Thế Thân Phải Có Dáng Vẻ Của Thế Thân

chương 42

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tốt lắm, rốt cuộc Kỳ Tự cũng ngẩng đầu.

Nhưng ánh mắt lại chẳng phải ôn hoà, mà mang theo một hàm ý sâu không thấy đáy, đối mặt với Minh Dao từ đằng xa.

Minh Dao đạt được mục đích, cũng biết tuyệt đối lần này đã đâm thẳng vào phổi của Kỳ Tự rồi, cho nên rất biết điều, lập tức di chuyển tầm mắt, giả bộ như cái gì cũng không biết, dáng vẻ cực kì vô tội.

MC ở bên cạnh đang khen ngợi sự chuyên nghiệp của Minh Dao, những người ở phía dưới không biết nội tình cũng đều vỗ tay, không khí ở hiện trường rất hài hoà, náo nhiệt cực kỳ.

Không ai biết người đàn ông bị xem như công cụ để trải nghiệm kịch bản đang ngồi ở đây.

Còn là một ông lớn.

Sau khi xuống sân khấu, Minh Dao trở lại chỗ ngồi của mình, Lương Hằng nói với cô: "Điện thoại của em cứ reo nãy giờ, không biết là ai tìm".

Minh Dao sững sốt một chút, "Dạ?"

Cụp mắt, nhìn vào điện thoại đang đặt trên bàn, quả nhiên, có - tin nhắn Wechat chưa đọc.

Cô lập tức mở ra —

[đây là chiếc váy xinh đẹp chết người mà em nói?]

[xấu]

[lần sau không được mặc như vậy nữa]

[bả vai lộ ra nhiều thế này để làm gì, nóng lắm hả?]

[tại sao lại chọn váy xẻ tà? Thấy hết cả chân]

[sau này tham dự những trường hợp như vậy quần áo sẽ do anh chọn]

Còn tưởng rằng Kỳ Tự làm cái quỷ gì dưới sân khấu, thì ra là gửi Wechat lên án mình!

Gửi nhiều tin liên tục như vậy, khiến Minh Dao bật cười.

Chuyện gì thế này, thì ra bạn trai của cô là một hũ dấm à, ăn mặc hở hang liền khó chịu.

Dường như Minh Dao có thể cảm nhận được nội tâm vừa rồi của Kỳ Tự dưới sân khấu, vụng trộm mím môi, đang muốn quay lại nhìn anh, bỗng nhiên lại nhận được tin nhắn mới của anh.

Nụ cười của Minh Dao lập tức biến mất sau khi đọc được tin nhắn này.

[chờ lát nữa kết thúc đi]

Minh Dao: ".......??"

Cô nhìn qua Kỳ Tự theo bản năng, lại thấy người nọ đang bình tĩnh uống rượu ở vị trí VIP, không có biểu cảm gì.

Nhưng càng vô cảm, càng đồng nghĩa với việc người đàn ông này đã giấu tất cả cảm xúc ở trong bụng, chờ đến khi mình không chú ý sẽ nổ tung.

Tình hình rất nghiêm trọng!

Minh Dao nuốt nuốt nước bọt, cảm thấy có khả năng câu nói vừa rồi ở trên sân khấu của mình đã khiến người đàn ông này phát bực.

Cô lo sợ bất an một lát, quyết định đợi lát nữa tìm cơ hội chuồn đi sớm sẽ tốt hơn.

Lúc này, MC lại mời hai nam diễn viên Lương Hằng và Kỷ Mộc Dương lên sân khấu.

MC này cũng là người thích gây sự, đặt cho họ một câu hỏi vừa mập mờ vừa sắc bén ngay tại chỗ —

[những cô gái trong phim như Lâm Vân Vân và Bạch Huỷ, nếu ở trong hiện thực, hai cậu sẽ chọn ai làm bạn gái?]

Lương Hằng rất ngay thẳng, trực tiếp trả lời, "Đương nhiên chọn Lâm Vân Vân."

Mặc dù Kỷ Mộc Dương có chút do dự, nhưng vẫn đưa ra câu trả lời y chang như vậy.

