Đã hơn một tuần sau cái ngày hỏa hoạn, Nhã Dung cũng bắt đầu sống quen với căn hộ chung cư cao cấp này của Tuấn Tú. Sáng sớm thì anh đi học, cô cho dù có dậy sớm cũng sẽ cố tình dậy trễ, để khỏi giáp mặt với anh, sau đó một mình tự do ở trong nhà cả ngày. Công việc nhàn rỗi đến mức bản thân cô hệt như đang nổi mốc lên vậy. Chỉ là mỗi lần báo cáo, Tuấn Tú lại ở ngay sát bên cạnh cô, chỉ dẫn nội dung chi tiết bên trong báo cáo đó cô đang viết gì, nếu phê duyệt thì gật đầu cái rụp, sau đó lạnh lùng đi vào phòng mình. Một tuần báo cáo một lần, cũng là một tuần cô giáp mặt với Tuấn Tú lâu nhất dài nhất.
Có một hôm, khi cô đã ở đây được khoảng năm ngày, Tuấn Tú mới cau có quay lại nhìn cô hỏi:
-À, tôi quên hỏi tên cậu. Tên của cậu là gì?
Lúc này Nhã Dung gãi đầu:
-Thưa cậu chủ, tôi tên Hoàng Nam – đó là tên anh cô, sau này cô sẽ dùng tên này để kiếm tiền thay anh mình vậy.
Nghe được tên của Nhã Dung, Tuấn Tú trề môi
-Không quan trọng lắm!
Sau đó anh lạnh lùng bước vào phòng.
Trên đời này lại có người hỏi tên người ta cho đã rồi trề môi như vậy, thật sự khiến người khác khó chịu không thôi.
Chuông cửa vang lên. Nhã Dung bất ngờ vì bình thường căn nhà của Tuấn Tú ngoài bảo vệ khu căn hộ cao cấp ra thì chẳng còn ai lên. Mà bác bảo vệ ấy chỉ đến vào cuối ngày, cách hai ngày một lần để thông báo chuyện gì đó quan trọng hay liên quan đến trang thiết bị. Bây giờ là giờ trưa, vậy mà cũng có người đến nữa sao?
Nhã Dung nhìn camera quan sát, thì ra là người quản gia ở căn biệt thự kia, không biết ông ta đến có việc gì, nhưng biết là người quen, Nhã Dung mở cửa.
-Chào chú quản gia, chú đến đây có việc gì ạ?
Người quản gia nhìn vẻ tháo vác của Nhã Dung, ông thở dài đi vào bên trong căn nhà. Ngôi nhà ngăn nắp sạch sẽ tươm tất. Ông quay sang nói với Nhã Dung.
-Cậu Hoàng Nam, công việc của cậu là báo cáo tình hình của cậu chủ cho ông chủ. Nhưng hai tuần vừa rồi, báo cáo ngoài việc cậu chủ rời nhà lúc sáu giờ mười, về nhà lúc tám giờ ra sau đó ở trong phòng, ngày chủ nhật thì nghe nhạc đọc sách, nếu không thì lâu lâu cũng đi tập luyện bóng rổ. Báo cáo này quá rập khuôn.
Nhã Dung gãi đầu.Cô chỉ ghi theo những gì mà Tuấn Tú bắt cô ghi, mà thật ra cũng đúng như vậy, cả ngày anh ở trường, cô nào biết anh ở trường làm gì, đi vệ sinh ngày bao nhiêu lần đâu mà báo cáo. Những ngày bình thường cô gặp anh mỗi ngày đúng hai lần, sáng sớm trước khi anh đi học và tối lúc anh đi học về. Đúng như những gì cô quan sát về anh là như vậy mà.
-Đây là hồ sơ của cậu, sau này, cậu sẽ đến trường của cậu chủ học, qua đó, hãy báo cáo rõ từng chi tiết khi cậu chủ ở trường. Còn nữa, ông chủ dặn, không chỉ báo cáo hành động của cậu chủ, mà còn phải chú ý quan sát biểu cảm tâm tư của cậu chủ. Còn nữa, sau một tuần nữa, cậu sẽ được nhận lương, nếu làm tốt theo yêu cầu của ông chủ, cậu sẽ được tăng thêm % mức lương hiện tại. – người quản gia đưa cho Nhã Dung tập hồ sơ được đóng gói rất kĩ, cô chăm chăm nhìn vào tập hồ sơ đó, lòng hiện lên sự xúc động.
