Bên tai Diệp Tông như có tiếng bom nổ, tiếng ong ong không ngừng vang lên.
Ông sửng sốt một giây, mới cười khan, quay đầu nói với Đàm Tranh: "Bà nghĩ nhiều rồi, chỉ là một giấc mơ..."
"Mơ?" Đàm Tranh cười một tiếng, " Vậy ông giải thích cho tôi một chút, hôm qua tại sao ông lại đến đồn cảnh sát?"
Lại một quả bom nữa rơi xuống.
Diệp Tông đau khổ nhắm mắt lại, ông ở nhà cố gắng hết sức ngụy trang lâu như vậy, vẫn là bị Đàm Tranh biết được.
Nước mắt Đàm Tranh sớm đã không khống chế được mà rơi xuống.
Hôm qua Diệp Tông nói tăng ca, Đàm Tranh lo lắng ông ở công ty gọi đồ ăn ngoài không sạch sẽ, để nhà bếp nấu cơm, đích thân đưa đến công ty.
Nhưng ở công ty nào có bóng dáng của Diệp Tông?
Lễ tân nói Diệp Tông đã rời khỏi công ty từ sớm.
Rời khỏi công ty lại không về nhà, còn nói dối là đang tăng ca.
Đàm Tranh không phải là nghi ngờ Diệp Tông, bà chỉ lo lắng Diệp Tông có phải là có chuyện gì đó giấu diếm bà.
Không có tốn bao nhiêu công sức, Đàm Tranh đã biết được hướng đi của Diệp Tông.
Bà đi theo đến đồn cảnh sát, lại không đi vào.
Đàm Tranh thực ra tính đợi Diệp Tông đi ra, chính miệng ông nói cho bà biết.
Nhưng bà cũng không nghĩ đến, bà chỉ nói tài xế hạ cửa sổ xuống cho thoáng khí, lại nghe thấy được lời cảnh sát đi từ bên đường qua:
"Nhà họ Diệp cũng đáng thương thật."
"Ai nói không phải chứ? Nghe nói nhà bọn họ chỉ có một đứa con trai, con trai và con dâu không có con cái, trước đó nhận một đứa con, nhưng mấy năm trước...."
Lúc đó ký ức qua hỗn loạn, Đàm Tranh cũng không biết mình về nhà thế nào.
Về đến nhà, bà trước tiên gọi điện cho Diệp Bùi.
Cho dù nhiều năm như vậy rồi chưa từng liên lạc, nhưng số điện thoại Diệp Bùi chưa từng thay đổi.
Đàm Tranh mỗi năm đều có thể nhận được lời chúc mừng năm mới của Diệp Bùi gửi đến.
Đây cũng là lần đầu tiên gọi cho Diệp Bùi sau nhiều năm như vậy.
Điện thoại không được kết nối, bên đó hiển thị là đã tắt máy.
Đàm Tranh không gọi nữa, bà đi tìm kiếm tin tức hai ngày nay ở thành phố A, bà lưu ý đến tin tức trên báo hai ngày trước.
Tai nạn xe, hai vợ chồng, tử vong tại chỗ.
Chân tướng chỉ cách một lớp lụa mỏng, Đàm Tranh thậm chí còn không cần chọc thủng, đã có thể nhìn thấy sự thật bên trong.
Chân tướng này quá tàn nhẫn, cho nên Đàm Tranh có thể nào cũng không muốn tin vào sự thật mà mình suy đoán.
Cả đêm hôm qua Đàm Tranh không ngủ, bà đợi Diệp Tông hôm nay về nhà, bà muốn nghe chính miệng Diệp Tông nói cho bà, đều chỉ là bà suy đoán linh tinh, không phải là thật.
Kết quả, bà đợi được Diệp Tông vừa đi salon nhuộm tóc.
Đàm Tranh còn có gì mà không hiểu được nữa?
Lồ ng ngực nghẹn một cỗ khí, sắp nổ tung rồi.
Đàm Tranh lẩm bẩm nói: "Con trai con dâu của tôi..."
Trước mắt tối sầm, Đàm Tranh đến nói còn chưa nói xong, đã ngã ra sau.
Diệp Tông biến sắc: "Đàm Tranh!"
Nhà họ Diệp lập tức loạn thành một đoàn.
.....
Đàm Tranh chịu k1ch thích qua lớn, sau khi tỉnh lại ở bệnh viện, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt.
Diệp Tông không dám để bà ở bệnh viện một mình, chỉ có thể đẩy công việc sang một bên, cả ngày ở bệnh viện cùng Đàm Tranh.
Cho dù bác sĩ mỗi ngày đều tiêm thuốc an thần cho Đàm Tranh, nhưng mỗi khi đến đêm khuya, Đàm Tranh vẫn là từ trong giấc mơ hoảng sợ tỉnh lại.