Thật ra, trước mắt chọn Lâm Vân Vân, chắc chắn là một đáp án tiêu chuẩn, dù sao thì Sơ Nguyệt gần như đã huỷ hoại ấn tượng tốt của người xem về bạch nguyệt quang Bạch Huỷ.

Chỉ là lời này được chính miệng nam chính nói ra, hiện trường vẫn không tránh khỏi một màn xôn xao.

Tưởng Vũ Hách nói bên tai Kỳ Tự đầy ẩn ý: "Xem ra bảo bối của cậu cũng rất được hoan nghênh đó chứ, cần phải trông cho kỹ".

Kỳ Tự không nói lời nào.

Mặt lại đen hơn phần.

Minh Dao đã trở thành tâm điểm của toàn bộ bữa tiệc. Mọi người đều biết Điền An Ni thủ đoạn cao, mấy nam nghệ sĩ ở trong tay chị ấy đều dần dần trở thành tuyến đầu. Minh Dao là nữ diễn viên duy nhất của phòng làm việc, nhất định sẽ nghiêng tất cả nguồn lực về phía cô để nâng cô lên.

Vì vậy, sau khi phỏng vấn kết thúc, không ngừng có người tới mời rượu Minh Dao, hoặc là muốn cùng chụp ảnh chung với cô.

Phụ nữ thì còn đỡ, mỗi lần là đàn ông, tuy rằng Minh Dao đang cười, nhưng trong lòng lại run rẩy, thỉnh thoảng lại trộm nhìn Kỳ Tự.

Thật vất vả mới xã giao xong với một nhóm người, Lương Hằng đưa ra kiến nghị, nói: "Dao Dao, chúng ta đến mời rượu Tưởng tổng đi".

Minh Dao cũng nghĩ vậy, lúc ấy mình còn phát lời thề, nhất định phải đi nói tiếng cảm ơn với người đầu tư tốt bụng đã giúp mình xoá bỏ rất nhiều cảnh thân mật.

Bây giờ Tưởng tổng người ta đã ở đây rồi, mình cần phải giữ lời.

Nếu không phải anh ấy đột nhiên bơm tiền vào, thì cảnh hôn của Minh Dao và Kỷ Mộc Dương không ít hơn mười mấy hai mươi lần đâu.

Vậy chẳng phải đến lúc đó Kỳ Tự sẽ ghen tuông lên tận trời luôn sao?

Cho dù nói thế nào, thì cũng phải cảm ơn Tưởng tổng người ta.

Đương nhiên Minh Dao cũng có chút lòng riêng.

Tưởng Vũ Hách và Kỳ Tự ngồi chung với nhau, mình đi qua mời rượu, vừa vặn cũng có thể mượn cơ hội gặp bạn trai một cách quang minh chính đại.

Vì có thể ở lại lâu hơn, Minh Dao rót cho mình một ly rượu đầy.

Hai người cùng nhau đi đến bàn nơi các ông trùm đầu tư đang ngồi.

Lương Hằng thật sự đơn thuần đến mời rượu: "Tưởng tổng, cảm ơn anh đã ủng hộ diễn viên và đoàn làm phim, mời anh một ly".

Tưởng Vũ Hách không để ý tới Minh Dao ở phía sau anh ta, nâng ly rượu ở trước mặt lên, nhấp nhẹ một ngụm xem như đáp lại.

Lương Hằng mời rượu xong, tránh sang một bên, lộ ra Minh Dao ở phía sau.

Minh Dao cầm ly rượu, cũng tất cung tất kính nói: "Chào Tưởng tổng, xin mời Tưởng tổng rượu, chúc Tưởng tổng năm mới vui vẻ trước, Tưởng tổng cung hỉ phát tài".

Đột nhiên nhìn thấy Minh Dao, Tưởng Vũ Hách và Kỳ Tự đều sửng sốt, ba cặp mắt nhìn nhau mấy giây, bỗng dưng Tưởng Vũ Hách cười một tiếng, kéo Lương Hằng ra.

"Tôi nói chuyện với Minh Dao một chút".

Lương Hằng cũng rất biết điều, lập tức gật đầu, "Vâng".

Nói xong xoay người trở về chỗ ngồi của mình.