-Chú quản gia, cháu, cháu có thể đi học được sao? Vậy thì ngày mai được không ạ? Nhưng cháu nghe nói trường của cậu chủ là trường quý tộc, ngôi trường có học phí cao ngất và hội tụ con nhà giàu, làm sao cháu có thể đến đó học đây ạ?
Người quản gia rút trong túi ra một thẻ tín dụng màu xanh ngọc bích đưa cho Nhã Dung.
-Đây là thẻ tín dụng của ông chủ, hôm nay, tranh thủ lúc cậu chủ chưa đi học về, cậu hãy đi mua đồng phục ở ngôi trường đó, mua sắm một số dụng cụ cần thiết. Việc học này chỉ là để thuận tiện quan sát cậu chủ mà thôi, đừng tỏ ra quá hứng thú. Cậu hãy nhớ, cậu chỉ đến để làm công ăn lương mà thôi.
Những lời người quản gia nói khiến tim cô trùng xuống. Quả thật là cô đã ngừng học từ năm cô lên lớp vì gia đình không đủ điều kiện. Nhà cô nợ càng thêm nợ, dù cô có cố gắng cách mấy cũng chẳng thể nào có đủ điều kiện để đi học lại. Bây giờ được đi học, không những không vui mà cảm thấy thật buồn cho bản thân mình.
Sau khi người quản gia đi, Nhã Dung cầm thể tín dụng màu xanh ngọc bích trong tay đi đến địa chỉ bán đồng phục học sinh của trường trung học phổ thông A. vừa đi đến nơi, Nhã Dung đã có chút giật mình, hình ảnh cậu chủ hắc ám nhà cô mặc đồng phục, miệng cười rộng mở, ánh mắt cong sâu đen thu hút mọi ánh nhìn, tấm áp phích treo trước cửa tiệm quảng cáo thật sự là miêu tả sai hoàn toàn tính cách của cậu chủ nhà cô rồi. Một người được chọn làm mẫu để bán đồng phục cho một tiệm may quả thật cũng có thể tạo nên cơn sốt.
Khi Nhã Dũng vừa bước vào tiệm, có vài em học sinh đang ở đó, cuộc trò chuyện của mấy em đó khiến cô không thể không nghe.
-Chẳng phải cô đã may đồng phục cho anh Tuấn Tú hay sao? Cô có thể cho cháu biết được số đo ba vòng của anh ấy không? Chỉ một lần thôi, cô ơi.
-Tôi xin lỗi quý khách, chuyện thông tin cơ thể của khách hàng tôi không thể nào nói ra được. Nếu quý khách có nhu cầu may mặc gì thì cứ liên hệ với tôi. Cảm ơn!
-Chị quá keo kiệt rồi, chúng ta đi thôi, tìm cách khác vậy – đám học sinh kia sau một hồi nài nỉ không thành công thì đăm ra cau có rồi bỏ đi.
Nhã Dung lúc này mới đi đến người thợ may, nhìn cô ấy chừng khoảng ba mươi, một vẻ đẹp mặn mà khó tìm thấy với những nếp nhăn trên trán.
-Chào quý khách, quý khách muốn may đồng phục ạ?
-Dạ, cháu muốn may đồng phục, một bộ đồng phục bao nhiêu tiền ạ?
-Bộ thường là một triệu rưỡi, còn nếu muốn may bằng chỉ vàng thì thêm một triệu nửa ạ.
Nhã Dung há hốc mồm, một bộ đồng phục mà đắt đến thế sao?
-Vậy, không có giá nào khác sao ạ?
Người phụ nữ ấy quan sát Nhã Dung, ánh mắt có phần kì lạ:
-Ở đây tôi có một bộ đồng phục cũ, tuy là cũ nhưng chỉ mới vừa sử dụng qua một năm mà thôi, vải còn rất mới, cậu muốn xem không?
Nhã Dung gật đầu. Tuy là xài thẻ tín dụng do chủ tịch đưa, nhưng cô cũng không nên xài tiền quá nhiều, vì bản thân cô từ trước đến giờ chưa có thói quen may đồ, mà may một bộ đồ lên gần hai triệu bạc. Bình thường vẫn nên đi chợ mua hàng giảm giá, tuy lỗi thời nhưng có mặc còn hơn không. Vì hoàn cảnh của cô không cho phép mặc đẹp, nên cô cũng chẳng có nhu cầu mặc đẹp.
