đại điện trước kia. Lôi Cương còn nhớ rõ, một trong hai người đó đã thu Âm Lệ làm đệ tử, còn một người khác chắc là sư tôn của Thần Vân.

Thấy ba người Lôi Cương đi tới, hai gã nam tử áo đen kinh ngạc nhìn Đao Đồ rồi nhìn sang Lôi Cương.

- Là ngươi? Ngươi tới đây làm gì?

Một gã mặc áo đen có đôi mắt sáng như ưng nhìn Lôi Cương mà hỏi. Nét mặt Thần Vân như điểm một nụ cười lạnh rồi nói:

- Sư tôn! Hắn nói hôm nay hắn tới Tàng Kiếm các để tìm Cương Kỹ.

Người trung niên nam tử nhìn gã đệ tử cưng của mình rồi hừ lạnh nói:

- Nơi này không phải là chỗ mà ngươi có thể đi tới. Đi xuống.

- Sư thúc! Lôi Cương đã đạt tới tầng thứ nhất cho nên cũng là đệ tử của Kiếm Đỉnh môn chúng ta.

Sau khi trừng mắt nhìn Thần Vân, Đao Đồ quay sang nói một cách cung kính với người trung niên.

- Đao Đồ! Ngươi là nhân tài kiệt xuất trong số đệ tử đời thứ năm, tại sao lại giao lưu với hạng người bình thường như vậy? Cho dù hắn đạt được tầng thứ nhất thì sao? Gần ba năm mới đạt được tầng thứ nhất thì có lẽ trong mười năm cũng khó có được cương khí. Mà như vậy thì cả đời cũng đừng mong thành tựu được điều gì.

Người trung niên nói một cách thản nhiên, âm thanh nhẹ nhàng đi rất nhiều. Điều đó chứng tỏ, địa vị của Đao Đồ trong Kiếm Đỉnh môn không hề thấp.

- Lệ nhi! Đi vào trong Tàng Kiếm các tìm kiếm kỹ. Nhớ kỹ không được làm bậy. Tất cả phải làm theo lời của vị tiền bối.

Vị trung niên nam tử có ánh mắt âm độc sau khi nhìn Lôi Cương rồi quay sang nói với Âm Lệ.

Âm Lệ gật đầu, quay sang nhìn Lôi Cương rồi đi vào trong.

- Còn không đi? Chẳng lẽ ngươi muốn ta đuổi ngươi đi hay sao?

Người trung niên nam tử hừ lạnh một tiếng. Nghe thấy vậy, Âm Lệ dừng lại, quay sang người đó rồi mở miệng nói:

- Sư thúc! Lôi Cương là bằng hữu của ta và Trảm Đồ. Để cho hắn đợi chúng ta cùng xuống núi.

- Đúng vậy! Sư thúc! Một lúc nữa, Lôi Cương sẽ cùng với chúng ta xuống núi.

Đao Đồ cũng vội vàng nói.

Người trung niên quay sang nhìn Đao Đồ một chút, trong mắt lóe lên một tia sáng. Sau đó, y quay sang nhìn chằm chằm vào trong mắt Lôi Cương rồi lại quay sang nói với Thần Vân:

- Vân nhi! Đi vào Tàng Kiếm các đi.

Cánh cửa của Tàng Kiếm các từ từ mở ra. Sau khi nhìn Lôi Cương một cái, Âm Lệ liền từ từ đi vào trong Tàng Kiếm các. Còn Thần Vân thì nhìn Lôi Cương với ánh mắt khinh thường rồi đi vào bên trong.

Lôi Cương nhìn vào trong Tàng Kiếm các. Sau khi suy nghĩ một chú, hắn cũng đi tới cánh cửa đang mở rộng trước mặt.

- Đứng lại!

Người trung niên có khuôn mặt âm độc đột nhiên quát to. Hai mắt y đầy sát khí nhìn Lôi Cương chằm chằm nói:

- Thấy đồ nhi của ta có tình cảm tốt với ngươi nên vừa rồi mới không để ý. Vậy mà ngươi lại to gan lớn mật muốn đi vào trong Tàng Kiếm các?