Tưởng Vũ Hách nhìn Minh Dao nghiền ngẫm, lại nhìn nhìn Kỳ Tự: "Ôi, Minh Dao mời rượu tôi nè".

Minh Dao: "........."

Tưởng Vũ Hách lắc lắc ly rượu: "Sao lại mời tôi?"

Lúc này Kỳ Tự đã xoay đầu sang chỗ khác, cứ như không quen biết Minh Dao vậy, Minh Dao nhìn ra được hình như anh không thoải mái lắm, nhưng trước mắt cũng không có cách nào, chỉ có thể ứng phó với Tưởng Vũ Hách bên này trước.

"Vì, cảm ơn anh lúc ấy đã đầu tư, xoá đi những cảnh diễn thân mật với đàn anh Kỷ, cũng có thể coi là đã gián tiếp giúp tôi, để mọi người cũng đỡ phải xấu hổ".

Tưởng Vũ Hách không chút hoang mang cười một tiếng: "Là vậy à?"

Anh ta liếc nhìn Kỳ Tự như có như không, "Ly rượu này, không biết người nào đó có đồng ý cho tôi uống hay không?"

Minh Dao cho rằng Tưởng Vũ Hách sợ Kỳ Tự để ý, vội chủ động uống ly rượu trong tay: "Đồng ý đồng ý, nên vậy".

Kỳ Tự: "........

Tưởng Vũ Hách nhịn không được mà cười ra tiếng, đứng dậy làm điệu bộ chuẩn bị rời đi, lại thừa dịp không ai để ý mà đẩy Minh Dao.

Cứ như vậy, Minh Dao vội vàng không kịp chuẩn bị, ngồi lên đùi Kỳ Tự ở trước mặt mọi người.

Minh Dao: "........"

Kỳ Tự: "........"

Mọi ánh mắt xung quanh đều đổ dồn lại đây, hai tai Minh Dao nóng lên, tay chân luống cuống muốn ngồi dậy, lại bị Kỳ Tự âm thầm giữ chặt eo.

Giọng nói trầm thấp của anh truyền đến bên tai: "Quay lại chỗ ngồi, đợi lát nữa tính sổ với em".

Nói xong anh liền buông lỏng tay, Minh Dao cũng mau chóng đứng lên.

Cảnh tượng có chút xấu hổ, có tiếng bàn tán truyền đến, Minh Dao cũng không để ý mọi người nói gì, cúi đầu trở lại chỗ ngồi.

Nếu như nói vừa rồi trong lòng còn ôm một chút ảo tưởng, nhưng sau khi đi mời ly rượu này, xem như Minh Dao cũng đã xác định được.

Bây giờ trong lòng Kỳ Tự có hàng ngàn cây pháo, chắc chắn đêm nay sẽ nổ.

Nếu cô không lẻn đi, nhất định trốn không thoát một trận dạy dỗ.

Thế là khi buổi tiệc gần kết thúc, Minh Dao nhắn tin cho Nhuế Nhuế, nói cô nàng lái xe đến bãi đậu xe trước để đón mình.

Có lẽ là tối nay uống khá nhiều, vừa uống nước giải khát, vừa uống rượu, Minh Dao đã chạy đến cửa rồi, lại bởi vì đời người có cái vội (), không thể không quay ngược lại nhà vệ sinh trong sảnh tiệc, mới vừa đóng cửa lại thì có người đi vào.

(): đời người có cái vội, tiêu, tiểu, đánh rắm

Bọn họ đang rửa tay, dặm lại lớp trang điểm, thuận tiện tám nhảm.

"Đêm nay Minh Dao nở mày nở mặt rồi, hoàn toàn là nhân vật trung tâm. Còn Sơ Nguyệt thì tiệc tối cũng không dám tham gia, xem như là phế rồi".

"Còn không phải sao, bây giờ đều bị mọi người đòi đánh, cô ta bị như vậy là đáng."

"Nhưng mà Minh Dao cũng không phải ngọn đèn đã cạn dầu, vừa nãy cô có thấy không, nỗ lực đi qua mời rượu, rồi ngồi luôn lên đùi vị Thái tử gia nhà SG kia."

"Không phải có tin đồn anh ấy đã có vị hôn thê sao?"

