Thế Thân Hoàn Mỹ

chương 47

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tác giả: Ca Sơ.

Ẩm ướt, nhớp nháp. Một bàn tay không ngừng vuốt ve khắp người Tô Lạc, khẽ lướt qua những bộ phận khó gọi tên, cảm giác khoan khoái nhanh chóng lan rộng toàn thân.

Tô Lạc choàng tỉnh giấc, không hề thấy kẻ đã xuất hiện trong cơn ác mộng vừa rồi. Y nặng nề thở dốc, đưa mắt nhìn quanh mới nhận ra đây là một căn phòng khách sạn hoàn toàn xa lạ. Mà lúc này y đang choàng một chiếc áo tắm.

Tô Lạc hoảng sợ nhảy xuống giường, cởϊ áσ ra. Một dấu ấn kỳ lạ in trên xương quai xanh lập tức hiện lên trong tầm mắt.

Y giận run cả người. Đường Minh An, tên súc sinh!

Sau khi thay quần áo xong, Tô Lạc dùng sức mở cửa, bất ngờ trông thấy Trần Thực. Qua một lúc sửng sốt, y mới phát hiện ngoài cửa còn hai người khác nữa, là vệ sĩ của Tề Hiên.

Sắc mặt Trần Thực trông rất khó coi. Vốn Tô Lạc đã hẹn anh mười phút, hết thời gian anh sẽ lập tức xông vào. Nào ngờ hai vệ sĩ này đột ngột từ đâu xông đến, sau đó thì Tề Hiên xuất hiện.

"La tiên sinh, ngài tỉnh rồi sao?"

"Tề Hiên đưa tôi đến đây?"

Trần Thực gật đầu, "Xin lỗi."

Tuy Tô Lạc đang bực dọc trong lòng nhưng cũng không thể trách Trần Thực được. Dù họ đã phòng bị kỹ lưỡng nhưng kẻ xấu vẫn có thể tìm ra kẽ hở.

"Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, anh cứ về chỗ của Quả Tử trước đi."

Trần Thực nghe lời, cúi đầu rồi xoay lưng rời khỏi.

Kế đến Tô Lạc quay sang hỏi hai người vệ sĩ kia, "Tề Hiên đang ở đâu?"

"Tề tiên sinh có việc bận nên đã đi trước."

Tô Lạc ôm cục tức trong lòng xông về chung cư, thô bạo đạp cửa nhà Tề Hiên.

"Tề Hiên! Lăn ra đây cho tôi!"

Tề Hiên mở cửa, thản nhiên nhìn khuôn mặt giận dữ của Tô Lạc, hai tay khoanh trước ngực, "Em la hét gì vậy?"

"Anh nói xem anh đã làm gì trước đi?!" Vốn Tô Lạc đến gặp Đường Minh An nói chuyện, sao kết cục lại ra thế này?

Tề Hiên nhíu mày đáp: "Nếu tôi thực sự có làm gì em thì em nghĩ em còn có thể hùng hổ đi đạp cửa nhà tôi như vầy sao?"

"Anh...!"

Tô Lạc thử cảm nhận một chút thì thấy phía sau dường như không có gì bất thường.

Nhưng y vẫn lửa giận công tâm như cũ, dùng tay vạch cổ áo mình ra, tiến đến lên án Tề Hiên, "Vậy cái này là sao?" Chẳng lẽ tôi tự gặm?

Tề Hiên nhìn chằm chằm vùng xương quai xanh xinh đẹp mà bản thân vẫn luôn yêu thích, trên đó có in một vết cắn cực kỳ khêu gợi, "Em muốn quyến rũ tôi chăng?" Giữa ban ngày ban mặt lại cho hắn xem vị trí có tính gợϊ ȶìиɦ như thế.

Thấy lửa giận của Tô Lạc ngày càng lớn hơn, Tề Hiên đành giải thích: "Do em bảo tôi cắn." Bị người thương mê hoặc, thân đàn ông xúc động là chuyện bình thường.

Nói xong câu này, bàn tay Tô Lạc đã siết chặt lại thành nấm đấm, vì thế Tề Hiên lập tức bổ sung thêm, "Em bị Đường Minh An gài bẫy, tôi đã cứu em."

Tề Hiên chờ Tô Lạc ra vẻ cảm kích muốn báo ơn mình, thản nhiên dõi theo y.

Tô Lạc giận đến suýt nghiến nát răng.

"Tề Hiên, anh đừng có vô sỉ như vậy được không?" Anh đã cứu tôi thì có thể tự tiện gặm cắn người tôi chắc?

Tề Hiên nói tiếp: "Nếu sự vô sỉ có thể đoạt em về thì tôi cũng không ngại!"

"Anh dựa vào gì chứ?!"

"Dựa vào việc em lén vẽ hình tôi lõa thể, dựa vào việc dù em đã mất đi trí nhớ nhưng vẫn một mực yêu tôi..." Trong lúc mất đi ký ức, Tô Lạc vẫn đem lòng thích hắn, biểu thị cả hai sẽ có cơ hội tái hợp. Tề Hiên tin địa vị của bản thân trong lòng y vẫn không thay đổi.