- Sư huynh! Đuổi thẳng hắn xuống....

Gã sư phụ của Thần Vân còn chưa kịp nói xong đã cứng miệng, ánh mắt khiếp sợ mà nhìn Lôi Cương như không thể tin được vào mắt mình. Chuẩn xác mà nói thì y đang nhìn cái lệnh bài màu tím trong tay Lôi Cương thì đúng hơn.

Mà khuôn mặt của người trung niên âm độc cũng không hề kém...

- Đao Đồ! Ta vào trong Tàng Kiếm các trước. Chờ ta.

Lôi Cương nhìn hai gã trung niên áo đen đang ngẩn người rồi đi vào trong Tàng Kiếm các. Nhưng lần này, quả thực hai gã trung niên đứng sững ở đó,cơ bản không hề nhúc nhích.

Hai người nhìn nhau cùng hít một hơi rồi lẩm bẩm nói:

- Cương Sâm tử sư huynh! Cái mà hắn lấy ra là...

- Cương Minh Tử.... Kia đúng là Trưởng lão lệnh. Tại...tại sao hắn lại có?

Người trung niên có khuôn mặt âm trầm vẫn không thể tin được vào mắt mình.

Đao Đồ đứng bên cạnh nhìn cái lệnh bài màu tím trong tay Lôi Cương mà sửng sốt rồi sau đó hai mắt sáng ngời, khóe miệng nở một nụ cười khoái trá.

Sau khi Lôi Cương đi vào trong Tàng Kiếm các, cánh cửa cũng từ từ đóng lại.

Nhìn Lôi Cương đi vào, ánh mắt của Âm Lệ có chút kinh ngạc. Mà sắc mặt của Thần Vân thì dại ra như không thể tin vào mắt mình. Nếu như lúc tiến vào, sư tôn Cương Minh Tử không nói thì có lẽ Thần Vân đã lên tiếng.

- Đặt tay lần lượt lên năm cây cột rồi vận hành cương khí trong thân thể. - Lão nhân ngồi trên bàn tọa chợt mở miệng nói.

Cả Âm Lệ và Thần Vân cùng sứng sốt. Rồi ngay lập tức, Âm Lệ bước lên trước, làm theo lời lão nhân.

Khi Âm Lệ đặt tay lên cái cột có ánh sáng màu vàng kim rồi vận hành cương khí trong cơ thể... Đột nhiên, cây cột tỏa ra ánh sáng chói mắt. Ánh sáng bao phủ thân thể gã khiến cho gã giống như một vị cao nhân đắc đạo. Còn lão nhân đang ngồi trên bàn tỏa thì ánh mắt léo lên một tia sáng. Âm Lệ kinh hoàng nhìn cây cột màu vàng kim rồi lập tức đặt tay của mình lên cây cột màu nâu mà vận hành cương khí nhưng không hề có hiện tượng khác thường.

Sau đó, ngay cả mấy cây cột còn lại cũng không hề có phản ứng với cương khí của Âm Lệ. Âm Lệ chậm rãi lui lại vài bước, nét mặt bình thản nhìn năm cây cột như đang suy nghĩ nó có tác dụng gì?

- Đi vào phòng có chữ Kim.

Âm thanh lão nhân vang lên. Lời nói của lão không ngờ lại có chút run rẩy.

Sau đó, Thần Vân bước lên cũng làm như Âm Lệ, đặt tay lên cây cột rồi vận hành cương khí.

Khi Thần Vân đặt tay lên cây cột màu đỏ, vận hành cương khí, cây cột màu đỏ đột nhiên tỏa ra ánh sáng màu hồng chói mất. Có điều nó không được rực rỡ như ánh sáng vàng kim của Âm Lệ. Cuối cùng thì Thần Vân cũng chỉ có một cây cột màu hồng là tỏa ra ánh sáng. Y lui lại vài bước, cười cượt nhìn Lôi Cương.