"Có thì sao, vẫn chưa kết hôn, bây giờ Minh Dao lại rất nổi tiếng, nửa đường bị đào đi cũng đâu phải không thể".

"Chậc chậc, nếu cô ấy có thể đào đi thì tôi thật sự là nể phục đó, nhưng mà lúc đó tôi thấy người ta lập tức để cô ấy đứng lên, chắc là không phải diễn".

"Còn tưởng rằng cô ta có bản lĩnh gì, kết quả cũng là dựa vào đùi đàn ông".

Vừa mới dứt lời, Minh Dao ung dung bước ra từ phòng kế bên.

Vẻ mặt cô gái lập tức thay đổi, cúi đầu không nói thêm gì nữa.

Minh Dao nhận ra, mới vừa rồi người này còn xưng chị em với cô, còn kết bạn Wechat với Minh Dao, Minh Dao còn chụp ảnh chung với người này nữa.

Người ta nói rằng chị em trong giới giải trí rất plastic, người trước người sau không giống nhau, hiện tại xem như là Minh Dao nhìn thấy vật sống rồi.

Nếu không phải lần này quay lại nhà vệ sinh, không chừng một ngày nào đó bị mấy ả đâm một dao sau lưng cũng không biết.

Minh Dao mở vòi nước, vừa rửa tay vừa nhàn nhạt nói: "Thái tử SG thì thế nào, tôi dám ngồi, còn ngồi xuống nữa đó, mấy người không phục thì cũng đi ngồi đi, trốn trong nhà vệ sinh nói làm gì?"

Dường như một người trong đó muốn giải thích, Minh Dao ngắt lời bằng cách rút một tờ giấy cái xoẹt, sau đó không chút hoang mang lấy điện thoại ra, xoá bỏ Wechat của bọn họ ở ngay trước mặt.

"Nhưng mà ngược lại có câu các người nói đúng đó, tôi không phải đèn đã cạn dầu, cho nên tốt nhất đừng chọc tôi, hiểu chưa?"

Nói xong lạnh lùng trợn mắt, đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Mặc dù đã xả giận lên chị em plastic này rồi, nhưng trong lòng Minh Dao cũng không quá thoải mái, có thể là do uống rượu vào buổi tối, bây giờ tác dụng đang chầm chậm tới, đầu có hơi choáng váng.

Thật vất vả mới vịn tường để đi qua nhấn thang máy.

Tính toán thời gian, hẳn là lúc này Nhuế Nhuế cũng sắp đến rồi.

Ting một tiếng, tiếng mở cửa thang máy.

Minh Dao ngẩng đầu, phát hiện không phải là âm thanh của thang máy ở trước mặt mình, đang định cụp mắt tiếp tục chờ, bỗng nhiên cơ thể bị ai đó kéo một cái.

Tiếp đó, cả người giống như bay lên không trung, trời đất quay cuồng.

Giây tiếp theo, nhanh chóng tiến vào một chiếc thang máy xa hoa khác.

Minh Dao: "......."

Mới đầu cô còn tưởng gặp phải người xấu, nhưng khi nhìn thấy âu phục quen thuộc trên người người đàn ông đang khiêng mình, cùng thang máy chuyên dụng quen thuộc kia.

Minh Dao chợt hiểu.

......Là Kỳ Tự.

Bây giờ cô đang ở trong thang máy độc quyền của chủ tịch khách sạn Châu Dật.

Cũng là chỗ mà mình đi nhầm lần đầu, gặp được anh.

Minh Dao nhanh chóng tỉnh táo, "Anh làm gì đó, thả em xuống!"

Kỳ Tự lại không nói chuyện, chờ đến khi thang máy xuống tầng B, cửa mở, trực tiếp ném Minh Dao vào trong xe của mình.

Đóng cửa, anh nới lỏng cổ áo, mùi rượu trên người trong nháy mắt phủ kín bên trong xe.

Quần áo của Minh Dao đều nhàu nhĩ, vừa sửa sang lại quần áo vừa làu bàu: "Anh làm gì vậy, làm em giật mình".

"Thế nào?", Kỳ Tự nhìn cô, "Vậy em chạy làm gì?"

Minh Dao: "......."

