Đêm hôm đó, dường như Minh Dao đã quay lại thời điểm lúc mới quen biết Kỳ Tự.
Cái đêm cô bị té ngã tổn thương xương cụt, bị bắt nằm im trên giường bệnh, Kỳ Tự cũng giống như đêm nay vậy, yên lặng ngồi bên cạnh giường với cô, nắm tay cô.
Anh mang đến cho cô sự an tâm và thoả mãn mà không ai có thể làm được.
Khi đó cũng vậy, bây giờ cũng vậy.
Điều duy nhất khác nhau là, sự ngọt ngào trong lòng Minh Dao lần đó là thấp thỏm.
Còn bây giờ, cô biết rằng người đàn ông ở trước mặt này đã hoàn toàn thuộc về mình, anh thật lòng yêu mình, bất chấp gió mưa.
Tuy rằng đêm đó chỉ ở bên nhau vài giờ ngắn ngủi, nhưng Minh Dao cảm thấy mãn nguyện cực kì. Tai nạn lần này dường như cũng vô hình trung sửa đổi kịch bản mà Minh Dao và “Cố Viễn” đã từng trải qua.
Bây giờ tình cảnh tái hiện, rốt cuộc bọn họ cũng đi lại cốt truyện một lần nữa theo cách thức đúng hơn.
Sau khi trời hừng sáng, vết thương trên vai và lưng của Minh Dao đã dịu đi rất nhiều, úm Kỳ Tự cả đêm lưu luyến không rời, nhưng cuối cùng vẫn phải tách ra.
Thế là trước cổng bệnh viện diễn ra một tuồng biệt ly.
Minh Dao lên xe rồi lại xuống xe, xuống xe rồi lại lên xe, chạy đi chạy lại nhiều lần, cái mũi chua chua: “Hu hu hu em không nỡ xa anh”.
Kỳ Tự vẫn luôn đứng tại chỗ, cho dù ngàn vạn lần không cam lòng, nhưng vẫn an ủi cô: “Ngoan, quay phim cho giỏi, anh chờ em trở về”.
Cuối cùng, vì muốn làm ảnh hậu, muốn trở thành một diễn viên xuất sắc hơn Giang Mẫn Nguyệt, muốn trở thành người đứng bên cạnh Kỳ Tự được mọi người ngưỡng mộ, suy nghĩ đó cứ từ từ thôi thúc Minh Dao hạ quyết tâm ngoan ngoãn lên xe rời đi.
__
May là, hai tháng sau, cuối cùng cũng thuận lợi hoàn thành tốt đẹp.
Nhìn trước nhìn sau, bộ phim này cũng đã kéo dài hơn tháng, may mà không có cảnh quay ở nước ngoài, nếu không thời gian sẽ còn kéo dài hơn.
Minh Dao không nói cho Kỳ Tự biết thời điểm đoàn phim đóng máy, muốn len lén về Bắc Kinh, tạo sự ngạc nhiên có qua có lại với Kỳ Tự.
Lần trước lúc Kỳ Tự lại đây đã tự cos () cho bản thân một cái áo blouse trắng, vì vậy trên đường trở về, Minh Dao cũng suy nghĩ, mình phải cos lại cái gì cho Kỳ Tự đây?
(): cosplay, từ này chắc ai cũng biết mình khỏi giải thích nhé, tác giả dùng chữ cos trong raw nên mình cũng sẽ giữ nguyên như vậy.
Anh thích nhìn mình nhảy vũ điệu con thỏ, nhưng mà bây giờ Thái Thượng Hoàng đang ở nhà, lỡ bị ba chồng phát hiện cô mặc chiếc váy khêu gợi hình con thỏ thì còn xấu hổ hơn.
Chẳng lẽ lại ăn mặc như tiểu tiên nữ à?
Không có gì mới mẻ.
Vậy phải cos cái gì mới được đây?
Từ chỗ quay phim trở về Bắc Kinh, đoạn đường sáu bảy tiếng đồng hồ, nghĩ đến nát óc mà Minh Dao cũng không nghĩ ra.
Sau khi hạ cánh thì Giang Mẫn Nguyệt về nhà trước, bà biết chắc chắn con gái nhớ Kỳ Tự, nên cũng không quản cô đi đâu, chỉ kêu Nhuế Nhuế đi cùng, đề phòng trên đường gặp được phóng viên hoặc fans thì một mình Minh Dao chống đỡ không nổi.