- Đi vào phòng có chữ Hỏa.

Âm thanh lão nhân lại vang lên.

Nét mặt Lôi Cương hoàn toàn nghiêm túc, bước lên. Tuy rằng hắn không hiểu năm cây cột có tác dụng gì nhưng cũng hơi đoán ra được điều gì đó. Nét mặt Lôi Cương bình thản, đặt tay lên cây cột cũng không hề vận hành cương khí chỉ làm động tác mà thôi. Nhưng Lôi Cương khiếp sợ khi thấy tay của mình khi đặt lên cây cột màu vàng kim, cương khí trong cơ thể không ngờ tự động vận chuyển tới tay phải rồi rót vào trong cây cột.

Lôi Cương đặt tay lên cả năm cây cột, không ngờ tất cả đều không tỏa ra ánh sáng. Thân mình Lôi Cương run nhè nhẹ, gương mặt hơi ửng hồng.

- Khục...

Thần Vân không nhịn được bật ra tiếng cười nhạo.

Ánh mắt của Âm Lệ lạnh lùng nhìn về phía Thần Vân. Tới lúc đó, gương mặt nhạo báng của y mới bớt đi một chút.

- Đi vào phòng có chữ Vô.

Âm thanh của lão nhân vang lên.

Lôi Cương hơi sững sờ. Sau khi nhìn lão nhân một cái rồi đi vào trong phòng có chữ "Vô". Còn Âm Lệ và Thần Vân cũng đều đi vào trong căn phòng của mình.

Sau khi, Lôi Cương mở cửa đi vào trong căn phòng có chữ Vô, hai mắt lão nhân đang nhắm chợt mở ra rồi lẩm bẩm:

- Thể chất thuộc tính Kim hiếm thấy cùng với thể chất hết sức bình thường.

Sau khi Lôi Cương đi vào trong căn phòng có chữ "vô", hắn sững sờ khi nhìn thấy những quả cầu lơ lửng trong không trung. Sau đó, hắn nhanh chóng tìm kiếm Cương kỹ thuộc về mình.

Sau nửa ngày, Lôi Cương phát hiện có một quả cầu, cương kỹ bên trong vô cùng hỗn độn, có rất nhiều loại. Tuy nhiên phía sau mỗi cái tên đều có một chữ Nhất và chữ Hoàng. Điều đó khiến cho Lôi Cương hơi thất vọng. Tuy rằng không biết Cương Kỹ phân chia như thế nào nhưng nhìn chữ nhất, Lôi Cương cảm thấy nó không phải là thứ cương kỹ cao cấp. Đột nhiên, ánh mắt Lôi Cương sáng ngời khi nhìn thấy một quả cầu đang trôi nổi trong một góc, mà cương kỹ bên trong lại thu hút ánh mắt của hắn.

- Khai Thiên tám mươi mốt thức. Cửu, thần.

Lôi Cương đi tới bên quả cầu, vươn tay phải muốn nắm lấy nó.

Oành... Bên trong quang cầu chợt có tiếng động rồi thân mình Lôi Cương run lên. Cương Kỹ bên trong quả cầu không ngờ lại hóa thành vô số văn tự theo tay phải chui vào trong đầu hắn. Rồi sau đó, cương kỹ bên trong quả cầu không ngờ cũng biến mất.

Trong lòng Lôi Cương hơi run lên, rồi lập tức nhắm mắt, cảm nhận cương kỹ trong đầu.

- Uy lực của Khải Thiên lấy lực lượng làm chính, cương khí làm phụ đạt được tới việc khai thiên tích địa.

Trong đầu Lôi Cương hiện lên những lời đó. Thân mình hắn run nhẹ một cái nhưng rồi ngay lập tức, ánh mắt trở nên thất vọng. Lôi Cương phát hiện ra Khai Thiên tám mươi mốt thức cơ bản chí có chín thức.

- Chẳng lẽ lại là bản thiếu?

Lôi Cương nghĩ đến đây liền thất vọng rồi đi ra ngoài.

Truyện Chữ Hay