Editor: Greeny
Beta: Q. Er
_______________
Đại thị vệ ôm quyền, tới bẩm báo với Khương lão thái thái: "... Tĩnh Ninh Hậu họ Thôi, tên Quý Lăng. Trước kia Hoàng Thượng đứng thứ ba, còn là thứ xuất, vị trí Ninh vương vốn không tới lượt ngài ấy. Sau này, lão Ninh vương qua đời, Thôi đại nhân một tay giúp đỡ ngài ấy ngồi lên vị trí Ninh vương. Thôi đại nhân vừa mưu kế, vừa chiến đấu anh dũng, rất được Ninh vương coi trọng. Cho nên sau khi lên ngôi, Ninh vương liền phong hắn là Tĩnh Ninh Hậu, giữ chức Đại đô đốc."
Tuy chỉ vài câu ngắn ngủi, nhưng suy nghĩ một chút thì có thể thấy rõ vô vàn mưa máu gió tanh chất chứa trong đó.
Khương Thanh Uyển khựng lại.
Thôi Quý Lăng là văn nhân, cũng rất ôn hòa, nàng luôn cho rằng hắn chỉ có thể làm quan văn, thật không ngờ hắn còn có thể làm võ tướng, lại trở thành Đô đốc...
Khương Thanh Uyển không xoay người, nàng nghe Khương lão thái thái nói: "Đại đô đốc nắm binh quyền trong thiên hạ, vị Tĩnh Ninh Hậu này nhất định là nhân vật rất lợi hại."
Rồi bà hỏi thị vệ: "Rõ ràng là Đại đô đốc, đáng lẽ hắn phải ở kinh thành mới đúng, tại sao lại chạy đến đây?"
Đại thị vệ cung kính trả lời: "Khi tiểu nhân rời kinh, nghe nói dân tộc Tác-ta phái người giữ chân chúng ta, còn xuất binh quấy rối, cướp bóc, giết chỉ huy Đại Đồng. Hoàng Thượng tức giận, nói muốn khởi binh thảo phạt, nên phái Đại đô đốc dẫn ba vạn binh lính đến. Chắc hẳn lúc nãy Đại đô đốc có chuyện ra ngoài, thấy chúng ta gặp cướp nên ra tay tương trợ."
Khương lão thái thái biết chỉ huy sứ Trực Lệ ở phủ Đại đô đốc, vì vậy có lẽ Thôi Quý Lăng cũng nhận ra nhi tử của bà. Chờ khi về đến kinh thành, nhất định bà phải mua một phần lễ vật và tự tay mình mang tặng cho phải lẽ.
Thấy cánh tay đại thị vệ bị thương, bà ôn hòa nói: "Hôm nay, may mắn có các người liều mình cứu giúp. Về đến kinh thành ta sẽ nói cho Bá gia biết chuyện này, bảo nó ban thưởng cho các ngươi."
Thị vệ vội vàng quỳ xuống, nói: "Lão thái quá xem trọng rồi! Đây là bổn phận của chúng tiểu nhân. Do chúng tiểu nhân tắc trách nên đã làm lão thái thái, phu nhân và tiểu thư hoảng sợ."
Khương lão thái thái ra hiệu cho hắn đứng lên, rồi để hắn đi xem xét thương thế của những thị vệ khác.
Cũng may họ không bị nguy hiểm đến tính mạng, Khương lão thái thái để bọn họ băng bó đơn giản trước, đợi khi đến kinh thành sẽ tìm y quán mua thuốc trị thương.
Trên mặt đất là những thi thể nằm ngổn ngang của cường đạo, nhưng bây giờ bọn họ chẳng quan tâm đến chuyện thu dọn hiện trường, nơi này không tiện ở lâu. Sau khi mời người của lão thái thái lên xe thì lập tức kêu phu xe đánh ngựa, đưa mọi người rời khỏi nơi đấy.
Chu Huy thúc ngựa đến trước mặt Thôi Quý Lăng, Thôi Quý Lăng liếc hắn một cái, lạnh nhạt hỏi: "Tại sao phải xen vào việc của người khác?"
