Thế Thân Vạn Người Chê Trọng Sinh

chương 77: c77: phiên ngoại 10 cả nhà đoàn tụ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi về nước, Diệp Tông và Khương Tầm Mặc tách nhau ra ở sân bay.

Diệp Bùi dẫn Johnson đến đồn cảnh sát, Khương Tầm Mặc cũng về nhà báo lại với Khương lão gia tử những chuyện xảy ra ở nước ngoài.

Đàm Tranh nhận được tin, sáng sớm đã đứng ở đồn cảnh sát chờ.

Nhìn thấy Diệp Tông không có vấn đề gì, hốc mắt Đàm Tranh đỏ lên.

"Sao lại gầy như vậy?" Đàm Tranh bước lên nắm chặt tay Diệp Tông.

Diệp Tông vỗ vai bà, cười cười không giải thích, chỉ nói: "Chúng ta vào trước đã."

Đàm Tranh liếc mắt nhìn Johnson, vẻ mặt bà rất khó coi, lại không nói gì, đi theo Diệp Tông vào đồn cảnh sát.

Sau khi Đàm Tranh đến cục cảnh sát, đem hết chứng cứ đang có trong tay cho cảnh sát.

Vụ án này có chút nghiêm trọng, cảnh sát tiếp đón bà cũng không dám xem nhẹ, lập tức liên lạc với lãnh đạo đồn cảnh sát.

Diệp Tông dẫn Johnson đến, cảnh sát cũng không hỏi nhiều, lập tức dẫn Diệp Tông và Johnson lần lượt đến phòng ghi chép.

Diệp Tông làm xong ghi chép, đã là rạng sáng.

Bên phía Johnson vẫn còn tiếp tục làm ghi chép, Diệp Tông hỏi Đàm Tranh tình huống trong nước.

Cho dù sau khi ra nước ngoài Diệp Tông ngày nào cũng gọi điện cho Đàm Tranh, nhưng không nghe chính miệng Đàm Tranh nói, ông cũng không yên tâm.

Đàm Tranh đem những chuyện trước đó, nói lại với Diệp Tông.

Giống như bọn họ suy đoán, Phương Yến quả nhiên tơ tưởng đến gia sản nhà họ, trong thời gian nửa tháng, Phương Yến đến nhà họ Diệp 4 lần.

Mặc dù mỗi lần chỉ ngồi một chút rồi đi, nhưng nói vài câu sẽ nói đến công ty nhà họ Diệp.

Đàm Tranh nhìn gương mặt Phương Yến giống hệt với Diệp Triều Nhiên, trong lòng như đang chảy máu. Nhưng vì để ổn định Phương Yến, ổn định nhà họ Phương, bà không thể không giả vờ bộ dạng vui vẻ ứng phó với Phương Yến.

Bà giả vờ rất tốt, Phương Yến cũng không có sinh nghi.

Nhưng Phương lão gia tử hôm qua có đến nhà họ Diệp một lần.

Diệp Tông tính thời gian, lúc đó ông đang ở trên máy bay.

"Ông ta đến làm gì?" Diệp Tông cay mày.

Đàm Tranh cười nhạo một tiếng: "Còn có thể là cài gì nữa? Ông ta phát hiện Phương Yến càng ngày càng đến gần chúng ta, vừa hoảng vừa sợ, chạy đến tìm tôi nói bóng nói gió hỏi rất nhiều vấn đề, đều liên quan đến Tiểu Nhã và Tiểu Bùi...còn dặn dò tôi đừng nói tin tức hai đứa nó qua đời cho Phương Yến nghe! Thật là ghê tởm!"

Diệp Tông sầm mặt, ông đưa tay ôm Đàm Tranh vào lòng, trấn an nói: "Không sao, rất nahnh chúng ta không cần lo lắng nữa...."

Đã tìm thấy Johnson rồi, chỉ cần ông ta phối hợp điều tra, lấy được chứng cứ liên quan, cả nhà họ Phương sẽ phải vào tù.

Bọn họ đã đợi hơn 5 tháng rồi, sắp không phải đợi nữa.

Ngày hôm sau trời vừa sáng, cảnh sát trong đồn cảnh sát toàn bộ xuất động.

Nghe thấy động tĩnh, Diệp Tông và Đàm Tranh nhanh chóng đứng dậy.

Cảnh sát phụ trách vụ án nhìn thấy hai người, bước nhanh lại gần, đơn giản nói cho hai người biết tình huống hiện tại: "Johnson lấy ra chứng cứ quan trọng, chúng tôi bây giờ đến nhà họ Phương tiến hành bắt người."

Hai mắt Diệp Tông sáng lên.

Đàm Tranh kích động đến rơi nước mắt.

Mà lúc này, nhà họ Phương vẫn là một mảnh yên tĩnh.

Vài chiếc xe dừng lại trước cổng nhà họ Phương, cảnh sát mang còng tay đứng ở bên cạnh, phá cửa đi vào.

Nhà họ Phương còn đang ngủ trên giường, thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị bắt ngay tại chỗ.

Nhìn người nhà không ngừng bị cảnh sát bắt, sau thời gian bối rối ngắn ngủi, Phương lão gia tử phản ứng rất nahnh, kế hoạch của bọn họ bị lộ rồi! Là ai làm?!

Không có ai có thể trả lời nghi hoặc của ông ta, Phương lão thái thái ở trong phòng la hét giãy dụa.

Đi đến phòng khác, Phương yến cũng bị áp giải ra, trên mặt cậu ta đều là kinh hoàng thất thố, nhìn thấy Phương lão gia tử, cậu ta lập tức tính toán trong lòng, nhanh chóng nói: "Ông nội, có chuyện gì vậy? Cháu bây giờ không được thoải mái...."

Sắc mặt Phương lão gia tử khẽ biến, nhanh chóng nói với cảnh sát phụ trách: "Cảnh sát, những cái khác trước tiên không nói, đứa nhỏ nhà chúng tôi trước đó mới làm phẫu thuật, nó cái gì cũng không biết, các anh có thể đưa nó đến bệnh viện không?"