Nhìn bộ đồng phục mà cô thợ may đưa, Nhã Dung đắn đo. Size đồng phục này rất lớn, có lẽ đã có một người quá cỡ mặc bộ này sau đó bán lại hoặc cho lại cái cửa hàng này. Cô có thể mua nó về sau đó thu kích cỡ lại cũng được
-Cô bán bộ này bao nhiêu ạ? – Nhã Dung vừa hỏi câu đó thì cánh cửa của tiệm mở ra.
Một người con trai dáng vẻ cao ráo với sóng mũi cao và đôi mắt pha nâu nhiều hơn hệt như con lai giữa người Châu Á và Châu Âu, nét đẹp pha lẫn đó khiến cậu ta hệt như hoàng tử đang cưỡi trên mình con bạch mã, vừa hùng dũng vừa gạ tình. Tiến vào trong cửa hàng, cậu ta lướt một lượt vào trong cửa hàng, nhìn thấy người chủ thợ may thì cúi đầu chào. Sau đó rất biết lễ nghi mà ngồi xuống ghế so pha gần đó ngồi chờ.
Cô thợ may nhìn thấy cậu ta thì lướt qua Nhã Dung, đi đến hỏi:
-Cậu đến đây may đồng phục trường A có phải không?
-Đúng vậy, nhưng tôi có thể chờ cho đến khi chị xong một khách hàng nữa.
Chị thợ may nhúng vai
-Hôm nay là thứ ba mà cũng có rất nhiều khách, thợ phụ đã nghỉ hết rồi. Phiền cậu chờ một chút, tôi sẽ ra ngay.
Chị thợ may quay lại chỗ Nhã Dung, sau đó nhìn cô từ đầu đến chân một lần nữa nói tiếp:
-Bộ đồng phục này tôi sẽ sửa nó lại cho đúng kích cỡ của cậu và hoàn toàn tặng cho cậu nếu như cậu giúp tôi một việc.
-Là việc gì ạ? – Vừa nghe đến miễn phí, Nhã Dung đã sáng rực mắt lên.
-Cậu giúp tôi lấy số đo, thông tin cậu trai vừa nãy và trông cửa tiệm giúp tôi. Tôi phải đi đón con mình.
Nhã Dung gãi đầu, việc này có hơi đường đột, cô hỏi:
-Chị tin tưởng giao cửa hàng cho em sao ạ?
-Tất nhiên, chị biết bí mật của em mà – nói rồi cô thợ may đặt tay lên ngực của Nhã Dung khiến cô đỏ ửng hết cả mặt – chỗ này không nên bó sát quá, kinh nghiệm của một người thợ may là có thể nhìn dáng vóc của ai đó, dáng vóc này của em quá nhỏ nhắn.
-Chị…chị biết rồi sao? – vẻ mặt lúng túng đỏ ửng của Nhã Dung hiện lên chẳng thể nào dấu được, cô thợ may nhìn thế thì mỉm cười, trấn an Nhã Dung.
-Đây là bí mật, chị sẽ im lặng, miễn là em giúp chị một chút có được không? – cô thợ may nhìn đồng hồ đeo tay – lát về chị sẽ nói chuyện tiếp nhé, đây là quyển sổ để em ghi số đo, em chỉ cần những thông tin đã điền ở đây, và đây là thước dây. Giúp chị nhé! – chị thợ may để lại một nụ cười rồi đeo túi xách đi ra khỏi cửa tiệm.
Nhã Dung vẫn còn đang hồi hộp đứng ngây tại chỗ, cô thật sự quá bất ngờ về điều này. Chẳng ai nhận ra là cô giả trai, vậy mà cô thợ may này đã phát hiện ra. Toát hết cả mồ hôi hột, Nhã Dung nhìn vào quyển sổ nhỏ cùng cái thước dây có chằng chịt các chữ số và đường kẻ dọc xuống.
Cô đến chào cậu thanh niên kia.
-Chị chủ có việc gấp phải ra ngoài, tôi sẽ giúp anh lấy số đo.
Người kia nghi ngờ nhìn cô
-Cậu là thợ may sao?
-Không, tôi chỉ làm giúp chị ấy hôm nay thôi.
-Vậy cậu sẽ lấy số đô như thế nào? Tôi nghi ngờ lắm, hay là tôi cứ chờ vậy, tôi rảnh lắm – cậu thanh niên đó nghi ngờ Nhã Dung.