Mỗi khi đến lúc này, Diệp Tông chỉ có thể ôm chặt Đàm Tranh vào lòng, để mặc cho Đàm Tranh khóc náo giãy giụa.
Chỉ trong thời gian 5 ngày ngắn ngủi, đáy mắt Diệp Tông đã xanh đen.
Thư ký đến bệnh viện đưa tài liệu cho Diệp Tông, vừa đẩy cửa đã nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Diệp Tông.
"Diệp đổng...."
"Ra ngoài rồi nói." Diệp Tông nhìn Đàm Tranh trên giường, xác nhận bà đang ngủ say, mới đứng lên ra khỏi bòng bệnh.
Chuyện ở công ty rất dễ xử lý, khó vẫn là chuyện trong nhà.
Phía công an vẫn gọi điện thúc giục Diệp Tông đi ký tên, nhưng Đàm Tranh ở đây ông căn bản không đi được.
Mới chỉ ngắn ngủi vài ngày, cả người Diệp Tông gầy đi một vòng.
Sau khi bàn giao công việc với thư ký, Diệp Tông cũng không dám ở bên ngoài quá lâu, sau khi thư ký rời đi, ông quay người vào phòng bệnh.
Chỉ là người vốn dĩ nên ngủ say, lúc này lại đang thanh tỉnh.
Đàm Tranh ngồi trên giường, hai mắt vô thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
Diệp Tông nhìn thấy trong lòng rất khổ sở, bước nhanh lại gần: "Có khát không? Có đói không? Tôi cho bà...."
"Tôi muốn đi gặp hai đứa nó," Đàm Tranh lúc này không khóc không náo, giọng bà đã khàn đặc, bà quay đầu, nước mắt lại rơi xống, "Tôi đã...sắp 20 năm rồi chưa được gặp hai đứa nó, tôi muốn nhìn mặt hai đứa nó lần cuối...."Động tác Diệp Tông hơi ngừng một chút, hốc mắt ông từ từ đỏ lên.
Qua một lúc sau, Diệp Tông mới khàn giọng nói: "Được, tôi dẫn bà đi thăm hai đứa nó, thuận tiện đem hai đứa nó về nhà, được không?"
Kéo dài lâu như vậy, bọn họ sớm nên cho hai đứa nó ngủ yên rồi.
Vẫn luôn để ở đồn cảnh sát cũng không được.
Diệp Bùi và Tống Nhã là con của bọn họ, Diệp Tông phải tổ chức tang lễ đường hoàng cho hai đứa nó.
Diệp Tông dẫn Đàm Tranh đi tắm, đổi bộ quần áo sạch sẽ, nói tài xế liên lạc với một chiếc xe đông lạnh.
Trạng thái Đàm Tranh đã tốt hơn nhiều, lúc Diệp Tông gọi điện cho tài xế, bà cũng nghe thấy, còn thỉnh thoảng bổ sung một câu: "Còn có chuẩn bị cho hai đứa bộ quần áo sạch sẽ, Tiểu Nhã thích màu hồng, Diệp Bùi thích màu trắng đen."
"Không chỉ là quần áo, về đến nhà, cũng phải chọn ngày lành, đặt làm quan tài băng..."
"....Trước đó không phải nói hai đứa nó đến thành phố A để thăm đứa nhỏ sao, vậy thì gọi điện cho nhà họ Phương, để đứa nhỏ qua đây."
"Bọn nó mặc dù không phải ruột thịt, nhưng suy cho cùng cũng nuôi thằng bé 16 năm, đoạn đường cuối cùng, thằng bé cũng nên đến."
"....."
Đàm Tranh không ngừng nói rất nhiều, Diệp Tông đều ghi nhớ trong lòng.
Di thể Diệp Bùi và Tống Nhã được đưa về nhà họ Diệp, tin tức hai người gặp nạn qua đời đã truyền ra ngoài.
Nhà họ Khương là người đầu tiên gọi đến.
Cúp điện thoại xong, Khương lão gia tử vẫn không yên tâm Diệp Tông và Đàm Tranh, để Khương Quân đến giúp nhà họ Diệp.
Khương Quân sớm đã biết được tin này, cúp điện thoại xong rồi gọi cho Hạ Văn, đến nhà họ Diệp.
Diệp Tông nào có thể để cho Khương Quân và Hạ văn giúp những chuyện này?Đây suy cho cùng là chuyện nhà bọn họ.
Khương Quân thấy dáng vẻ cố chấp này của Diệp Tông, không nhịn được nói: "Nhưng chú Diệp chú cũng đến nghỉ ngơi một chút, chú nhìn chú đi, đã mấy ngày không ngủ rồi đúng không?"
Diệp Tông không nói gì.
Hạ Văn nói tiếp: "Trước đây bọn cháu cũng là bạn tốt của Diệp Bùi và Tiểu Nhã, hai người họ bây giờ..." hít một hơi thật sâu, kìm nén nghẹn ngào, Hạ Văn mới nói tiếp: "Bọn cháu không phải là cố ý đến giúp chú, bọn cháu chỉ là muốn bỏ ra chút sức lực."