Cảnh sát phụ trách đương nhiên biết Phương Yến vừa mới làm phẫu thật, không cần Phương lão gia tử mở miệng, anh ta cũng sẽ đưa Phương Yến đến bệnh viện.

Cảnh sát gật đầu với cấp dưới, cấp dưới đi về phía Phương Yến.

Trong lòng Phương Yến lúc này vừa hoảng vừa sọ, đi ra ngoài với cảnh sát còn không quên quay đầu nhìn Phương lão gia tử.

Phương lão gia tử nói một câu, lại làm Phương Yến hoàn toàn yên tâm.

"Nhiên Nhiên, sức khỏe tốt lên, đi tìm anh cháu!"

Tim Phương Yến đập thình thịch, hiểu được ý của Phương lão gia tử.

Đúng.

Chỉ cần nhà họ nói chắc chắn cậu ta là Diệp Triều Nhiên, ai có thể nhận ra thân phận của bọn họ?

Dù sao Diệp Triều Nhiên cũng không còn trên đời này nữa, cậu ta không cần phải sợ!

Phương Yến gật đầu với Phương lão gia tử, đi theo cảnh sát lên xe.

Sau khi Phương Yến rời đi, cảnh sát lục soát nhà họ Phương vẫn chưa kết thúc.

Phương lão gia tử vốn dĩ còn ôm hy vọng, đến khi cảnh sát ở trước mặt bọn họ, mở cửa tầng ngầm nhà họ Phương.

Phương lão gia tử nhắm mắt lại.

Phương lão thái thái tuyệt vọng.

Phương Kỳ Sơn lại vẫn hy vọng Phương lão gia tử có thể nghĩ ra cách gì đó.

Thái Liên Hoa không nói gì, chỉ trầm mặc nhìn hướng Phương Yến rời đi.

Phương Yến và Phương Thịnh là hy vọng cuối cùng của nhà họ họ, chỉ cần giữ được hai đứa nó, mạng bọn họ tính là cái gì?

Chuyện này, Thái Liên hoa nìn rõ hơn Phương Kỳ Sơn nhiều.

Mặc dù không biết chuyện này rốt cuộc là thế nào tiết lộ ra ngoài, nhưng lúc đầu bọn họ đã thống nhất khẩu cung. Đi vào cục cảnh sát, Phương lão gia tử đem hết mọi chuyện gánh hết lên người ông ta, bọn họ chỉ cầu nói với cảnh sát mình không biết chuyện là được.

Cho dù cuối cùng cũng thật sự có liên lụy đến họ, nhưng Phương lão gia tử mới là chủ mưu, bọn họ chỉ coi như là tòng phạm, cho dù bị phán tội, cũng không phán nhiều năm.

Chỉ cần Phương Yến và Phương Thịnh còn ở ngoài, nhà bọn họ cũng sẽ không có bất cứ vấn đề gì.

Thái Liên Hoa nghĩ rất hay, Phương Kỳ Sơn bên cạnh vốn dĩ còn đang kinh hoảng thất thố, nhưng nhìn thấy Thái Liên Hoa bên cạnh vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng Phương Kỳ Sơn đột nhiên nghĩ đến lời Phương lão gia tử nói trước đó.

"Chúng ta..."

"Không được nói chuyện!" Cảnh sát trầm giọng nói.

Thái Liên Hoa không nói gì, chỉ cười với Phương Kỳ Sơn.

Phương Kỳ Sơn lập tức vui vẻ nhướng mày.Đúng vậy!

Lúc đầu bọn họ đã nói với nhau rồi, chuyện này sau khi bại lộ chỉ cần họ đem hết trách nhiệm đổ lên đầu Phương lão gia tử là được!

Không cần lo lắng, không cần sợ hãi, bọn họ chỉ là tạm thời phối hợp điều tra với cảnh sát, cùng lắm thì ấm ức ở trong đó vài ngày, đợi Phương lão gia tử nhận tội, bọn họ có thể được thả ra rồi.

Hiện trường vẫn tiếp tục thu thập chứng cứ, trong lòng người nhà họ Phương lại có suy nghĩ khác nhau.

Chỉ là lúc này bọn họ có thế nào cũng không ngờ được là, trong chứng cứ Johnson đưa ra, còn có video giám sát dưới tầng ngầm.

Johnson dám đứng ra đảm bảo đồng ý làm phẫu thuật với Phương lão gia tử, điều đó chứng tỏ gã đã bỏ qua sự an toàn của mình, gã vào tù cũng không sao, trọng điểm là gã ta đã đem tiền trong tay, bình an đưa vào tay người nhà rồi.

Người nhà họ Phương đến đứa con ruột của mình cũng có thể ra tay, lỡ như bọn họ không tuân thủ lời hứa, cuối cùng bán đứng mình thì sao?

Johnson không sợ nhà họ Phương giết người diệt khẩu, dù sao ông ta luôn cố định thời gian liên lạc với người nhà, chỉ cần gã xảy ra chuyện, người nhà gã sẽ báo cảnh sát.

Johnson sợ chuyện sau khi bại lộ, nhà họ Phương đem hết tất cả mọi chuyện đẩy lên người gã.

Johnson không hối hận về sự lực chọn và chuyện mình đã làm, nhưng gã cũng không thích chịu thiệt. Cho nên lúc Phương lão gia tử liên lạc để gã thu mua thiết bị y thế bị đào thải, gã đã âm thầm mua thiết bị giám sát trên mạng.

Phương lão gia tử không hiểu thiết bị y tế, nhưng cũng không yên tâm để Johnson đi làm một mình, mỗi lần chỉ cần Johnson đi vào tầng ngầm, Phương lão gia tử bắt được phải đi vào cùng.

Lắp camera lỗ kim lên trần nhà, vẫn là một ngày trước khi phẫu thật nhà họ Phương thả lỏng cảnh giác mới làm được.

Hôm đó tất cả mọi người đi vài phòng phẫu thuật, Phương lão gia tử Phương lão thái thái, Phương Kỳ Sơn Thái Liên Hoa, còn có Cố Nghiêu, toàn bộ bị ghi lại rất rõ ràng.