Minh Dao đi thẳng đến khách sạn Châu Dật.
Cô có thẻ ra vào toà nhà văn phòng kế bên khách sạn, nên có thể ra vào văn phòng một cách dễ dàng.
Vì không muốn khiến cho mọi người vây quanh xem, càng không muốn bứt dây động rừng làm Kỳ Tự biết mình tới, nên Minh Dao quấn mình kín mít, đeo kính râm mang khẩu trang, mới vừa quẹt thẻ đi vào, lúc đang chờ thang máy bỗng nhiên nhìn thấy một nhóm người từ trong đó đi ra.
Còn có Hà Chánh.
Bên cạnh anh ta là một người đàn ông ăn mặc quần áo đắt tiền, hai người đang trao đổi gì đó, theo bản năng Minh Dao tưởng rằng đó là Kỳ Tự, vội vàng trốn sang một bên, ai ngờ nhìn kỹ lại.
Không đúng, người nọ không phải Kỳ Tự……
Sau khi Hà Chánh đưa người đàn ông đó ra khỏi toà nhà văn phòng thì quay ngược trở lại.
Minh Dao dừng lại, nhịn không được đành phải bại lộ ra trước mặt Hà Chánh.
“Trợ lý Hà!”
Hà Chánh sửng sốt, trợ lý nhạy cảm vừa nghe giọng nói thì biết ngay là vợ Tổng giám đốc đến.
Lập tức kính cẩn nói: “Mợ Kỳ sao mợ lại ở đây?”
“Xuỵt —“, Minh Dao nhìn quanh bốn phía, hạ giọng, “Không cần lớn tiếng như vậy, tôi không muốn người khác biết tôi tới”
Hà Chánh: “………”
“Người vừa rồi là ai vậy? Phô trương lớn như thế, thiếu chút nữa tôi còn tưởng là ông xã của tôi”.
“A, mợ nói Cố tổng hả? Anh ấy là CEO mới nhậm chức của Châu Dật chúng ta”.
“???”
Minh Dao kinh ngạc đến nỗi phải kéo kính râm xuống ba phần: “CEO?”
CEO mới nhậm chức của Châu Dật?
Vậy ông xã của cô thì sao?
Mấy tháng không gặp, chẳng lẽ ông xã nghỉ việc?
Minh Dao vội vàng hỏi Hà Chánh: “Vậy Kỳ tổng đâu?”
“Kỳ tổng từ chức rồi”.
“…….”
Mới có ba giây, mà trong đầu của Minh Dao đã tưởng tượng ra vở kịch lớn gia tộc thương chiến mất hồn mất vía (), hai diễn viên chính là Kỳ Tự và Trịnh Dung, còn Kỳ Hành Viễn thì diễn vai phụ.
(): từ gốc: Kinh Tâm Động Phách
Mà kết quả cũng đã rất rõ ràng — Kỳ Tự thua lớn, bất đắc dĩ bị loại trừ.
Sét đánh giữa trời quang, đất trời sụp đổ.
Cảm xúc bi thương của Minh Dao cũng ấp ủ trào dâng, bất thình lình Hà Chánh lại nói ra một câu: “Bây giờ Kỳ tổng đang làm việc trong toà nhà trụ sở của Tập đoàn SG, hôm qua vừa mới nhậm chức Tổng giám đốc, mợ không biết sao?”
Minh Dao: “……..”
Trong nháy mắt, tất cả cảm xúc đều trôi tuột luốt.
Anh bạn, anh nói chuyện đừng ngập ngừng như vậy được không? Sẽ hù chết người đó.
Minh Dao thở phào nhẹ nhõm lần nữa.
Cô cũng không hiểu ý nghĩa của những lần điều động chức vị này, hỏi Hà Chánh mới biết được, hàm ý chính là nửa cái mông đã ngồi vào vị trí của Kỳ Hành Viễn.
Tuy rằng Kỳ Hành Viễn vẫn còn đảm nhiệm vị trí Chủ tịch tập đoàn, nhưng thật ra chính là hữu danh vô thực, ông đã không hỏi đến chuyện của công ty từ lâu rồi.
Bây giờ toàn bộ Tập đoàn khách sạn SG, công việc từ trong nước cho đến nước ngoài, hầu như tất cả đều nằm trong tay của Kỳ Tự.