Diệp Tông còn muốn nói gì đó, Đàm Tranh đã mở miệng: "Vậy làm phiền hai đứa, có chuyện gì cần thì nói với chúng ta một tiếng."
Hạ Văn không nhịn được nữa, rơi nước mặt gật đầu.
Ngày hôm sau Khương Quân đã chọn xong mộ phần, đưa Diệp Tông và Đàm Tranh đi xem hoàn cảnh xung quanh.
Chọn được nơi rất tốt, Diệp Tông và Đàm Tranh nhìn một vòng, rất vừa ý, không hề do dự mà định xuống vị trí.
Lúc Diệp Tông trả tiền, đột nhiên hỏi một câu: "Nếu không mấy mồ phần bên cạnh cũng mua luôn?"
Đàm Tranh sửng sốt, sau đó hiểu ý của Diệp Tông, bà gật đầu nói: "Mua đi, đợi sau này chúng ta cũng chôn ở đây với hai đứa nó...."
Diệp Tông cũng có ý này.
Ông tỉnh ngộ quá muộn, đến khi hai đứa đã rời khỏi nhân thế, ông mới bắt đầu phản tỉnh lại sự ngoan cố không có ý nghĩa của ông mười mấy hai mươi năm trước.
Mộ phần đã định xong, Diệp Tông và Đàm Tranh quyết định tang lễ là hai ngày sau.
Đã làm lỡ rất lâu rồi, hai người đều muốn Diệp Bùi và Tỗng Nhã nhanh chóng nhập thổ vi an.
Trước ngày truy điệu một ngày, Khương Quân nhận được điện thoại của nhà họ Phương, bên kia nói, Diệp Triều Nhiên có thể không có cách nào tham gia tang lễ của Diệp Bùi và Tống Nhã.
Hạ Văn ở ngay bên cạnh Khương Quân, nghe thấy lời này tức giận lớn tiếng nói: "Cái gì mà không có cách nào tham gia? Ba mẹ nuôi cũng là ba mẹ của nó!"
Khương Quân ý bảo Hạ Văn đừng kích động, mở loa ngoài.
Cuộc điện thoại này là Phương lão gia tử đích thân gọi đến.
Phương lão gia tử giải thích: ".....không cần tôi phải nói, mọi người cũng biết hai người họ vì sao lại đến thành phố A. Triều Nhiên đứa nhỏ này khoảng thời gian này bị bệnh, đến cả tang lễ của em trai nó, nó cũng không có cách nào tham gia..."
"Chuyện này chúng tôi vẫn còn đang giấu nó, cũng không dám nói cho nó biết, sợ nó đau lòng, đến lúc đó bệnh càng thêm nặng...."
Hạ Văn trầm mặc.
Khương Quân hỏi: "Triều Nhiên là không khỏe chỗ nào?"
"Cậu cũng biết đó, Yến Yến nhà chúng tôi vì bệnh tim bẩm sinh mà chết...." Phương lão gia tử hơi ngừng một chút, "Cho nên Triều Nhiên cũng vậy."
"Bệnh rất nghiêm trọng? Cũng không thể xuống giường được?" Khương Quân không bỏ cuộc.
Phương lão gia tử: "Nếu như không nghiêm trọng, chúng tôi cũng không thể nào không để cho đứa nhỏ đến tham gia tang lễ của ba mẹ nuôi nó! Em trai nó qua đời, nó lúc đó nghe thấy tin tức này liền..."
Phương lão gia tử thở dài.
Khương Quân không nói gì nữa, Hạ Văn càng trầm mặc.
"Được," Khương Quân một lúc sai mới nói, "Tôi sẽ nói chuyện này cho chú Diệp."
Cúp điện thoại xong, Phương lão gia tử mới nhận ra cả người chảy mồ hôi lạnh.
Phương Kỳ Sơn thấy sắc mặt Phương lão gia tử không tốt, vội vàng hỏi: "Ba, thế nào rồi? Nhà họ Diệp nói thế nào?"
Phương lão gia tử nhíu mày: "Nhà họ Diệp không trả lời, nhà họ Khương không truy hỏi nữa. Có điều lần này có lễ là vượt qua rồi."
"Vậy lần sau thì sao?" Phương Kỳ Sơn không nhịn được hỏi, "Chúng ta lừa được một lần, lỡ như sau này nhà họ Diệp lại đề nghị thăm cháu trai thì sao?"
Nhắc đến chuyện này, Phương lão gia tử lại cảm thấy phiền lòng.
Ông nào có biết phải làm thế nào?Cái chết của Diệp Bùi và Tống Nhã không nằm trong kế hoạch của Phương lão gia tử.