Tô Lạc tung móng vuốt nhào tới. Ngay lúc y đang muốn bóp lấy cổ Tề Hiên thì cánh cửa nhà vốn khép hờ lại bị mở rộng ra, kế đến có hai bóng người xuất hiện.

Một người trong đó còn vẫy tay chào Tô Lạc, "Tô Lạc, lâu rồi không gặp!"

Hai tay định bắt người của Tô Lạc chững lại. Y buông Tề Hiên ra, quay mặt nhìn về phía Tiêu Hàm và Tề Mộc Dương.

Tề Mộc Dương vẫn quần là áo lụa như cũ, mà Tiêu Hàm lại rất đổi khác. Mái tóc ngắn giản dị kết hợp với áo sơ mi trắng, trái ngược hoàn toàn với hình tượng ca sĩ choi choi ăn mặc màu mè trước đây.

Tề Mộc Dương đối mặt với Tô Lạc mà thấy hơi xấu hổ, chính xác hơn là xấu hổ vô cùng. Chuyện của ba năm về trước có kết cục như vậy đều do hắn tự nghĩ mình đúng, sợ việc Tề Hiên giao cổ phần công ty cho Tô Lạc sẽ gây nên họa. Vì thế hắn kiên quyết muốn tra rõ thân phận Tô Lạc. Cũng bởi % ấy quá khổng lồ nên Tề Mộc Dương không thể để Tề Hiên hành động theo cảm tính mà gây ra mối nguy hại ngầm đến Tề thị.

Nào ngờ, trong vòng ba năm, Tô Lạc lại thừa dịp tình hình thị trường chứng khoán xảy ra khủng hoảng, đã đưa % cổ phần đó vào túi mình. Điều đó có khác nào một cú đấm đau điếng vào mặt Tề Mộc Dương đâu.

Tiêu Hàm không hề biết đến những gút mắt trước kia. Cậu chỉ biết sau buổi diễn thời trang nọ, không hiểu sao Tô Lạc tự dưng biến mất tăm. Ngày đó cả hai người đều cùng nhau góp mặt, Tiêu Hàm thấy Tề Hiên đến tìm Tô Lạc, sau liền không còn được nghe tin tức về y nữa. Cậu đoán rằng việc này có liên quan lớn đến Tề Hiên, bằng không với tính cách lạnh lùng của gia chủ Tề thị làm sao có thể đích thân đến một thị trấn nhỏ xa xôi nghìn dặm này.

Tô Lạc nhìn thoáng qua hai người không phận sự bên cạnh, cố kiềm nén cơn giận rồi quay lưng muốn bỏ đi.

Tiêu Hàm quan sát thấy y đi đến cánh cửa căn nhà đối diện liền vô thức liếc nhìn Tề Hiên.

Sau đó nhân cơ hội Tô Lạc đang định đi vào, cậu liền vội vàng chạy theo.

"Lâu rồi mới gặp lại, anh không định mời em uống ly nước sao?"

Tô Lạc quét mắt về phía hai anh em nhà họ Tề đang đứng phía sau như hai âm hồn bất tán. Y không nói gì, Tiêu Hàm xem như y đã đáp ứng, vui vẻ nối đuôi y vào nhà.

Tô Lạc vừa rót cho Tiêu Hàm ly nước vừa hỏi: "Cậu và Tề Mộc Dương đang hẹn hò à?" Vẻ ngoài Tiêu Hàm rất được, nhưng phong cách của cậu không thuộc khẩu vị Tề Mộc Dương. Tuy nhiên nếu đã cùng hắn xuất hiện trong nhà Tề Hiên thì y có thể đoán quan hệ của hai người rất thân thiết.

Tiêu Hàm buông lỏng hai tay, "Anh cũng biết hắn có nhiều tình nhân, lại chưa bao giờ có tình cảm thực sự với ai. Hắn cũng chỉ xem em như đồ chơi thôi."

Tô Lạc quay lại nhìn Tiêu Hàm, "Vậy nếu không muốn thì miễn cưỡng làm gì?"

Cậu đáp: "Cũng không phải em không muốn. Nếu không xét đến chuyện tình cảm thì Tề Mộc Dương cũng được lắm, huống chi ở cùng hắn, em sẽ có được nhiều cơ hội hơn."

Tô Lạc biết khi hoàn thành xong "Độ thế", Tiêu Hàm đã một bước lên mây, đóng liên tiếp mấy bộ phim truyền hình sau đó, thậm chí vài kịch bản điện ảnh nữa. Hiện tại, cậu có thể được xem như một người nổi tiếng thực sự rồi.

"Tô Lạc, em rất rõ anh đang xem thường em. Nhưng đời người ngắn ngủi chỉ có vài chục năm, kẻ làm nghệ sĩ như chúng ta cũng chỉ có mấy năm thanh xuân để kiếm cơm. Em đành phải thừa dịp tuổi còn trẻ mà níu lấy một ít thành tựu cho mình..."