Ngay cả Trịnh Dung bây giờ khi tham dự cuộc họp hội đồng quản trị, cũng phải ngoan ngoãn ngồi ở phía dưới nghe Kỳ Tự sắp xếp.
Minh Dao nghe xong thì khựng lại một lát, không hiểu gì hết nhưng chỉ biết rất lợi hại.
Tuy rằng không hiểu rõ mấy thuật ngữ thương nghiệp cổ phần cổ quyền gì đó, nhưng cô rất rõ một chuyện, chính là kết quả của vở kịch lớn thương chiến vừa mới dựng lên kia không đúng.
Hoá ra cuối cùng ông xã của mình mới là Người!Chiến!Thắng.
Minh Dao cảm thấy thoải mái ngay lập tức, hỏi Hà Chánh: “Vậy trụ sở của Tập đoàn ở đâu? Sao anh không theo Kỳ tổng qua đó?”
Hà Chánh: “Kỳ tổng kêu tôi hôm nay qua đây để bàn giao công việc với Boss mới, hay vậy đi, để tôi gọi điện thoại báo Kỳ tổng cho tài xế đến đón mợ”.
“Đừng đừng đừng”, Minh Dao lập tức ngăn anh ta lại, ám chỉ nói, “Tôi vừa mới quay phim trở về, anh biết đấy?”
Hà Chánh lập tức phản ứng lại: “A……..hiểu, tôi hiểu!”
Hai người hiểu ý cười, Minh Dao trực tiếp khen ngợi Hà Chánh hiểu chuyện.
Thế là Hà Chánh lập tức cho Minh Dao địa chỉ của trụ sở công ty, hơn nữa vì để cho cô ra vào thuận tiện, còn không tiếc đưa cho cô thẻ nhân viên của mình.
Minh Dao cực kì hài lòng vỗ vỗ vai Hà Chánh: “Không hổ danh là trợ lý Hà, tôi xem trọng anh”.
__
Cầm lấy thẻ nhân viên của Hà Chánh, Minh Dao hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi đến trụ sở tập đoàn.
Trụ sở chính của tập đoàn SG nằm ở khu trung tâm tài chính Tân Nam của Bắc Kinh, cả toà nhà cao tới tầng, nguy nga và tráng lệ. Ngửa đầu nhìn, dường như một nửa toà nhà đang ẩn trong đám mây. Mặt tường được thiết kế độc đáo phản chiếu ánh sáng đầy màu sắc rực rỡ và sự thay đổi của quầng sáng dưới ánh mặt trời.
Minh Dao không diễn tả nổi cảm thán ở trong lòng, đại khái chỉ có thể dùng một chữ để hình dung.
Giàu.
Là kiểu giàu đến vô nhân tính.
Hà Chánh đã báo trước với Minh Dao, văn phòng Tổng Giám Đốc của Kỳ Tự ở tầng , ngoài Hà Chánh ra, người ngoài muốn ra vào tầng thì cần phải hẹn trước.
Cũng may còn có trợ lý Hà Chánh đã sắp xếp tốt tất cả mọi thứ cho Minh Dao.
Minh Dao cầm lấy thẻ nhân viên của Hà Chánh, thành công tiến vào toà nhà văn phòng, đi thẳng đến phòng làm việc của Tổng giám đốc.
Cô vừa ra khỏi thang máy, một chiếc thang máy ở phía bên kia cũng mở cửa.
Có khoảng bốn năm người bước ra từ bên trong, có cả nam lẫn nữ, nhưng bóng hình cao lớn ở giữa kia rất quen thuộc với Minh Dao.
Kỳ Tự đứng ở giữa nhóm người, gương mặt bình tĩnh lại thản nhiên.
Hai tháng không gặp, hình như người yêu lại đẹp trai hơn là thế nào?
Chắc là do có thêm bộ lọc Tổng giám đốc tập đoàn, lúc này Minh Dao nhìn ông xã của mình cũng thấy đẹp mắt chẳng kém gì nam chính trong phim thần tượng Hàn Quốc vậy.
Đương nhiên, giá trị nhan sắc của Kỳ Tự tuyệt đối có thể gánh nổi lời khen ngợi này.
Thậm chí còn có chút khí chất hơn so với mấy nam chính kia nữa.