Thậm chí đoạn video giám sát này còn ghi lại được thời khắc cuối cùng của Diệp Triều Nhiên, và cuộc nói chuyện của mọi người xử lý Diệp Triều Nhiên sau khi chết thế nào.

Phương Kỳ Sơn nói: "Nếu không thì đem đi chôn?"

Phương lão gia tử còn chưa nói gì, Cố Nghiêu đã lạnh lùng phản bác: "Không được, xương cốt dù có chôn ở đâu, chỉ cần bị đào ra, có thể lấy được DNA, cho nên chỉ có thể đi hỏa táng."

"Vậy thì không cần do dự nữa, bây giờ đi làm thôi," Phương lão gia tử chỉ huy Phương Kỳ Sơn, "Đến lúc đó nhớ nhét cho người ta ít tiền, thi thể đừng có tùy tiện lộ ra, để người khác nhìn thấy không tốt..."

.....

Có phần chứng cứ quan trọng như vậy, lời nói của người nhà họ Phương đều bị bẻ gãy.

Phương Kỳ Sơn và Thái Liên Hoa có thế nào cũng không ngờ được, chuyện lại phát triển theo hướng không khống chế được, đến cả Cố Nghiêu cũng bị bắt đến đồn cảnh sát thẩm tra.Đến lúc này, bọn họ mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

So với Phương Kỳ Sơn và Thái Liên Hoa hoảng loạn thất thố, Phương lão gia tử biểu hiện bình tĩnh hơn nhiều.

Theo như ông ta thấy, chỉ cần Phương Yến và Phương Thịnh bình an vô sự, ông ta không có gì phải lo lắng cả.

Vẫn may, Phương Thịnh từ đầu đến cuối đều không biết kế hoạch của bọn họ.

Phương Thịnh biết Phương Yến nó yêu thương nhất vẫn còn sống, chắc chắn sẽ vô cùng vui mừng đi?

Nhưng chuyện sẽ như vậy sao?

Người nhà họ Phương vào tù, thời gian đã qua một tháng.

Thời gian cả một tháng, Phương Yến vẫn luôn nói với cảnh sát mình không thoải mái, từ chối phối hợp điều tra. Cảnh sát cũng không thể thật sự không ép quá mức đối với cậu ta người có vết thương còn chưa hoàn toàn hồi phục, khi chưa có chứng cứ xác thực, quản giám với Phương Yến cũng thả lỏng hơn nhiều.

Phương Yến chính là vào lúc nào tìm cơ hội liên lạc với Phương Thịnh.

Vì để Phương Yến làm phẫu thuật không bị Phương Thịnh phát hiện, Phương lão gia tử đã cho Phương Thịnh ra nước ngoài trước 1 tháng, sau khi phẫu thuật thành công nhà họ Phương công khai tin tức Phương Yến chết, cũng không nói chân tướng cho Phương Thịnh.

Phương Thịnh về nước, thậm chí đến thi thể Phương Yến cũng không kịp nhìn, anh ta vô cùng đau khổ, tức giận người nhà không nói bệnh tình Phương Yến nghiêm trọng cho anh ta nghe, sau khi tham gia tang lễ của Phương Yến xong, Phương Thịnh đến công ty ở luôn.

Sau khi sức khỏe Phương Yến hồi phục, cậu ta đến công ty tìm Phương Thịnh mấy lần, nhưng Phương Thịnh luôn thờ ơ với Phương Yến.

Phương Yến có khi nào mà chịu sự lạnh nhạt như vậy?

Nhưng nghĩ lại, Phương Yến chắc chắn là xem cậu ta là Diệp Triều Nhiên, cho nên mới đối xử với mình như vậy, Phương Yến mới miễn cưỡng dễ chịu một chút.

Nhưng bây giờ không thích hợp để nói ra mọi chuyện, cho nên Phương Yên chỉ có thể chịu sự lạnh nhạt của Phương Thịnh.

Bây giờ trong nhà xảy ra quá nhiều chuyện, công ty nhà họ Phương may vẫn còn Phương Thịnh chống đỡ, cũng không đến mức đại loạn.

Phương Yến từ bệnh viện đi ra, không chờ được mà đến công ty chuẩn bị gặp Phương Thịnh.

Tiếp đón khách công ty nhà họ Phương sao lại không nhận ra Phương Yến, nhưng bọn họ chỉ có thể ngăn Phương Yến lại.

"Xin lỗi, tiểu công tử, Phương tổng không muốn gặp cậu." Người đó nói lời xin lỗi, làm Phương Yến kinh ngạc trừng to mắt.

"Sao có thể? Anh nói anh tôi không muốn gặp tôi?" Phương Yến vẻ mặt khó tin, "Tôi không tin, anh đưa tôi đi gặp anh ấy!"

Nhân viên lộ vẻ mặt khó xử.

Phương Yến tức đến đỏ mắt.

Nhưng cho dù Phương Yến náo loạn đến đâu, có giày vò thế nào, nhân viên cũng không nhường bước.

Dưới tầng có người đi qua đi lại, Phương Yến không tin Phương Thịnh không nghe được chút tiếng gió nào.

Nhưng đến nửa tiếng sau, Phương Yến cũng không đợi được Phương Thịnh, lại đợi được tài xế nhà họ Phương.

Tài xế nói với Phương Yến: "Phương tổng để tôi đến đón tiểu thiếu gia về."

Phương Yến lúc này thật sự tức đến bật khóc, nước mắt rơi lã chã: "Anh tôi lại tao không muốn gặp tôi?"

Tài xế nhíu mày, không nói gì.

Phương Yến càng rơi nước mắt nhiều hơn.

Tài xế thở dài, đích thân dìu Phương Yến lên xe.

Khoảng thời gian Phương Yến ở bệnh viện, đương nhiên không biết chuyện ở bên ngoài.

Cả nhà họ Phương bị bỏ tù, tin tức trong một đêm đã truyền khắp thành phố A.

Sau đó điều tra càng sâu, nhà họ Phương âm thầm xây dựng phòng phẫu thuật, tàn nhẫn giết hại con trai song sinh Diệp Triều Nhiên, còn đem tim của Diệp Triều Nhiên thay cho Phương Yến được lan truyền nhanh chóng.