Là Phương Kỳ Sơn tự ý gọi điện cho Diệp Bùi Tống Nhã, ai mà ngờ được đôi vợ chồng này lại xui xẻo như vậy, trên đường đến đây lại gặp tai nạn qua đời?
Có điều chết rồi cũng tốt, bọn họ chết rồi, trên thế gian này sẽ không có người có thể phân biệt được Phương Yến và Diệp Triều Nhiên.
Nhưng Phương lão gia tử còn chưa vui mừng được bao lâu, từ miệng cảnh sát biết được Diệp Bùi là con trai ruột của Diệp Tông.
Phương lão gia tử lúc đó đã hoảng rồi.
Diệp Bùi thế mà là con trai ruột của Diệp Tông?!
Vậy Diệp Tông có biết tồn tại của Diệp Triều Nhiên không.
Nếu như nhà họ Diệp biết bọn họ lấy tim của Diệp Triều Nhiên đổi tim cho Phương Yến...
Phương lão gia tử càng nghĩ càng hoảng sợ.
Không được, ông không được hoảng loạn.
Nếu như lúc này ông lại hoảng loạn, vậy Yến Yến phải làm thế nào?
Nhà họ Phương phải làm thế nào?
Phẫu thuật đã làm xong, Diệp Triều Nhiên chết rồi không thể sống lại.
Phương lão gia tử lập tức cho người đưa thi thể của Diệp Triều Nhiên đến nhà tang lễ, thông qua nhân viên nhà tang lễ, trực tiếp hỏa táng.
Phương lão gia tử lúc đó đã nghĩ kỹ rồi, cho dù nhà họ Diệp muốn gặp Diệp Triều Nhiên, vẫn muốn Diệp Triều Nhiên về nhà họ Diệp, bọn họ sẽ có lý do mà lấp li3m được.
Nhưng dù sao cũng không phải là kế lâu dài, bọn họ có thể giấu được nhất thời, không giấu được cả đời.
Có điều vẫn may người nhà họ Diệp cũng chưa từng gặp Diệp Triều Nhiên, có lẽ bọn họ cũng không phân biệt được ai là Diệp Triều Nhiên ai và Phương Yến.
Đợi đến khi Phương Yến sức khỏe tốt lên, nếu như nhà họ Diệp vẫn còn cố chấp muốn gặp Diệp Triều Nhiên, đến lúc đó bọn họ sẽ cùng đi với Phương Yến, để cho nhà họ Diệp gặp mặt Phương Yến một chút là được.
Đợi gặp xong, bọn họ sẽ đưa Phương Yến ra nước ngoài.
Chỉ cần Phương Yến không có trong nước, thì không có ai phát hiện ra khác thường!
Quả thật là một kế hoạch tốt, Phương lão gia tử cuối cùng cũng thở phào.
Bây giờ chỉ đợi Phương Yến nhanh chóng tốt lên thôi.
Phẫu thuật đổi tim cần thời gian nửa năm để khôi phục, ông ta chỉ hy vọng Yến Yến có thể nhanh chóng hồi phục sức khỏe.
.....
Bên kia, Khương Quân và Hạ Văn rối rắm một lúc lâu, vẫn quyết định nói chuyên này cho Diệp Tông và Đàm Tranh.
Hai người nghe xong một lúc sau không nói gì, cuối cùng vẫn là Diệp Bùi thở dài nói: "Đã biết."
"Không đến cũng tốt," Đàm Tranh nhìn phòng khách rộng lớn, quan tài băng của Diệp Bùi và Tống Nhã đang đặt ở đó, "Nói ra thì, vốn dĩ cũng không phải là con cháu nhà chúng ta..."
Diệp Tông nhíu mày nhìn Đàm Tranh.
Đàm Tranh rũ mắt, che giấu cảm xúc dưới đáy mắt.
Hạ Văn há miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói ra được.
Đến đi từ nhà họ Diệp ra, Hạ Văn ngồi trên xe mới mắng một câu: "Bạch nhãn lang!"
Khương Quân nhìn dáng vẻ tức giận của Hạ Văn, chỉ thở dài.
Hôm tang lễ của Diệp Bùi, thành phố A đã nắng rất nhiều ngày đột nhiên mưa to.
Sáng sớm thức dậy, sắc trời bên ngoài tối sầm. Vừa đến 7 giờ, sấm sét những hạt mưa ào ào rơi xuống.
Diệp Tông và Đàm Tranh mặc một thân đen, trước ngực hai người là một bông hoa trắng.
Tước khi quan tài băng được đưa đến nhà tang lễ, còn có nghi lễ cáo biệt.
Người giới thương nghiệp thành phố A gần như đều đến cả, cúc trắng tràn ngập linh đường.
Diệp Tông dìu Đàm Tranh đi đến trước quan tài, nhìn hai đứa lần cuối.