Hắn mặc bộ tiễn y [] màu đen, chỗ cổ lộ ra một đoạn lụa bảo hộ màu trắng. Ánh nắng xuyên qua lá cây trên đầu rọi vào người hắn, chỉ thấy khuôn mặt thanh tú, thân hình gầy gầy, đâu có bộ dạng của một võ tướng chứ, rõ ràng là người đọc sách.
[] Tiễn y: Y phục đi săn
Chu Huy đi theo Thôi Quý Lăng gần mười năm, biết rõ cách làm người của hắn, vì vậy cười hì hì nói: "Không phải lão già Khương Thiên Hữu ỷ vào việc mình đỡ cho Hoàng Thượng một mũi tên nên tự cho rằng lão ta thống binh mạnh hơn huynh sao!? Vì tước vị của của lão già đó lúc trước cao hơn huynh nên lão nghĩ vị trí Đại đô đốc này cũng đến lượt lão ngồi à? Thường ngày gặp huynh, lúc nào lỗ mũi cũng chĩa lên trời, bộ dạng khinh khỉnh. Lần này ta phải thay huynh xử lý việc này, xem lão ta còn dám cư xử tùy tiện trước mặt huynh nữa không?"
Trước kia, Khương Thiên Hữu là võ tướng, ra vào chiến trường, còn lúc đầu Thôi Quý Lăng là mưu sĩ, sau này mới cầm binh đánh trận. Nhưng chiến thuật của hắn luôn ngoài dự đoán của mọi người, chưa từng bại trận, cho nên chức vị trong quân doanh cao hơn Khương Thiên Hữu. Dần dần, Khương Thiên Hữu sinh lòng bất mãn.
"Khương Thiên Hữu là người không quyết đoán, quá so đo được mất trước mắt, không đáng cho ta để vào mắt, càng không cần ông ta chịu ân của ta." Sắc mặt Thôi Quý Lăng hờ hững, giọng điệu lạnh lùng.
Đúng là Khương Thiên Hữu rất chướng mắt, người này không có chút giá trị nào để hắn đề phòng hoặc lôi kéo.
Nhưng chốn núi rừng này chỉ có thổ phỉ qua lại, dù sao cũng rất không ổn. Thôi Quý Lăng nhíu mày sau đó dặn dò Chu Huy: "Ngày mai huynh dẫn người tới tiêu diệt toàn bộ thổ phỉ trong núi này, không được bỏ sót bất cứ tên nào."
Bên ngoài giao đấu với bộ tộc Tác-đa nên bên trong phải trời yên biển lặng, không được để chúng nắm thóp trong thời điểm mấu chốt.
Bình thường Chu Huy hay cười đùa, nhưng khi nói đến đại sự thì vô cùng nghiêm túc, hắn lập tức ôm quyền, nghiêm mặt nói: "Mạt tướng tuân mệnh."
Thôi Quý Lăng nhẹ gật đầu, sau đó thúc ngựa dẫn đầu phi vào một lối rẽ, tiếp tục thăm dò địa hình xung quanh. Chu Huy và những thị vệ khác vội vàng đuổi theo.
_______________
Kinh thành, phủ Vĩnh Xương bá.
Khương Thanh Ngọc bước nhanh đến Nghi Xuân Uyển, không chờ nha hoàn vén rèm đã tự mình xốc tấm rèm vải hoa văn nhuyễn màu xanh lá mạ đi vào, liên tục hỏi: "Di nương, con nghe nha hoàn nói vài ngày nữa đám người của mụ già kia sẽ đến đây, việc đó là thật sao?"
Mạnh di nương đang cho nhi tử uống sữa.
Bà bỏ thêm ít đường vào sữa đựng trong chén ngọc phỉ thúy, thổi từng muỗng cho nguội rồi đút vào miệng Khương Trường Ninh hai tuổi.
Đột nhiên, Khương Thanh Ngọc xông vào, lớn tiếng nói chuyện, Mạnh di nương không kịp đề phòng khiến tay run một cái, một giọt sữa rớt vào mu bàn tay của bà.