Anh đang đeo một chiếc kính gọng vàng, vừa đi vừa nói chuyện gì đó với người ở bên cạnh, đồng thời ở một bên khác lại có người đưa một tập tài liệu đầy số liệu qua, anh nhẹ nhàng liếc nhìn rồi ký tên ngay.
Mắt tai miệng làm việc cùng một lúc, vừa thành thạo điêu luyện, lại không chút hoang mang.
Kỳ Tự là kiểu đàn ông đặc biệt có sức hút khi đang làm việc, nhưng đã lâu không gặp, sức hấp dẫn cũng được phóng đại lên nhiều lần vì quá nhớ anh.
Minh Dao trộm mím môi, ánh mắt đều đổ dồn lên người anh, có lẽ là kiểu mê muội tập trung này đã đi quá xa, bỗng nhiên một giọng nói nghi ngờ cất lên —
“Cô ở bộ phận nào?”
Ở một công ty lớn như vậy, cũng chưa từng gặp qua ai mang kính râm, nghênh ngang tiến vào văn phòng giống như minh tinh thế này.
Minh Dao hoảng sợ, thu hồi tầm mắt.
Người đang đứng trước mặt cô là một người phụ nữ, ước chừng tuổi tác cũng không lớn hơn Điền An Ni bao nhiêu, mặc một bộ váy công sở màu xám sọc, trông khôn khéo lại sắc sảo.
Minh Dao thử thăm dò mở miệng: “Chị là……thư ký Ngô?”
Hà Chánh đã báo với Minh Dao trước đó, thư ký văn phòng hiện tại của Kỳ Tự là một nhân viên có trình độ chuyên môn cao của trụ sở tập đoàn, nhìn thì có vẻ dữ dằn, nhưng làm việc rất có kinh nghiệm và nhiệt tình.
Hiển nhiên thư ký Ngô cũng sửng sốt: “Cô là ai?”
Một giây trước Minh Dao còn đang suy nghĩ, thật sự không biết lát nữa phải cos cái gì để trực tiếp tiến thẳng vào văn phòng của Kỳ Tự và cho anh một kinh ngạc đây.
Nhưng giờ phút này, cô thay đổi ý định.
Minh Dao ngoắc ngoắc ngón tay với thư ký Ngô: “Thư ký Ngô, chị giúp tôi cái này với”.
—
Trong phòng vệ sinh, cuộc trò chuyện giữa hai người phụ nữ lặng lẽ vang lên.
“Mợ Kỳ, làm vậy có phải không tốt lắm không. Quần áo này của tôi không phù hợp với mợ, mợ gầy hơn nhiều”.
“Không sao không sao, chị cứ cho tôi mượn mặc một lát, tôi sẽ gửi lại chị một bộ mới”.
“………Mợ Kỳ, vậy bây giờ tôi phải đi đâu?”
Minh Dao nhìn thời gian, đã sắp giờ, nghĩ nghĩ, “Chị thường có việc gì làm vào khoảng thời gian này không?”
“Thường thì không, chỉ là Kỳ tổng họp xong thì sẽ yêu cầu tôi pha cho anh ấy một ly cafe, lẽ ra lúc này tôi phải mang vào rồi”.
“Tôi hiểu rồi, để tôi làm”.
Hai người trao đổi thân phận xong thì muốn đi ra ngoài, lại có mấy cô gái trẻ từ bên ngoài bước vào.
Vì sợ bại lộ, Minh Dao đành phải tạm thời nán lại không nhúc nhích.
Các cô gái trẻ đang rửa tay và dặm lại lớp trang điểm, những câu chuyện phiếm cũng vì vậy mà từ từ truyền tới.
“Thấy được không? Sao lại có đàn ông chỉ bước đi thôi mà cũng bảnh như vậy. Tôi vừa trộm chụp ảnh gửi cho Ada, bây giờ cô ấy hối hận vì đã từ chức từ tuần trước ha ha”.
“Đừng mơ tưởng, người ta có vợ rồi, chúng ta chỉ có thể đứng nhìn thôi”.
“Cô nói cái cô Minh Dao kia? Không phải tôi hoài nghi đâu nha. Sau lần trước lúc họ chính thức công khai thì không có động tĩnh gì nữa hết, ít nhất cũng một năm rồi, hôn lễ cũng không làm, không phải là tan rồi chứ”.