"Yên tâm đi đi," Đàm Tranh không nhịn được đưa tay, muốn đụng vào mặt Diệp Bùi, nhưng đưa được một nửa, bà lại rụt tay về, giống như là đang lẩm bẩm, " Đến bến dó cũng phải ăn cơm thật tốt, chăm sóc tốt cho bản thân, chăm sóc tốt cho Tiểu Nhã."
Theo một tiếng thở dài khẽ khàng, quan tài băng từ từ đóng lại.
Lúc này mọi tư vị dâng lên trong lòng Đàm Tranh, nhưng lúc này bà lại không rơi một giọt nước mắt.
Con đến một chuyến làm con của mẹ, mẹ nhớ con suốt đời.
Quãng đời còn lại của Đàm Tranh, đều trải qua trong hoài niệm.
Tang lễ kết thúc, Đàm Tranh lại ốm một trận.
Diệp Tông không dám lơ đễnh, ngày đêm thủ bên giường bệnh.
Đàm Tranh vẫn ngủ không an ổn, mỗi đêm đều bị ác mộng làm bừng tỉnh.
Lại một đêm mưa to, sấm chớp bên ngoài cửa sổ, Đàm Tranh đột nhiên ngồi dậy.
Diệp Tông bị bà làm giật mình tỉnh dậy, vội vàng bật đèn.
Đàm Tranh nước mắt đầy mặt, đỏ mắt nhìn Diệp Tông,
"Lại mơ thấy ác mộng?"
"Tôi rốt cho bà cốc nước...đừng sợ, chỉ là mơ thôi...."
Đàm Tranh đột nhiên kéo lấy cánh tay Diệp Tông: "Tôi...muốn gặp Triều Nhiên."
Diệp Tông không biết Đàm Tranh sao lại muốn gặp Triều Nhiên, liền hỏi: "Sao lại đột nhiên nhớ đến muốn gặp nó?"
Nước mắt lại rơi xuống, Đàm Tranh nghẹn ngào lắc đầu: "Tôi....tôi mơ thấy Tiểu Bùi và Tiểu Nhã, bọn họ nói tôi nhất định phải báo thù..."
Diệp Tông sửng sốt: "Báo thù?"
Đàm Tranh hai mắt đẫm lễ mông lung, bắt đầu khóc náo, nhưng giọng nói lại vô cùng kiên định: "Nhất định phải báo thù, tuyệt đối phải báo thù!"
Diệp Tông lập tức cảm thấy kinh hãi.
Cho dù Diệp Tông không muốn thừa nhận, nhưng Diệp Bùi và Tống Nhã chết chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Đàm Tranh cũng biết chuyện này, sao lại đột nhiên nhắc đến báo thù?
Lẽ nào là....
Tay đặt bên hông của Diệp Tông âm thầm nắm chặt, ông ôm Đàm Tranh vào lòng, an ủi nói: "Được, báo thù, chúng ta báo thù..."
Đàm Tranh nghe thấy lời này, mới yên tĩnh lại, dần dần ngủ say.
Sau nửa đêm Diệp Tông lại không ngủ được.
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Tông hẹn bác sĩ tâm lý đến nhà.
Bác sĩ tâm lý nói chuyện với Đàm Tranh một buổi sáng, đáp lại suy đoán của Diệp Tông --- Đàm Tranh quả thật đã bị bệnh.
Có điều vẫn may phát hiện sớm, chỉ cần phối hợp trị liệu, Đàm Tranh còn có thể khôi phục lại như ban đầu.
Diệp Tông cũng nói chuyện với bác sĩ tâm lý rất lâu, mới xác nhận xong qua trình trị liệu, lại để tài xế đi cùng bác sĩ đi lấy thuốc, Diệp Tông mới hơi yên lòng.
Có lẽ nói chuyện với bác sĩ một buổi sáng có hiệu quả, trạng thái hôm nay Đàm rõ ràng đã tốt hơn nhiều.
Chỉ là Đàm Tranh còn một chuyện vấn còn kiên trì --- muốn gặp Diệp Triều Nhiên.
Diệp Tông không nói được bà, chỉ nói: "Tôi liên lạc với nhà họ Phương."
Gọi điện đến nhà họ Phương, Phương lão gia tử vẫn khước từ như trước.
Diệp Tông nghe thấy tức giận, dứt khoát nói: "Các người tìm bác sĩ có đáng tin không? Nếu không được thì chuyển viện cho nó!"
Trong lòng Phương lão gia tử lộp bộp một tiếng, Phương Yến sau khi làm xong phẫu thuật, vẫn luôn ở dưới tầng ngàm nhà họ Phương điều dưỡng, bọn họ sao dám thật sự đưa Phương Yến đến bệnh viện?
Phương lão gia tử chỉ có thể nói: "Tình huống bây giờ của đứa nhỏ đã tốt hơn nhiều rồi, nhưng bác sĩ vẫn là kiến nghị tu dưỡng một khoảng thời gian."