Cổ phiếu nhà họ Phương một đường rớt giá, đến Phương Thịnh cũng vào ngày hôm sau ở công ty bị mang đi.

Mặc dù Phương Thịnh chỉ ở trong đồn cảnh sát hai ngày, nhưng bên ngoài lại đồn ầm lên.

Rất nhiều công ty đối tác hợp tác trước đó với nhà họ Phương, ồn ào muốn chấm dứt hợp đồng, ngay cả những hợp tác được thúc đẩy, cũng vì vậy mà dừng lại. Tiền nhà họ Phương đầu tư đi cũng không thu hồi được, nhưng nhà đầu tư khác cũng không hợp tác với họ nữa, nhà họ Phương rất nhanh đã rơi vào khủng khoảng tài chính, bước đi khó khăn.

Mà những chuyện này với Phương Thịnh mà nói, đều không tính là cái gì cả.

Cái khiến cho anh ta chịu đả kích lớn nhất, là ông bà nội ba mẹ lại làm ra chuyện xấu xí như vậy với Diệp Triều Nhiên!

Phương Thịch đúng là không thích Diệp Triều Nhiên.

Diệp Triều Nhiên vừa về nhà, Phương Yến trở nên nhạy cảm hơn nhiều, sức khỏe ngày càng tệ hơn.

Phương Thịnh ích kỷ cho rằng, vì Diệp Triều Nhiên nên mới dẫn đến Phương Yến trở thành như vậy.

Anh ta sao có thể thích Diệp Triều Nhiên được?Nhưng cho dù không thích Diệp Triều Nhiên, Phương Thịnh cũng chưa từng nghĩ dùng tim của Diệp Triều Nhiên duy trì mạng sống cho Phương Yến!

Âm mưu âm độc như vậy, ông bà nội ba mẹ lại nghĩ ra được!

Khoảng khắc biết được chân tướng, tinh thần Phương Thịnh đột nhiên trở nên hoảng hốt.

Ba mẹ này không giống như ba mẹ anh quen biết, ông bà càng không phải ông bà hiền lành trong trí nhớ của anh ta.

Phương Thịnh lần đầy tiên cảm thấy mọi người trở nên vô cùng xa lạ.

Anh ta thậm chí không nhịn được nghĩ, thật sự chỉ có bọn họ biết chuyện sao?

Phương Thịnh đột nhiên nghĩ đến mấy tháng trước Diệp Triều Nhiên đột nhiên đến công ty gặp anh ta, nói nó nhớ mình.

Phương Thịnh lúc đó, là ôm tâm thái gì đến gặp anh ta?

Nó vừa làm xong phẫu thuật tim, vết thương có lẽ vừa mới lành. Nó sao có thể không biết chuyện gì được?!

Phương Thịnh chỉ cảm thấy đầu rất đau, bắt đầu từ khi nào, đến cả em trai nhỏ mà anh ta yêu thương nhất, cũng đã trở thành bộ dáng xa lạ và ích kỷ thế này rồi?

Cho nên cho dù biết Diệp Triều Nhiên chính là Phương Yến, Phương Thịnh cũng không muốn gặp.

Chuyện của công ty đã làm cho Phương Thịnh đau đầu rồi, Phương Thịnh cũng muốn đi xử lý những chuyện phiền lòng như vậy nữa.

Còn về ông bà nội còn có ba mẹ, Phương Thịnh cũng đã mời luật sư biện giải tốt nhất cho bọn họ rồi, anh ta đã không còn sức lực đi quản những chuyện này nữa.

Từ sau hôm đó, Phương Yến vẫn không từ bỏ, thường xuyên đi tìm Phương Thịnh.

Nhưng Phương Thịnh đã hạ quyết tâm không muốn gặp Phương Yến nữa.

Chớp mắt tháng 6 đã trôi qua, vụ án này cuối cùng bước vào giao đoạn tòa án xét xử.

Phương lão gia tử và Phương lão thái thái luôn nói chuyện này không liên quan đến hai đứa trẻ, cho nên Phương Thịnh và Phương Yến không phải chịu liên đới.

Cho dù Phương Thịnh đã mời cho bọn họ luật sư tốt nhất, nhưng tính chất phạm tội của chuyện này quá độc ác, sản sinh ra ảnh hưởng lớn đến xã hội, cho nên tòa án không đưa ra ngoại lệ.

Johnson, Phương lão gia tử và Phương lão thái thái tình tiết phạm tội nghiêm trọng, bị phán tử hình, Phương Kỳ Sơn và Thái Liên Hoa bị phán tù chung thân, hành vi phạm tội của Cố Nghiêu không nặng như bọn họ, nhưng cũng bị phán 10 năm.

Phương Kỳ Sơn không phục, đề nghị kháng cáo ngay tại chỗ, đương nhiên cũng chỉ là giãy giụa vô ích mà thôi.

Ngày hành hình, Diệp Tông và Đàm Tranh tổ chức một đám tang long trọng cho Diệp Triều Nhiên.

Cảnh sát tìm thấy tro cốt của Diệp Triều Nhiên, hai người quyết định mang Diệp Triều Nhiên an táng bên cạnh Diệp Bùi Tống Nhã.

Đoạn video giám sát mà Johnson cũng cấp hai người họ cũng xem rồi, Diệp Tông và Đàm Tranh đương nhìn cũng nhìn ra, trong lòng Diệp Triều Nhiên vẫn có Diệp Bùi và Tống Nhã.

Hai người họ không biết tại sao mấy năm nay Diệp Triều Nhiên lại cắt đứt liên lạc với Diệp Bùi và Tống Nhã, nhưng đợi đến khi Diệp Triều Nhiên đến bên đó, đương nhiên sẽ nói rõ với Diệp Bùi Tống Nhã.

Nhìn 3 ngồi mộ nhìn trước mặt ở sát nhau, mắt Đàm Tranh hiện lên ánh nước: "Tiện nghi cho bọn chúng."

Diệp Tông không nói gì, lại tán thành gật đầu.

Nhà họ Phương chỉ có hai người bị tử hình, còn cái kẻ cướp trái tim của Nhiên Nhiên vẫn còn đang sống sờ sờ, Diệp Tông và Đàm Tranh sao có thể cam tâm?