“Hình như Minh Dao đang đóng phim ở Tây Bắc”.
“Cái này cũng không biết được, giới giải trí có nhiều chuyện ly hôn là do hai bên xa nhau lâu quá”.
……….
……….
Vẻ mặt của thư ký Ngô ở trong phòng rất nghiêm túc khi nghe được những lời này, rất nhiều lần muốn lao ra ngoài đều bị Minh Dao giữ lại.
Chờ mấy cô gái đi rồi, thư ký Ngô mới nói: “Xin lỗi mợ Kỳ, đều là người mới đến, quản không được miệng của mình”
Minh Dao xua xua tay, làm biểu hiện không sao cả.
Những lời người khác vừa nói đều là lời nói thật, cô và Kỳ Tự đã xa nhau lâu lắm rồi. Chính xác là sau khi chính thức công khai vẫn luôn không có tin tức gì, chẳng trách người khác lại nghi ngờ như vậy.
Tự cô hiểu rõ trong lòng tình cảm của mình dành cho Kỳ Tự chưa từng thay đổi chẳng phải xong rồi sao?
Về phần Kỳ Tự thì…..?
Minh Dao tin tưởng anh.
Thế là cô nói với thư ký Ngô: “Chị tan ca đi, có chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm”.
Từ phòng vệ sinh đi ra, Minh Dao cũng chải lại kiểu tóc của mình cho giống thư ký Ngô, nếu ai không nhìn kỹ, thật đúng là sẽ không nhận ra dưới bộ quần áo này lại đổi thành người khác.
Minh Dao cúi đầu suốt đoạn đường đi đến phòng trà, sau khi pha xong cafe thì đi đến trước cửa văn phòng của Tổng giám đốc, gõ cửa:
Sau lần gõ cửa, giọng nói quen thuộc của người đàn ông truyền đến từ bên trong: “Mời vào”.
Lúc này Minh Dao cảm thấy khẩn trương giống như lên sân khấu thi diễn xuất năm đó vậy.
Tim đập thình thịch, cô hít sâu một hơi, đẩy cửa bước vào.
Trong văn phòng chỉ có một mình Kỳ Tự, anh ngồi ở bàn làm việc, một tay ôm trán, chăm chú nhìn tài liệu trong tay.
Dường như đã quen với việc thư ký Ngô tiến vào, Kỳ Tự thậm chí chẳng thèm ngẩng đầu lên.
Minh Dao đang bưng tách cafe, chuẩn bị cẩn thận đặt xuống bàn, bỗng nhiên nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay phải của mình vẫn chưa được tháo ra, lập tức đặt cafe sang một tay khác.
Có lẽ là do có chút lo lắng, lúc đặt cafe lên bàn, Minh Dao không cẩn thận chạm đáy cốc vào mặt bàn, phát ra âm thanh va chạm rất nhỏ.
Minh Dao nhìn thấy ánh mắt Kỳ Tự khẽ nhếch lên.
Anh tình cờ nhìn qua đây, dừng lại trên tách cafe.
Đột nhiên tim cô đập mạnh một cái, lập tức chột dạ thu tay mình về.
Cũng may chỉ là một giây ngắn ngủi, Kỳ Tự không nhìn tiếp nữa, lại lần nữa cụp mắt xuống.
Hình như anh không phát hiện ra điều gì khác thường, bưng tách cafe lên nhấp một ngụm, bỗng nhiên nhàn nhạt nói: “Thư ký Ngô, cô qua đây một chút”.
Cảm giác hiện tại của Minh Dao, có lẽ cũng giống với Tử Vi và Nhĩ Khang đang chạy băng băng ở trên thảo nguyên vậy —
Vừa kích thích vừa sợ hãi vừa hưng phấn lại vừa vui vẻ hạnh phúc.
Cô rất mong chờ dáng vẻ lát nữa Kỳ Tự nhìn thấy thư ký Ngô thì ra lại là “Thư ký Minh”.
Ảo tưởng ra cảnh tiếp theo, cô đi qua, sau đó thừa dịp Kỳ Tự không chú ý thì sấn tới ôm lấy anh, chắc chắn người đàn ông đáng ghét này sẽ trợn mắt há mồm nhìn mình, sau đó kích động đến nỗi không biết nói gì.
Ha ha ha ha ha ha ha.
Trong đầu Minh Dao đã có sẵn hình ảnh.