"Một khoảng thời gian là bao lâu?" Diệp Tông hoàn toàn không có kiên nhẫn.
Ông không hiểu nhà họ Phương tại sao lại ngăn cản bọn họ gặp Diệp Triều Nhiên, cho dù là suy nghĩ đến bệnh của Diệp Triều Nhiên, vậy bọn họ đến bệnh viện thăm đứa nhỏ cũng không được.
Nhà họ Phương làm như vậy, lẽ nào là....
"Một tháng." Đầu dây bên kia nói.
Suy nghĩ của Diệp Tông bị đứt đoạn, ông trầm giọng nói: "Được, một tháng sau tôi sẽ cho tài xế đến đón người."
Phương lão gia tử vội vàng nói: "Đến lúc đó tôi sẽ đích thân đứa nó đến nhà thăm hỏi, không cần làm phiền ông."
Diệp Tông cũng không tiện nói gì nữa, đồng ý xong cúp điện thoại.
Cuối tháng chín vội vã qua đi, đến cuối tháng, thời tiết chuyển lạnh.
Diệp Tông nhận được điện thoại của Phương lão gia tử, đối phương nói ngày mai sẽ đưa Diệp Triều Nhiên đến thăm nhà họ Diệp.
Đàm Tranh nghe được tin tức này, trên mặt lộ ra nụ cười đã lâu không thấy.
Nếu không phải Diệp Tông ngăn cản, bà thậm chỉ còn muốn đích thân xuống bếp.
Diệp Tông buồn cười: "Bà vẫn là yên tĩnh ngồi một chỗ đi, bà không sợ xuống bếp trực tiếp dọa đứa nhỏ chạy mất à?"
Đàm Tranh nghĩ đến đây, cũng không kiên trì nữa.
Trải qua một tháng trị liệu, trạng thái của Đàm Tranh đã tốt hơn nhiều.
Chỉ là tin tức Diệp Bùi và Tống Nhã qua đời đối với bà là đả kích quá lớn, cho dù trạng thái đã tốt hơn lên, nhưng sức khỏe lại không được như trước.
Diệp Tông hơn hai tháng nay cũng già đi rất nhiều, tóc ông cũng bạc rất nhanh, gần như là một tháng phải nhuộm một lần.
Đàm Tranh lần đầu tiên ngủ dậy, ngủ thấy mùi tóc nhuộm trên đầu Diệp Tông, nói một câu: "Không thì đừng nhuộm tóc nữa, đã là lão già rồi, tóc bạc thì có sao?"
Trong lòng Diệp Tông có chút chua xót, có điều từ đó về sau, ông cũng không đi nhuộm tóc nữa.
Bây giờ tóc mọc dài ra, nửa thắng nửa đen, nhìn rất buồn cười.
Diệp Tông hỏi Đàm Tranh: "Tôi có nên đội mũ không? Cũng không thể dọa đứa nhỏ được."
Trước khi Phương lão gia tử đến đã nói với Diệp Tông, nói rằng Diệp Triều Nhiên" không thể chịu được k1ch thích, cho nên bọn họ vẫn chưa nói tin tức Tống Nhã và Diệp Bùi qua đợi cho nó nghe, đồng thời Phương lão gia tử cũng hy vọng Diệp Tông và Đàm Tranh, cũng đừng nói chuyện này trước mắt đứa nhỏ.
Nhà họ Phương lần này trước khi đến, chỉ là nói với Diệp Triều Nhiên là bọn họ đến nhà một vị trưởng bối.
Diệp Tông suy nghĩ đến tình trạng sức khỏe của Diệp Triều Nhiên, không do dự mà đồng ý.
"Cũng được," Đàm Tranh và Diệp Tông có cùng suy nghĩ, sức khỏe đứa nhỏ vấn chưa tốt, những chuyện thương tâm này tốt nhất là không nên biết, "Tôi đi tìm cho ông cái mũ, đừng dọa đứa nhỏ."
Diệp Tông cười gật đầu.
Hai vợ chồng chuẩn bị một buổi sáng, Phương lão gia tử cuối cùng dẫn theo Diệp Triều Nhiên đến nhà vào buổi trưa.
Đàm Tranh nhìn thấy Diệp Triều Nhiên sắc mặt trắng bệnh, hai mắt lại có chút chua xót.
"Sao lại...bệnh thành như vậy?" Đàm Tranh khàn giọng hỏi, "Gần đây đã tốt hơn chưa?"
Bà thực ra rất muốn bước lên dìu Diệp Triều Nhiên, nhưng lại sợ dọa đến thằng bé, chỉ có thể cường ngạch dừng lại.
Diệp Triều Nhiên không nói gì, chỉ nghiêng đầu nhìn Phương lão gia tử bên cạnh.