"Không sao, tôi nhất định phải để cho bọn chúng phải trả giá." Diệp Tông trầm giọng nói.

Đàm Tranh không nói gì.

Một luồng ánh sáng đột nhiên xuyên thấu tầng mây, chiếu thẳng lên mộ phần, thiếu niên trên ảnh nở nụ cười sáng lạn.

Đàm Tranh đột nhiên thở dài: "Tôi có hơi mệt rồi."

Diệp Tông vội nói: "Tôi đỡ bà lên xe, chúng ta về nhà thôi."

Đàm Tranh: "Ừm, qua một thời gian nữa lại đến mấy đứa nó."

....

Công ty nhà họ Phương phá sản thanh lý, vừa vặn là tết thanh minh.

Phương Thịnh nhìn người công ty đi đi lại lại, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, anh ta cái gì cũng không mang theo, chỉ đem đi bộ vest đang mặt trên người.

Anh ta đi mua ba bó hoa, đến trước mộ phần Diệp Triều Nhiên và ba mẹ nuôi của cậu.

Đặt hoa cúc trắng xuống, Phương Thịnh hé miệng, cuối cùng cái gì cũng không nói ra được, anh ta lại đến nhà họ Diệp.

Đây không phải là lần đầu tiên anh ta đến nhà họ Diệp.

Sau khi biết được chân tướng cái chết của Diệp Triều Nhiên, Phương Thịnh đã từng đến nhà họ Diệp. Anh ta thay người nhà anh ta đến nói một tiếng xin lỗi với Diệp Tông và Đàm Tranh, cầu xin bọn họ tha thứ, nhưng đã nhiều lần rồi, Phương Thịnh cũng chưa từng gặp được Diệp Tông và Đàm Tranh.

Lần này cũng vậy.

Vừa đi đến cửa, Phương Thịnh đã bị ngăn lại, anh ta chỉ có thể đặt quà xuống, đem những lời anh ta muốn nói nói cho quản gia rồi rời đi.

Quản gia ở trước mặt anh ta, đem quà anh ta đem đến ném vào thùng rác.

Phương Thịnh đã quen rồi, nhưng mỗi lần nhìn thấy quản gì ném quà vòa thùng rác, trên mặt anh ta vẫn xuất hiện vết nứt.

Hít một hơi thật sâu, Phương Thịnh lên xe.

Phương Thịnh đột nhiên có chút mờ mịt.

Anh ta bây giờ nên đi đâu đây?

Anh ta đã không còn nhà nữa, công ty cũng phá sản rồi.

Phương Yến...

Trong lòng Phương Thịnh, sớm đã không còn xem nó là em trai của mình nữa rồi.

Cho dù khoảng thời gian nửa năm này, cứ cách một thời gian Phương Yến lại đến cầu xin anh ta tha thứ, nhưng Phương chỉ cảm thấy ghê tởm.

Bỏ đi.

Dù sai nơi này cũng không còn người và chuyện khiến anh ta lưu luyến, không bằng rời khỏi đây.

Phương Thịnh nghĩ kỹ rồi, anh ta quyết định ra nước ngoài.

Vừa về đến nhà, Phương Thịnh bắt đầu thu dọn hành lý.

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Phương Yến đi đến nhìn qua mắt mèo, không ngoài dự liệu, lại là Phương Yến.

Phương Yến lần này không biết muốn giở trò gì, thống khổ ôm lấy ngực, ấm ức đập cửa: "Anh..em cầu xin anh, anh mau mở cửa đi, chỉ có anh mới có thể cứu được em..."

"Em lại muốn làm gì?" giọng Phương Thịnh rất lạnh lùng, anh ta căn bản là lười để ý đến Phương Yến, "Em đi đi, anh sẽ không mở cửa."

"Anh!" Phương Yến đột nhiên gọi một tiếng, "Thật đó anh... em lần này không có lừa anh, em thật sự không thoải mái, bắt đầu từ hôm qua, tim em đã vô cùng khó chịu, em cảm thấy em sắp..."

Những lời này Phương Yến mấy năm nay đã nghe chán rồi.

Có lần này Phương Yến không dùng cái cớ này để lừa gạt mình sao? Cố tình lúc đó anh ta lại ăn chiêu này, vẫn luôn bị Phương Yến chơi đùa.

Bây giờ Phương Yến phẫu thuật đổi tim cũng đã làm rồi, sức khỏe nó cũng không có vấn đề gì, vẫn còn dùng cách này để lừa anh ta.

Thật sự cảm thấy anh ta rất dễ lừa à?

Phương Yến lạnh lùng cười nhạo một tiếng, quay người đi vào phòng ngủ.

Trước đó anh ta không quản Phương Yến, sau này cũng sẽ không.

Phương Yến ở ngoài cửa nghe tiếng bước chân Phương Thịnh dần dần đi xa, trong lòng quả thật càng lạnh lẽo.

Nhưng lần này cậu ta thật sự không giả vờ, cậu ta thật sự vô cùng không thoải mái.

Tại sao anh trai lại không tin cậu ta chứ?

Cậu ta chỉ còn có Phương Thịnh thôi, nếu như Phương Thịnh cũng không quản cậu ta nữa, vậy cậu ta phải làm thế nào?

Tim Phương Yến lại càng khó chịu, trước mắt cậu ta dần dần trở nên mơ hồ, giống như có một bóng tối vô tận, nháy mắt nuốt chửng cậu ta.

Bên tai dần dần trở nên trống rỗng, Phương Yến chỉ có thể nghe được tiếng tim đập yếu dần của cậu ta.

"Thịch thịch thịch..."

"Thịch thịch..."

"Thịch..."

Trái tim có sức sống mãnh liệt đó không thuộc về Phương Yến, nó như đã hoàn thành sứ mệnh cuối cùng có nó, từ từ ngừng đập.

....

Tin Phương Yến chết là Khương Tầm Mặc đem đến nhà họ Diệp.

Phương Thịnh tối hôm đó chỉ có là Phương Yến giả bệnh, căn bản không quan tâm, vẫn là sáng hôm sau hàng xóm thức dậy, phát hiện thi thể Phương Yến đã c**ng cứng, mới hoảng hốt thất thố báo cảnh sát.