-Chỉ là lấy số đo thôi mà, ở trên này có viết tên các chỗ cần đo và đơn vị tính là centimet. Tôi có thể đo giúp cậu và cậu cứ điền thông tin vào đây, sẽ nhanh hơn đó. – công việc được giao cô chỉ muốn hoàn thành cho nhanh.
Người thanh niên đó thở dài, cậu ta chăm chăm nhìn Nhã Dung, có thể đây là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy một tên con trai vừa nhỏ con vừa mảnh khảnh như vậy.
-Thôi được. – nói rồi cậu ta cởi chiếc áo khoác vắt lên, sau đó đứng ngay ngắn chờ cho Nhã Dung đo đạc số vòng trên cơ thể.
Lần này, Nhã Dung mới cảm nhận được cậu ta rất cao, có khi còn cao hơn cả Tuấn Tú. Cô lật quyển sổ tay nhỏ mà cô chủ tiệm may đã đưa, việc cô cần làm bây giờ là đo vòng cổ trước. Nhưng ngặt nỗi cô quá thấp bé so với chiều cao vĩ đại của cậu thanh niên này.
-Tôi cần đo cổ, cậu có thể cúi xuống chút được không?
Người đó cúi xuống, ngay lúc cô chẳng đề phòng gì, mặt giáp mặt rất gần khiến Nhã Dung ngạc nhiên. Khuôn mặt cậu ta nhìn gần quyến rũ đến mức kì lạ. Cô cảm thấy trên đời này ngoài Tuấn Tú ra thì còn có thêm người này nữa khiến cô có cảm giác mở mang gu thẩm mĩ ngắm trai đẹp.
Cô hắn giọng, cô gắng quay mặt đi chỗ khác, sau đó nhón chân rồi vòng thước dây qua cổ cậu thanh niên đó. Ghi lại thông tin, sau đó đến vai, đến cơ ngực, eo, cơ mông, bắp chân. Thật sự là lần đầu tiên đi đo đạc kích cỡ cho một người con trai như vậy khiến cô cảm thấy vô cùng khó xử. Đặc biệt là khi cậu ta lại cứ như vậy, đứng im mà mắt không rời khỏi cô.
-Cậu cho tôi xin tên và số điện thoại – kết thúc đo đạc, cô tìm thấy cây viết rồi xin hỏi thông tin.
-Mark Nguyễn, số điện thoại…. – Cậu ta chưa đọc xong thì Nhã Dung đã ngắt quãng
-Mát sao? Mát viết sao? – cô chìa quyển sổ ra cho cậu ta ý kiêu cậu ta tự viết tên mình, bây giờ thì cô biết chính xác cậu ta là con lai.
Mark thở dài, cậu ta cố nhìn cô lần nữa, cảm giác như có điều gì đó cứ thôi thúc cậu ta nhìn vào cô. Trực tiếp viết tên và số điện thoại xong cậu ta đột nhiên đưa tay sờ lên má cô khiến cô hoảng hốt đánh tay cậu ta ra.
-Nước da của cậu đẹp thật, có sử dụng bí quyết gì không? Mà thôi, nó hệt như của con gái ấy, đàn ông, nước da tuy trắng nhưng vẫn phải săn chắc chứ chẳng mềm như vậy đâu. Chừng nào cô chủ về nói với cô ấy hãy gọi cho tôi. – cậu ta nói xong thì mở cửa đi ra chẳng thèm chào tạm biệt Nhã Dung.
Mark Nguyễn đứng trước cửa tiệm, câu đưa tay lên tự xoa hai ngón tay đã chạm vào má của Nhã Dung lúc nãy, có cảm giác gì đó lâng lâng chảy dọc trong người. Cậu cảm thấy khó hiểu vô cùng, nhưng bỏ qua một bên leo lên xe riêng của mình rời đi.
Nhã Dung bực mình ném quyển sổ qua một bên, người nước ngoài có phải rất tự tiện không? Muốn sờ đi đâu là sờ sao? Nhã Dung đưa tay chạm lên má mình, nghĩ lại cậu Mark kia thì đỏ mặt, khuôn mặt cậu ta gần như vậy cũng khiến người khác xuyến xao.
Cánh cửa mở ra lần nữa, Nhã Dung cứ nghĩ là cô chủ đã về, nào ngờ người xuất hiện trước mặt cô khiến cô tròn xoe đôi mắt.