Rất nóng.
Mạnh di nương ngẩng đầu nói với Khương Thanh Ngọc: "Có chuyện gì từ từ nói, con hét lớn tiếng như vậy, cẩn thận dọa đệ đệ con sợ."
Bà đưa chén ngọc cho vú em bên cạnh rồi bảo bà ấy tiếp tục đút cho thiếu gia ăn. Mạnh di nương đứng lên ra ghế ngồi và gọi Khương Thanh Ngọc cùng ngồi xuống, sau đó nói với nàng: "Cái gì mà mụ già? Học cách lễ phép một chút, đó là tổ mẫu của con đấy. Nếu hạ nhân nghe được những lời nói kia thì phải làm thế nào?"
Khương Thanh Ngọc khinh thường hừ nhẹ.
Một mụ già đến từ nông thôn, chỉ sợ trong khe móng tay vẫn còn dính bùn, còn muốn nàng học cách lễ phép sao?
Không ai hiểu con gái bằng mẹ, vừa thấy sắc mặt của Khương Thanh Ngọc, Mạnh di nương đã hiểu nàng không nghe lọt lời của mình.
Bà thở dài một hơi: "Ta biết trong lòng con không thích người tổ mẫu này, càng không thích phu nhân và nữ nhi của bà ta. Nhưng có không thích thế nào con cũng phải giữ trong lòng, đừng để hiện trên mặt như vậy, điều đó chứng tỏ con là người không có đầu óc."
Khương Thanh Ngọc nghiêng đầu nhìn chậu hoa sơn trà đặt dưới đất, bên cạnh bàn trà, thái độ rất không đứng đắn.
Nếu chỉ một mình Khương lão thái thái thì mọi người sẽ sống trong cùng sân viện, sớm muộn gì cũng phải thỉnh an. Nhưng có Diêu thị và Khương Thanh Uyển thì mọi chuyện sẽ khác.
Trong đám nữ nhi, phụ thân thương nàng nhất, ông ấy nói tính tình nàng ngay thẳng, hoạt bát, luôn xem nàng như hòn ngọc quý trong tay. Một tay mẫu thân lo liệu việc bếp núc trong Bá phủ, ngoài ra, mỗi lần đi xã giao với nữ quyến thế gia mẫu thân hay đưa nàng đi cùng. Tỷ muội trong phủ không ai dám chọc ghẹo nàng, người bên ngoài đều muốn lấy lòng nàng, nàng cũng quên mất việc mình là thứ nữ. Nhưng bây giờ, Diêu thị và Khương Thanh Uyển cứ nhất định phải trở về.
Không hiểu làm cách nào mà Diêu thị leo lên được vị trí phu nhân chính thất, còn có Khương Thanh Uyển là đích nữ của bà ta. Sau này người bên ngoài nhìn vào, phải chăng sẽ xem nàng là thứ nữ và khinh thường nàng?
Nghĩ tới đây, Khương Thanh Ngọc cảm thấy bực bội, chân phải buông thõng, hung hăng đá đá chân mang giày thêu lên phía trước, buồn bực nói: "Bọn họ ở lại nông thôn không được sao? Năm nào phụ thân cũng cho người đưa tiền về đấy. Tại sao phải đến kinh thành? Đây không phải là nơi bọn họ nên đến."
Cảm giác trong lòng nàng là Diêu thị và Khương Thanh Uyển sẽ chiếm mất vị trí của nàng và di nương, người ngoài sẽ xem thường nàng.
Giày thêu bị nàng đá văng lên phía trước, va vào mặt đất tạo ra âm thanh rất chói tai.
Khương Trường Ninh mới hai tuổi, còn quá nhỏ nên khi nghe tiếng động đó thì bị dọa, khóc ré lên.
Mạnh di nương vội quát Khương Thanh Ngọc, sau đó bảo vú em: "Ngươi ôm thiếu gia ra ngoài chơi một lát đi."