Pháp y khám nghiệm tử thi, kết quả điều tra cuối cùng của Phương Yến là bị bài xích khi cấy ghép tim.

Đàm Tranh và Diệp Tông nghe được kết quả làm người ta vui lòng, không hẹn mà cùng cười lên.

Chỉ là cười cười, nước mắt không tự chủ được mà rơi ra.

Khương Tầm Mặc nhìn hai người rơi nước mắt cũng khó chịu, chủ động nói: "Nếu không thì đi thăm cậu ấy? Nói tin tốt này cho cậu ấy nghe?"

Đàm Tranh lập tức lau nước măt, gật đầu nói: "Phải nói, đương nhiên phải nói, tin tốt như vậy, nhất định phải nói cho mấy đứa nó biết!"

Khương Tầm Mặc lái xe, đưa hai người đến nghĩa trang.

Một năm nay, hắn thường đi cùng Diệp Tông và Đàm Tranh đến nghĩa trang, đối với nơi này vô cùng quen thuộc.

Chỉ là cho dù quen thuộc, nhưng mỗi lần Khương Tầm Mặc nhìn thấy nụ cười rạng rỡ quen thuộc của thiếu niên, trong lòng vẫn không nhịn được mà có chút khổ sở.

Diệp Tông Đàm Tranh nói chuyện rất nhiều với ba người họ, rồi mới đi.

Về đến nhà, Đàm Tranh đã ốm nặng một trận.

Thông báo nguy kịch cũng đã đưa ra, hai mắt Diệp Tông đã đỏ bừng, cả nhà họ Khương cũng đến, còn đem đến một tin tức – nhà họ Cố phá sản rồi.

Nhưng cho dù có tin tức tốt như vậy, Đàm Tranh cũng không lập tức có chuyển biến tốt.

Nhưng không biết có phải là Đàm Tranh vẫn còn nhớ đến Diệp Tông không, ở trong phòng ICU một tháng, lại dần dần có chuyển biến tốt.

Sau đó dưỡng bệnh ở bệnh viện nửa năm, Đàm Tranh cuối cùng cũng hồi phục.

Xuất viện về đến nhà xong, Đàm Tranh nói câu đầu tiền là: "Lão đầu tử, tôi sợ là không thể đi cùng ông đến cuối đoạn đường rồi."

Diệp Tông lập tức cười ra nước mắt: "Bà nói cái gì vậy? Chúng ta lúc kết hôn đã nói, bà không phải đã nói với tôi rồi sao, bà phải cùng tôi bạc đầu giai lão!"

Đàm Tranh cũng cười: "Tóc ông không phải sớm đã bạc rồi sao? Tôi đã thực tiện lời hứa rồi!"

Diệp Tông không tiếng động rơi nước mắt: "Vậy bà cũng không thể nhanh như vậy mà đi được, ở lại cùng tôi, cũng không thể để lại mình tôi chứ?"

"Được," Đàm Tranh cũng không nỡ để cho Diệp Tông cô đơn, đương nhiên cũng muốn ở bên cạnh ông nhiều hơn, "Tôi sẽ cố gắng!"

Chỉ là Đàm Tranh rốt cuộc cũng không kiên trì được bao lâu, trận ốm trước đó của bà tổn hại đến căn cơ, lần này lại ốm nặng, cuối cùng kéo dài được 6 năm, bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng.

Diệp Tông nhìn bộ dạng bà bị đau ốm giày vò, thực sự không nhẫn tâm, đợi đến khi trạng thái của Đàm Tranh tốt hơn một chút, kéo tay bà, dỗ bà nói: "Có đau không? Nếu là đau, thì bà đi trước đi nhé?"

"Nếu bà đi, tôi chắc chắn sẽ cô đơn, nhưng tôi nhìn bà ở đây chịu khổ, tôi càng khó chịu hơn."

Đàm Tranh lúc này đã không nói ra lời, bà vươn tay sờ mặt Diệp Tông.

Diệp Tông chủ động cong người xuống, đưa mặt sáp lại gần bà.

Đàm Tranh lại chỉ mặt mình.

Diệp Tông trịnh trọng hạ xuống má bà một nụ hôn chua xót.

Thời khắc cuối cùng của sinh mệnh của bà, Diệp Tông để bác sĩ tháo hết thiết bị trên người Đàm Tranh, yên tĩnh ôm lấy bà nói rất nhiều lời.

Cái gì mà gặp được Diệp Bùi thì giúp ông nói lời xin lỗi, thay ông hỏi thăm sức khỏe của Nhiên Nhiên, qua bên đó cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân,v...v

Cuối cùng khóe miệng Đàm Tranh lộ ra nụ cười nhẹ.

Cuối cùng, Đàm Tranh mới khẽ nói một câu: "Tôi yêu ông."

Diệp Tông ôm cơ thể dần dần lạnh đi của Đàm Tranh, cứ ngồi như vậy đến sáng ngày hôm sau.

Diệp Tông an táng Đàm Tranh ở bên cạnh Diệp Bùi Tống Nhã và Diệp Triều Nhiên, mộ phần là do đích thân Diệp Tông dựng lên, bên trên còn có bức ảnh Đàm Tranh cười lên nhìn xinh đẹp nhất.

Khẽ lau đi bụi trên bức ảnh, Diệp Tông khàn giọng nói: "Sắp rồi, không bao lâu nữa, tôi sẽ đến bên cạnh bà."

Nhà họ Diệp không có người phụ trách, cho nên lần này tang lẽ là do Khương Tầm Mặc hỗ trợ xử lý.

Nhìn thấy thân hình Diệp Tông lung lay sắp đổ, Khương Tầm Mặc bước nhanh đến đỡ lấy Diệp Tông: "Ông nội Diệp, nén bi thương."

Diệp Tông gật đầu.

Ông đương nhiên phải nén bi thương, ông bây giờ vẫn còn một chuyện quan trọng phải làm, ông không thể ngã xuống.

Năm đầu tiên Đàm Tranh qua đời, Diệp Tông dùng tên của Diệp Triều Nhiên, lập ra quỹ Diệp Triều Nhiên, chuyên môn dùng để tài trợ cho những cô nhi bị bỏ rơi.