Cô cố gắng khống chế khoé môi đang nhảy nhót, nghiêm trang đi đến bên cạnh Kỳ Tự, ai ngờ còn chưa kịp hành động, thì người đàn ông này lại đột nhiên nói —
“Bóp vai giúp tôi một chút”
Minh Dao: “???”
Khoan khoan.
Cô không nghe lầm chứ?
Bóp vai?
Ngày thường Kỳ Tự còn có sở thích này sao? Muốn thư ký nữ làm loại chuyện này cho mình?
Minh Dao ngẩn ra ba giây, cũng không biết là bị cái gì điều khiển, lẳng lặng đi ra sau lưng Kỳ Tự, bắt đầu đấm vai đấm lưng giúp ông chủ.
Đấm trái đấm phải.
“Tay nghề không tệ”. Đấm được một nửa, không hiểu sao dường như Kỳ Tự lại lẩm bẩm giống như đang tán gẫu vậy: “Dạo này ngủ không được ngon, cô ấn mạnh xuống một chút”.
Minh Dao: “…….”
Anh ngủ không ngon thì ảnh hưởng gì đến thư ký Ngô, anh lôi kéo người ta cái gì?
Tổng giám đốc như anh rảnh quá hả?
“Cũng có chút đau đầu, ấn đi”.
“……..”
Lúc này Minh Dao đã muốn rút con dao dài mét ra rồi.
Tưởng tượng đến ngày thường Kỳ Tự còn chơi loại trò chơi mát xa này với thư ký nữ, bình dấm chua của cô cũng sắp đổ đến nơi rồi.
Chẳng lẽ người đàn ông này thật sự giống với những gì các cô gái trẻ kia nói ở phòng vệ sinh sao? Ở riêng nơi trong một thời gian dài, cô đơn?
Cho dù cô đơn cỡ nào cũng không thể tìm trợ lý Ngô được, con của người ta cũng học tiểu học rồi.
Minh Dao vừa rủa thầm vừa ấn ấn, bất trí bất giác tay cũng tăng thêm lực.
Kỳ Tự nhíu nhíu mày: “Cô dằn mặt tôi sao, dùng sức như vậy”.
Giỏi lắm còn dám ghét bỏ tui.
Xém chút nữa Minh Dao nhịn không được muốn mở miệng, nhưng lời đã đến bên miệng mà vẫn cố nhịn xuống.
Cô là một diễn viên, diễn viên phải hiểu cách diễn xuất tốt nhất.
Ngược lại cô muốn xem lúc không có mình ở đây, Kỳ Tự còn thích chơi cái gì nữa.
Thế là Minh Dao tiếp tục âm thầm ấn.
Kỳ Tự cũng không kêu ngừng, ấn được vài phút như vậy, nhưng dù sao cũng không phải nhân viên mát xa chuyên nghiệp, tay của Minh Dao bắt đầu mỏi.
Động tác của cô bắt đầu không còn tập trung nữa, có khi sẽ dừng lại nghỉ ngơi lần, đang lúc vừa ngắt quãng, rốt cuộc Kỳ Tự cũng nhàn nhạt mở miệng.
“Được rồi”.
Cám ơn trời đất, cuối cùng cũng hầu hạ đại gia xong rồi.
Minh Dao mới vừa thở phào nhẹ nhõm, Kỳ Tự lại nói: “Tôi còn có chỗ không thoải mái, cô nhìn thử xem có thể làm cho nó thoải mái một chút không?”
Minh Dao: “……..???”
Một ngày lấy đâu ra nhiều cái không thoải mái như vậy? Trước kia lúc cùng tui gì gì đó sao tui thấy anh cường tráng lắm mà.
Minh Dao bực bội lẩm bẩm trong lòng, còn đang suy nghĩ phải đáp lại câu nói già mồm của Kỳ Tự như thế nào, bất thình lình, bỗng nhiên người đàn ông xoay vai qua, nắm lấy tay của Minh Dao đang ngừng ở huyệt thái dương của anh.
Minh Dao sửng sốt, chưa kịp hoàn hồn đã bị Kỳ Tự kéo xuống lảo đảo ngồi vào lòng anh.
Tay cũng bị khoá ở nơi trái tim anh.
“Chỗ này, ngày nào cũng nhớ đến em không thể ngủ được, làm sao đây?”
Minh Dao: “………”