Phương lão gia tử nói: "Tốt hơn nhiều rồi, nhưng sức khỏe vẫn còn hơi yếu."
Diệp Triều Nhiên lúc này mới cười gật đầu, có vài phần ngại ngùng.
Diệp Tông đánh giá Diệp Triều Nhiên hồi lâu, không biết có phải là do ông nhìn nhầm không, ông cứ cảm thấy đứa bé trước mặt này không giống đứa bé mà bọn họ nhìn thấy trong ảnh.
Nhưng nghĩ lại, Diệp Triều Nhiên đã bệnh mấy tháng rồi, dáng vẻ trạng thái ốm yếu như vậy cũng là bình thường, cũng không nghĩ gì nhiều.
Đoàn người đi vào nhà họ Diệp.Trước khi đến nhà họ Diệp, Phương lão gia tử đã dặn dò Phương Yến rất nhiều.
Ở trong nhà dưỡng bệnh 2 tháng, Phương Yến cũng nghe nói chuyện nhà họ Diệp.
Lúc đầu Phương Yến quả thật rất sợ hãi, cậu ta sợ chuyện này bại lộ. Nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, ba mẹ nuôi của Diệp Triều Nhiên đã chết rồi, cho dù Diệp Bùi có người cha có tiền có quyền trong tay thì đã làm sao? Diệp Bùi và Đàm Tranh cũng chưa từng gặp Diệp Triều Nhiên, càng không hiểu rõ Diệp Triều Nhiên, bọn họ căn bản khônhg biết Diệp Triều Nhiên thật sự là người thế nào!
Trừ người nhà cậu ta ra, không có ai có thể vạch trần thân phận của cậu ta!
Cho nên với sự lo lắng của Phương lão gia tử, Phương Yến không quá để tâm.
Thân phận bây giờ của cậu ta là Diệp Triều Nhiên!
Con trai duy nhất của họ Diệp đã chết rồi, vậy sau nhà họ Diệp sẽ do ai thừa kế đây?
Cậu ta còn đang bệnh, nhà họ Diệp đã hết lần này đến lần khác gọi điện hỏi thăm tình huống của mình, chứng tỏ Diệp Tông và Đàm Tranh vẫn còn ôm hy vọng với mình!
Phương Yến nghĩ đến đây, không không chế được mà kích động.
Nếu như Diệp Tông và Đàm Trang thật sự tiếp nhận cậu ta, vậy đợi Diệp Tông và Đàm Trang qua đời, gia sản nhà họ Diệp không phải là.....
Hôm nay trên đường đến đây, Phương Yến còn lo lắng Diệp Tông và Đàm Tranh không thích mình, đợi sau khi nhìn thấy Đàm Tranh hai mắt đỏ ửng, Phương Yến lập tức xác định, đôi vợ chồng này quả nhiên là quan tâm mình!
Vậy sau này chuyện cậu ta nên làm, có thể tiện hơn nhiều...
....
Lúc này Phương lão gia tử còn chưa biết kế hoạch của Phương Yến, ông ta chỉ muốn ăn xong bữa cơm này, sau đó đưa Phương Yến ra nước ngoài.
Nhìn bữa trưa sắp kết thúc, Phương lão gia tử đang muốn đưa ra lời cáo từ, đã nhìn thấy Phương Yến đột nhiên lỡ tay, một bát canh đột nhiên đổ lên người cậu ta.
Phương lão gia tử cả kinh: "Yến...Nhiên Nhiên?"
Đàm Tranh và Diệp Tông cũng bị dọa, đương nhiên không chú ý đến Phương lão gia tử lỡ miệng.
"Có sao không?"
"Có bị bỏng không?"
"Quần áo đã ướt rồi, phải đi thay quần áo trước...."
Diệp Tông đứng lên: "Tôi dẫn Triều Nhiên lên tầng thay quần áo."
Tim Phương lão gia tử đập mạnh: "Không cần phiền như vậy, tôi vẫn là đưa Nhiên Nhiên về nhà rồi thay..."
"Bên ngoài trời lạnh như vậy, bây giờ không thay, lỡ như trên đường về bị ốm thì làm sao?" Đàm Tranh nhíu mày nói.
Phương lão gia tử mím môi.
Phương Yến lúc này cũng nhìn Phương lão gia tử, nhỏ giọng nói: "Ông nội, cháu đi thay quần áo trước? Bộ quần áo này mặc trên người dính dính."
Lời đã nói đến trình độ này rồi, Phương lão gia tử cũng không tiện ngăn cản?!
Diệp Tông dẫn Phương Yến lên tầng, lại cho người làm đưa quần áo đến.
Phương Yến vào phòng tắm, vết thương trước ngực cậu ta vẫn chưa thế đụng vào nước, cho nên chỉ lấy khăn tắm vết canh trên người, sau đó thay quần áo rồi đi ra.