Vú em làm theo, đặt chén ngọc lên bàn rồi ôm Khương Trường Ninh vào lòng, dịu dàng dụ dỗ cậu nhóc: "Thiếu gia đừng khóc. Nhị tiểu thư đang nói chuyện với di nương thôi, chúng ta không phải sợ."
Vừa nói vừa ôm Khương Trường Ninh ra ngoài sân, dỗ dành cậu bé xem con rùa đen và cá vàng trong ao.
Thấy Khương Trường Ninh không khóc nữa mà vỗ tay xem cá vàng, Mạnh di nương mới thở phào nhẹ nhõm. Bà thu hồi ánh mắt nhìn Khương Thanh Ngọc, sắc mặt chìm xuống.
"Đúng là con nói chuyện không biết ý tứ. Con có hiểu bốn chữ: Họa đến từ miệng là thế nào không? Phụ thân của con là người hiếu thuận, nếu để ông ấy biết con vừa nói những lời này thì ông ấy sẽ nghĩ về con ra sao?"
Khương Thanh Ngọc vẫn giữ nguyên vẻ mặt không biết hối lỗi: "Phụ thân thương con nhất, ông ấy không đành lòng mắng con câu nào đâu. Hơn nữa, con không tin trong lòng di nương không tính toán chút nào về chuyện này. Điều đó bỏ qua một bên đi, chờ khi bà ấy về đến cửa, sớm muộn gì người cũng phải sang thỉnh an bọn họ, nói không chừng vị phu nhân vô tri kia còn muốn lấy lại quyền lợi quản lý việc bếp núc của người đó. Người cam tâm tình nguyện sao?"
Đứa con gái này của bà luôn như vậy, khi nói chuyện thì thẳng như ruột ngựa, bà dạy bảo bao nhiêu lần cũng không hữu dụng. Lão gia thì ngược lại, ông rất vui vẻ, ông thích dáng vẻ không biết làm bộ làm tịch của con gái, còn bảo bà không được gò bó tính tình của Ngọc Nhi.
Đây là trưởng nữ của bà, đương nhiên bà không muốn gượng ép tính tình của nàng, còn cảm thấy cái gì ở nàng cũng tốt, rất nuông chiều nàng, bằng không nàng sẽ không dám nói như vậy ở trước mặt bà.
Nhưng nhất định không thể nói như vậy trước mặt lão thái thái, bà phải sớm cảnh cáo nàng thì tốt hơn.
Mạnh di nương đưa tay day day ấn đường, có chút bất đắc dĩ nhìn Khương Thanh Ngọc nói: "Đương nhiên trong lòng ta cũng không muốn bọn họ đến đây. Thế nhưng bọn họ khăng khăng muốn đến thì ta có thể làm gì? Còn phải cẩn thận sắp xếp, quét dọn, mua thêm đồ đạc cho chỗ ở của bọn họ."
Thấy Khương Thanh Ngọc mở miệng định nói gì đó, bà liền nói tiếp: "Ta hiểu con muốn nói gì. Vì sao rõ ràng ta không muốn bọn họ tới mà vẫn làm những việc này? Con đừng suốt ngày như thế, phải có một chút thông minh. Không phải trong lòng con chán ghét người nào là luôn bày lên mặt. Nếu con cứ tiếp tục như thế thì sẽ gây hại, và không giúp gì được cho bản thân con, con chỉ có thể lặng lẽ chấp nhận điều này. Còn gặp người lợi hại hơn thì sao? Nhất định sẽ ra tay đối phó với con đấy. Cho nên trước khi thăm dò chi tiết của đối phương, con phải học cách nhẫn nại. Hiểu không?"
Càng về sau, giọng nói của bà càng trở nên nghiêm khắc.
Khương Thanh Ngọc rất ít khi thấy Mạnh di nương tức giận ở trước mặt mình, bây giờ thấy vậy thì hơi sợ hãi, nhưng vẫn không tình nguyện đáp lời: "Con hiểu rồi."
Mạnh di nương nhẹ gật đầu, sắc mặt ngưng đọng. Sau đó bà đứng dậy: "Vậy thì tốt rồi. Bây giờ con theo ta đến Bích Ngô Viện một chuyến."