Năm thứ hai Đàm Tranh qua đời, Diệp Tông đã chọn xong người thừa kế, ông vẫn luôn rất thích Khương Tầm Mặc.

Đem chuyện này nói cho Khương Tầm Mặc xong, Khương Tầm Mặc có nói gì cũng không đồng ý, nhà họ Khương cũng là tìm mọi cách để từ chối.

Diệp Tông chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Tiểu Khương nếu như không tiếp nhận, lẽ nào mọi người định để tôi quản lý công ty đến 100 năm sau à?"

Cả nhà họ Khương lập tức rơi vào trầm mặc.

Diệp Tông nói: "Tôi già rồi, thời gian mấy năm cuối cùng muốn hưởng phúc, có thể đáp ứng thỏa mãn cho tôi không vậy! Nhà tôi chỉ còn một mình tôi, tôi còn không thể hưởng phúc sao?"

Mọi người nghe thấy lời này, rất chua xót.

Khương Tầm Mặc vẫn kiên trì: "Ông nội Diệp, chuyện này không thể, cháu không thể..."

"Cháu cũng đã gọi ông là ông nội rồi!" Diệp Tông nhấn mạnh.

Sau đó chuyện này, bọn họ không cần biết Khương Tầm Mặc có đồng ý hay không, cứ như vậy mà làm.

Khương Tầm Mặc bị không trâu dắt chó đi cày, thành người thừa kế mới của tập đoàn Diệp thị.

Vẫn may Khương Tầm Mặc đủ ưu tú, nhậm chức được 1 năm, doanh thu của công ty thu được gấp hai lần, người của hội đồng quan trị cũng im miệng.

Đàm Tranh qua đời năm thứ 3, Diệp Tông cho mình một kỳ nghỉ, ông cũng không đi lo chuyện công ty nữa, mà cả ngày chơi cờ, câu cá với Khương lão đầu, thậm chí còn đem theo tro cốt của Đàm Tranh, đến thành phố Nam đi du lịch một vòng.

Đàm Tranh qua đời năm thứ 4, Diệp Tông cho thôi việc hết người làm ở nhà họ Diệp, chỉ để lại mình tài xế.

Hạ tuần tháng 6, còn năm ngày nữa là sinh nhật Diệp Triều Nhiên.

Diệp Tông cho người chuẩn bị quà sinh nhật trước, được Khương Tầm Mặc đỡ xuống nghĩa trang, thắp hương cho mọi người, lại đặt quà lên mộ phần ở Diệp Triều Nhiên.

Hôm nay là một ngày mưa dầm, Diệp Tông dậy rất sớm, để tài xế đến nhà tù đón một người.Tài xế không hỏi nhiều, lái xe đến nhà tù.

Diệp Tông đã chuẩn bị xong thủ tục rồi, cho nên tài xế không tốn bao nhiêu sức đã đón được người.

Đón được người xong, tài xế gửi tin nhắn cho Diệp Tông, Diệp Tông nói tài xế đem người đó đến một nơi, ông đứng lên vội vàng thay một bộ quần áo, chuẩn bị ra ngoài.

Vừa đi đến cửa, đã gặp Khương Tầm Mặc.

"Tiểu Khương, qua đây sớm như vậy làm gì?" Diệp Tông hỏi.

Khương Tầm Mặc cười: "Hôm qua không phải ông nói gần đây bị đau chân sao? Cháu tìm bác sĩ kê một ít thuốc, sáng sớm nay thuận đường đem đến đây."

Diệp Tông cười: "Vậy cháu để thuốc ở đó là được rồi, vẫn là cháu có lòng!"

Khương Tầm Mặc nhìn thấy Diệp Tông mặc một bộ vest, nhìn rất trang trọng, không khỏi khó hiểu hỏi: "Ông nội Diệp, ông đây là chuẩn bị đi đâu vậy?"

Diệp Tông nói: "Đi gặp mấy người bạn cũ."

"Cháu đưa ông đi?"

"Không cần đâu," Diệp Tông đẩy hắn ra cửa, "Tài xế sắp đến đón ông rồi, cháu mau đi làm đi."

Không biết vì sao, Khương Tầm Mặc cứ cảm thấy có chút bất an, nhưng hắn là có một cuộc hội nghị rất quan trọng, không thể chậm trễ. Vì thế chỉ có thể nói: "Vậy ông đến nơi thì gửi tin nhắn cho cháu, muộn chút cháu đến đón ông!"

Diệp Tông cười cười, không nói gì.

Đợi đến khi Khương Tầm Mặc lên xe, ông mới khàn giọng nói: "Không cần đón ông, sẽ có người đón ông..."

Diệp Tông gọi xe, đến vùng ngoại ô gần nghĩa trang.

Tài xế sớm đã dừng xe ở bên đường, nhìn thấy Diệp Tông, nhanh chóng nói: "Diệp lão, tôi..."

"Cậu về trước đi," Diệp Tông đưa cho anh ta một cái thẻ, "Từ bây giờ trở di, cậu bị đuổi việc."

Sắc mặc tài xế đột biến: "Diệp lão, ông..."

"Mau đi đi," Diệp Tông cười với tài xế, lại nói, "Cảm ơn cậu đã đồng ý giúp tôi."

Tài xế đứng yên tại chỗ, vẫn còn muốn khuyên nhủ: "Ông...."

"Tôi đã nghĩ kỹ rồi, cậu mau đi đi, sẽ không liên lụy đến cậu." Diệp Tông cho anh ta một ánh mắt yên tâm.

Tài xế hai mắt đỏ bừng.

Anh ta nào có lo lắng có liên lụy đến mình không, anh ta chỉ sợ Diệp Tông... nhất thời sẽ nghĩ quẩn!

Diệp Tông trực tiếp túm tài xế ra, dẫn anh ta đến bên cạnh xe taxi, nói địa điểm đến, để xe taxi đem tài xế đi.

Đợi đến khi taxi đi xa, Diệp Tông đến nghĩa trang một chuyến trước, ông đem nhẫn kết hôn chôn bên cạnh Đàm Tranh.