Diệp Tông đứng người cửa đợi, nhìn thấy Phương Yến đi ra, đánh giá một lượt, cười nói: "Bộ này còn rất vừa người."
Phương Yến liếc nhìn bộ quần áo trên người, mẫu thiết kế mùa thu của Armani, toàn cầu chỉ có mấy bộ, có thể không hợp sao.
Vừa nãy ở trong nhà tắm, Phương Yến cũng quan sát trang viên nhà họ Diệp, chỗ này tùy tiện tìm một phòng nào đó, cũng rộng hơn nhà cậu ta, nếu như có thể luôn ở đây thì tốt rồi.
Phương Yến cười cười, đột nhiên gọi một tiếng: "Cháu rất thích, cảm ơn ông nội."
Diệp Tông dừng bước chân, kinh ngạc quay đầu nhìn Phương Yến: "Cháu gọi ông...."
"Ông nội ạ," Phương Yến thần sắc tự nhiên, dùng một bộ dạng hiểu rõ nói, "Trước đây cháu luôn ở thành phố Nam, ba mẹ cháu thường xuyên nói với cháu, ở thành phố A cháu còn có ông nội bà nội, nhưng lúc đó vẫn không có thời gian gặp hai người, không ngờ hôm nay cuối cùng cũng gặp được...."
Đầu óc Diệp Tông trống rỗng, một lúc sau, ông mới khàn giọng nói: "Ba cháu, nói về chúng ta với cháu?"
Phương Yến mới không biết là nói cái gì, dù sao hai người biết chân tướng đã chết rồi, chết không đối chứng, còn không phải cậu ta thích nói gì thì nói sao?
Phương Yến đã tính toán xong, cậu ta bây giờ phải lấy lòng Diệp Tông và Đàm Tranh.
Cho nên chiêu bài tình cảm này, cậu ta phải dùng lấy.
"Đương nhiên đã từng nói." Phương Yến cười ngọt ngào, tùy tiện đem nhưng chuyện thú vị trước đây mà Diệp Triều Nhiên kể cho cậu ta, nói cho Diệp Tông nghe.
Vẻ mặt Diệp Tông từ từ trở bên dịu hòa, nhưng nhìn kỹ dưới mắt ông lại phức tạp.
Phương Yến nhìn thấy ông một lúc không nói gì, không nhịn được mà căng thẳng.
Lẽ nào vừa rồi cậu ta nói sai cái gì?
Không thể nòa.
Lúc Phương Yến còn đang bất an, Diệp Tông mở miệng hỏi: "Cháu rất thích Tống Nhã?"
Phương Yến theo bản năng hỏi: "Ai?"
Lần này kinh ngạc đổi lại thành Diệp Tông: "Cháu không biết Tống Nhã?"
Phương Yến đang nghĩ xem Tống Nhã là ai, trong đầu đột nhiên lóe lên lời Diệp Triều Nhiên từng nói...
"Mẹ anh tên Tống Nhã, cái tên này rất hay đúng không?"
Chuông cảnh báo trong đầu vang lên, chóp mũi cậu ta đổ một tầng mổ hồi!
Đều tại ba mẹ cậu ta, bình thường cứ ở bên tai nói người phụ nữ họ Tống, cậu ta chỉ nhớ được tên Diệp Bùi, căn bản không nhớ được tên Tống Nhã.
Nhìn thấy sắp bị lộ, Phương Yến nhanh chóng nở nụ cười: "Cháu sao có thể không biết mẹ cháu được? Cháu đùa một chút thôi, ông nội."
"Cháu không chỉ thích mẹ cháu, cháu còn thích ba cháu." Nói rồi, Phương Yến cười đi về phía trước.
Diệp Tông đứng yên tại chỗ, vẻ mặt vừa rồi của Phương Yến hiện lên trong đầu ông.
Ngón tay co lại, khóe miệng căng chặt, mũi chảy mồ hôi.
Vừa rời khỏi tầm mắt ông đã đưa tay sờ mặt, từ sau lưng nhìn thấy động tác này của cậu ta, hằn là đụng vào mũi.
Diệp Tông nhớ lại những lời vừa nãy của Phương Yến, những chuyện đó quả thật từng xảy ra.
Diệp Tông đi theo Phương Yến, đến sau cậu ta một bước, cố làm ra vẻ thích thú nói: "Vậy cháu thích ai nhất? Hai người cùng phải có trình tự đúng không?"
Bước chân Phương Yến không dừng lại, trả lời mơ hồ một câu: "Không bằng ông nội ông đoán xem?"
Diệp Tông không nói gì, ông nhìn chằm chằm tai phải của cậu ta, đồng tử hơi co rụt lại.
Ánh sáng chiếu qua cửa sổ hàng lang, trên vài tai trắng nõn có chút trong suốt, thậm chí còn có thể nhìn thấy sợi lông mao, nhưng lại không nhìn thấy nốt ruồi nhỏ quen thuộc!