Cố gắng bao biện cho bản thân: "Em, em mệt mà, nên muốn ngủ, nên muốn đi trước, không được sao".

Yên tĩnh giây.

Dường như Kỳ Tụ lười phải chứng minh lời nói dối của Minh Dao, cúi người giữ lấy cằm cô: "Vừa rồi em nói gì trên sân khấu, nói lại lần nữa cho anh".

Minh Dao: "....."

Tới rồi tới rồi.

Công cụ người thật sự tức giận vì chuyện này rồi.

Nhìn Minh Dao ngậm chặt miệng giả chết, Kỳ Tự trực tiếp giúp cô: "Trải nghiệm công việc thực tế?"

Miệng Minh Dao bị bóp thành một quả bầu, mơ hồ nói: "Không phải, không phải như anh nghĩ đâu, anh nghe em giải thích".

"Minh Dao", Kỳ Tự kéo kéo cà vạt, cười khẩy nói: "Có phải em cảm thấy mình rất hài hước không, rất dí dỏm, rất có năng lực?"

Minh Dao lắc đầu lia lịa: "Không phải, tuyệt đối không phải".

"Chính là em cảm thấy anh không bao giờ có thể bắt được em có đúng hay không?"

Minh Dao biết mình có tuỳ tiện giải thích thế nào cũng vô dụng, lập tức đổi sang cách khác.

Cô rơm rớm nước mắt: "Anh hung dữ như vậy làm gì?"

Trước đây mỗi lần mình dùng chiêu này, ngay lập tức Kỳ Tự sẽ chịu thua.

Thật không ngờ, hôm nay lại vô dụng.

Kỳ Tự đang ngồi ở vị trí ghế lái, chuẩn bị khởi động xe, chợt nhớ tới đêm nay mình có uống rượu, lại tắt máy.

Quay người nhìn Minh Dao.

Con sói mắt trắng nhỏ này còn đang diễn kịch, dáng vẻ như sắp khóc đến nơi.

Kỳ Tự dứt khoát xuống xe, ôm cô ra ngoài một lần nữa từ phía ghế phụ, không cho cô bất kì cơ hội chạy trốn nào.

"Bây giờ đừng diễn, đợi một lát nữa em sẽ được khóc".

Minh Dao: "........."

Anh có thể nhìn ra được là em đang diễn?

Xong rồi, dường như hôm nay bất kể chiêu gì cũng vô dụng rồi.

Khoan khoan.

Anh ấy nói mình chờ lát nữa sẽ được khóc là có ý gì?

Chắc không phải anh ấy sẽ đánh mình một trận chứ?

Minh Dao sợ tới mức lập tức ôm Kỳ Tự hôn điên cuồng:

"Em sai rồi em sai rồi".

"Tại vì người ta nhìn thấy anh chơi điện thoại ở dưới sân khấu, không nhìn em nên mới nói như vậy, muốn gây sự chú ý cho anh thôi mà".

"Anh thả em xuống được không, rốt cuộc anh muốn đưa em đi đâu?"

Vốn dĩ Minh Dao ăn mặc rất phong phanh, làn da trần trụi cứ phơi bày trước mắt, chói mắt thì không nói đi, vậy mà cô còn tích cực chủ động dâng lên nụ hôn.

Cổ họng của Kỳ Tự cứ di chuyển lên xuống, từng hơi thở đi vào đều tràn ngập hương thơm mềm mại của cô gái.

Anh kềm chế, quay lại thang máy lần nữa, ấn tầng .

Minh Dao nhìn thấy con số quen thuộc kia, nháy mắt đã hiểu.

Kỳ Tự muốn đưa mình về phòng khách sạn của anh.

Cho nên......?

Bỗng nhiên trái tim Minh Dao đập loạn xạ.

Hình như hôm nay thang máy chạy nhanh hơn thường ngày, nháy mắt đã đến tầng

Kỳ Tự vẫn ôm Minh Dao trong lòng không buông tay, đi thẳng đến cửa phòng .

Quẹt thẻ, vào cửa.

Dường như Minh Dao đã đoán được sẽ có chuyện gì phát sinh sau đó, hoảng loạn nói: "Kỳ Tự......."

Muốn nói gì đó, đã không còn kịp rồi.