Ông rất có thể không thể ở bên cạnh Đàm Tranh, nhưng chôn trước chiếc nhẫn này, có lẽ mình đến lúc đó có thể tìm được vị trí, như vậy cũng rất tốt.

Lại một lần nữa ngồi lên xe, Diệp Tông mở cốp xe.

Ở trong cốp xe, có một người đàn ông hôn mê, nếu như nhìn kỹ lại, không khó nhận ra, người này chính là Cố Nghiêu!

Diệp Tông ngồi lên xe, lầm bẩm nói: "Chi tiết vụ án tôi cũng biết hết, nếu không phải mày báo tin, Nhiên Nhiên cũng sẽ không chết, Nhiên Nhiên không chết, Tiểu Bùi và Tiểu Nhã cũng sẽ không gặp chuyện, Đàm Tranh vẫn khỏe mạnh...."

"Là mày, cắt đứt đường sống cuối cùng của Nhiên Nhiên," Diệp Tông lấy dao găm đã chuẩn bị từ sớm, trên con dao lạnh băng chiếu ra nụ cười trên mặt ông, "Chỉ có 10 năm, thật sự quá ngắn, cái các người đoạt đi, là cả cuộc đời của Nhiên Nhiên!"

"Chỉ làm cho mày chịu khổ 10 năm, tao không cam tâm...."

Ngoài cửa sổ hạ mua rơi tí tách.

Diệp Tông nhìn về phía nghĩa trang xa xa, ông lộ ra nụ cười khổ: "Cũng không biết, cuối cùng tôi có thể đến ngủ ở bên cạnh mọi người không..."

"Nếu như không thể, mọi người đừng giận tôi nhé."

Trên chiếc xe sang trọng, giống như có một loạt động tĩnh không nhỏ, theo đó là tiếng kinh hô của người đàn ông.

Không bao lâu sai, động tĩnh trên xe dần dần nhỏ lại, dần dần, xung quanh chỉ còn lại tiếng mưa.

Tí tách tí tách, liên miên không dứt, chân trời đột nhiên vang lên tiếng sấm, mưa có xu thế càng ngày càng rơi to hơn.

Trong làn mưa mung lông, cửa sổ chiếc xe sang trọng đột nhiên hạ xuống, một cánh tay già nua vươn ra ngoài cửa sổ, giọt mưa rơi xuống, máu tươi thuận theo cánh tay tí tách rơi xuống, nháy mắt màu đỏ thẫm bị dòng nước nuốt chửng, biến mất không thấy nữa.

Máu huyết cả người nhanh chóng chảy ra, Diệp Tông cảm thấy trước mắt mình dần dần biến thành mơ hồ mông lung.

Đột nhiên, một ánh sáng trắng tràn ra trước mắt.

Diệp Tông bị ánh sáng chiếu vào không mở nổi mắt, ông thích ứng một lúc lâu, mới cố gắng mở mắt ra, một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ vang lên bên tai Diệp Tông: "Ông nội?"

Diệp Tông sửng sốt, ông lập tức mở mắt.

Chỉ nhìn thấy đứng cách ông không xa, Diệp Bùi nắm tay Tống Nhã, Diệp Triều Nhiên dìu Đàm Tranh, đi về phía ông.

Diệp Tông kinh ngạc trừng to mắt.

Diệp Triều Nhiên nhìn thấy Diệp Tông, có chút xấu hổ, không nhịn được nhỏ giọng hỏi Đàm Tranh: "Bà nội, ông nội thật sự sẽ thích cháu sao?"

Đàm Tranh nhìn Diệp Tông, trong mắt tràn ngập ý cười.

Bà còn chưa trả lời, Diệp Tông đã khàn giọng trả lời: "Đương nhiên là sẽ thích cháu rồi."

Đã từ rất lâu trước kia, Diệp Triều Nhiên đã là người nhà của bọn họ.

Diệp Tông sao lại có thể không thích thằng bé?

Diệp Triều Nhiên nghe thấy Diệp Tông trả lời, vui mừng chạy đến bên cạnh Diệp Tông.

"Quá tốt rồi!"

"Ông nội, mọi người đợi ông rất lâu!"

"Ba."

"Ba, con xin lỗi."

"Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, đã là lão già một bó tuổi rồi! Sao lại còn khóc cái gì?!"

"Nhiên Nhiên, mau đỡ ông nội dậy." Tống Nhã nói.

Diệp Triều Nhiên lập tức đỡ Diệp Tông dậy, chỉ là nhất thời không đỡ Diệp Tông dậy được.

Diệp Bùi nhìn thấy, không nhịn được bước lên, cùng Diệp Triều Nhiên đỡ Diệp Tông dậy.

"Không sao chứ, ba?" Diệp Bùi hỏi.

Diệp Tông lắc đầu: "Không sao."

Diệp Bùi thở phào.

Diệp Triều Nhiên nhìn thấy sắc mặt Diệp Bùi, trên mặt tràn ngập nụ cười, nhanh chóng nói với Diệp Tông: "Ông nội, chúng ta đi thôi."

Diệp Tông không hỏi đi đâu, ông gật mạnh, cười nói: "Ừm, đi, đi thôi."

Đàm Tranh và Tống Nhã nhìn thấy một màn này, trong lòng cũng vô dùng vui vẻ.

Diệp Tông đột nhiên nghĩ đến gì đó, hỏi Đàm Tranh: "Bà nhìn thấy cả rồi?"

Đàm Tranh cười gật đầu: "Không chỉ tôi nhìn thấy đâu, mọi người đều nhìn thấy cả."

Diệp Tông nhìn Tống Nhã Diệp Bùi và Diệp Triều Nhiên.

Diệp Triều Nhiên cười gật đầu, lặp lại: "Đều nhìn thấy cả."

Diệp Tông cuối cùng cũng cười rồi.

10 năm qua, đây là lần đầu tiên ông cười vui vẻ từ tận đáy lòng.

================================================================================

P/s: Hết phiên ngoại buồn thúi ruột rồi nhé 😭, còn 2 phiên ngoại nữa là hết bộ nhé 🎉

Truyện Chữ Hay