Người đàn ông thậm chí còn chưa mở đèn, vừa đóng cửa lại đã đè cô vào tường, khoá chặt đôi tay không cho cử động, giọng nói khàn khàn nặng nề:

"Em kiêu ngạo quá lâu, biết không?"

Hỗn hợp rượu và hơi nóng tràn vào, Minh Dao cảm thấy có gì đó bùng nổ từ trong cơ thể và xông thẳng lên não của cô.

Đại khái là bị một loại hormone mê hoặc đến mất khống chế.

Sau đó, thân thể mềm đi một cách khó hiểu, dục vọng bị khơi gợi lên đang tràn ngập khắp cơ thể.

Cô lắc lắc đầu, ý đồ làm cho mình tỉnh táo một chút.

"Em biết, bây giờ em xin lỗi còn kịp không?"

"Không còn kịp rồi".

Những lời này vừa rơi xuống, bên eo đột nhiên tiếp xúc với một luồng khí lạnh.

Còn có tiếng xé vải.

Minh Dao hít sâu một hơi.

Người đàn ông này điên rồi sao, anh ấy đang xé váy của cô!

Đột nhiên Minh Dao lâm vào hỗn loạn không biết phải làm sao, dường như suy nghĩ của cô trùng lặp với một vài ký ức nào đó, lại hình như là một cảnh nào đó trong mơ?

Tóm lại cảnh tượng trước mắt này cô đã từng gặp qua.

Minh Dao bị Kỳ Tự bế lên giường trong tình trạng như mơ như tỉnh, khi động tác kích thích của người đàn ông đang từ từ xâm nhập và chiếc váy sắp hoàn toàn rời khỏi thân thể, cô chợt nhớ ra —

Khi gặp Kỳ Tự lần đầu tiên, cô đã mơ giấc mơ này.

Trong mơ, cô trở thành Lâm Vân Vân, lệ rơi đầy mặt chất vấn Kỳ Tự về chuyện thế thân, nhưng không những Kỳ Tự không giải thích, còn châm biếm cô một trận, cuối cùng — nhào tới xé váy cô, hung hăng "chà đạp" cô một phen.

Minh Dao còn nhớ rõ, hôm đó mình đã bị màn xé váy này doạ cho tỉnh.

Triệu triệu lần không ngờ rằng, vậy mà cảnh này lại trở thành sự thật?

Minh Dao đang đắm chìm trong giấc mộng kia, cũng có thể là men say đang dâng lên, đầu óc hỗn loạn nhất thời không tỉnh táo, buột miệng thốt ra:

"Cố Viễn bỏ đi mà làm người"

Động tác của Kỳ Tự dừng lại.

Minh Dao cũng ý thức được mình đã gọi sai tên, tranh thủ thời gian đổi giọng:

"Không phải không phải, Kỳ Tự, ý em là anh! Anh yêu anh buông tay đi, váy này của em đắt lắm!

Đang nói, điện thoại của Minh Dao vang lên.

Xem chừng là Nhuế Nhuế gọi tới, vừa lúc Minh Dao tìm được cơ hội chuồn ra khỏi giường, ai ngờ Kỳ Tự lại trực tiếp nhận điện thoại giúp cô:

"Cô ấy không rảnh, ngày mai hãy gọi lại"

Nói xong thuận tiện khoá máy.

Minh Dao: "......"

Trong bóng tối, Kỳ Tự hít một hơi thật dài, cúi người áp xuống —

"Giúp em trải nghiệm nhiều cốt truyện như vậy, còn một tập quan trọng nhất, đừng nghĩ bỏ qua được".

Tác giả có lời muốn nói: công cụ người: Cho dù hôm nay thiên vương lão tử tới tôi cũng muốn làm cầm thú.

Mẹ Minh Dao đứng hình x —

Là tên đàn ông nào nhận điện thoại?

Từ đây cho đến mai đều không rảnh?

Con gái của tôi muốn làm gì với cậu trong giờ này?

Kỳ cẩu: không làm gì, chỉ tính cùng quý thiên kim thể nghiệm một ít cốt truyện lịch sự mà thôi

Tiểu Minh nằm im:.......

Truyện Chữ Hay