Tô Lạc đưa nước đến trước mặt Tiêu Hàm. Y cho rằng mỗi người đều có giá trị riêng, y không có quyền đánh giá. Thế nên y chỉ nói: "Kỹ năng diễn xuất của cậu đã tiến bộ rất nhiều."

Tiêu Hàm nở nụ cười, "Cảm ơn anh. Nhưng em vẫn xem anh là tấm gương cả đời đó. À, anh còn muốn đóng phim không? Trong đoàn phim của bọn em có một diễn viên đột nhiên gặp tai nạn giao thông, có lẽ không diễn được nữa. Đạo diễn Trần đang tìm người thay thế khắp nơi."

"Là tổ kịch "Vấn phong" sao?" Tô Lạc nhớ huyện kế bên Ba Mạnh có đoàn phim đang quay, Trần Hoành làm đạo diễn, còn Tiêu Hàm là một trong những diễn viên chính.

Một bộ phim điện ảnh yêu cầu kỹ xảo rất nhiều so với một kịch bản truyền hình thông thường, ngoại hình nhân vật phụ cũng buộc phải bắt mắt. Có nhiều diễn viên tuy rất nổi tiếng trên phim truyền hình nhưng không phải lúc nào cũng thu hút người hâm mộ đến rạp mua vé xem phim.

"Đúng rồi! Có vẻ như anh vẫn còn quan tâm đến bọn em lắm."

Tô Lạc suy nghĩ, "Nhân vật này chiếm bao nhiêu phân đoạn?"

"Kịch bản trước đó thì nhiều lắm, sau đạo diễn Trần không tìm được người hợp ý nên đã giảm thời lượng xuống. Có lẽ vì thế, diễn viên đó mới mượn cớ tai nạn xe cộ để hủy hợp đồng."

Quả thật Tô Lạc động tâm. Phim điện ảnh đòi hỏi rất cao nhưng vai diễn lại thiếu, lợi nhuận thu về hơn phim truyền hình gấp mười lần. Y vốn muốn ngẫm lại cho thật kỹ, nào ngờ ngay xế chiều hôm đó, Trần Hoành đã liên lạc với y.

Người đã nhiều năm không liên lạc, khi nghe thấy giọng anh, Tô Lạc có hơi thấp thỏm trong lòng. Trần Hoành đã từng thật tình giúp đỡ y, nhưng y lại hoàn toàn không cho anh biết tin tức về mình, ngay cả buổi họp báo quảng bá phim ngày trước y cũng chẳng tham dự. Bởi vì Tô Lạc vắng mặt nên Trần Hoành đã phải rước lấy không ít phiền hà.

Tuy nhiên Trần Hoành lại chẳng hề tâm sự lời dư thừa, anh chỉ nói: "Hình tượng của cậu rất hợp với nhân vật này, tôi hy vọng cậu có thể diễn."

Chỉ một câu đơn giản nhưng đã đốt lên ngọn lửa trong tâm trí Tô Lạc.

Y phát hiện, y thực sự mong muốn được tham gia diễn xuất.

Tô Lạc, "Đạo diễn Trần, tôi vừa tiếp quản một nhà máy, sợ rằng thời gian..."

Trần Hoành hỏi: "Cậu đang ở Ba Mạnh sao? Cảnh quay kế tiếp lấy bối cảnh ở Lang Gia cổ trấn của Ba Mạnh."

Cổ trấn này là một vùng sông suối nguyên sơ, cách thành phố khoảng nửa giờ đi xe.

"Tôi sẽ gửi kịch bản cho cậu xem trước."

Xưa nay trong công việc, Trần Hoành chưa bao giờ dài dòng dây dưa, dù đối với bạn bè thân thiết cũng thế.

Chỉ trên dưới một phút, kịch bản và hợp hồng đã được gửi vào điện thoại của Tô Lạc. Y xem lướt qua trong chốc lát, thấy vai diễn không nhiều lắm, chỉ tầm hơn mười phân cảnh, quay mấy ngày nhưng thù lao lại đến một triệu.

Một triệu, mức giá của một nghệ sĩ có danh tiếng. Nếu trở về ba năm trước, Tô Lạc tin mình đáng được nhận. Nhưng hiện tại y cảm thấy không an lòng. Đã hơn ba năm y không tiếp xúc với diễn xuất, e rằng kỹ năng đã bị mai một ít nhiều.

Một lúc sau Trần Hoành lại gửi tin nhắn đến, "Cậu không đóng phim đã lâu rồi, nên tìm hiểu kịch bản trước. Khi nào quay ở đây xong bọn tôi sẽ đến Ba Mạnh."

Tô Lạc vừa tắt điện thoại đi, tiếng chuông cửa liền vang lên.

Y cho rằng Tiêu Hàm đến chơi. Việc Trần Hoành liên lạc với y chắc chắn nhờ cậu.

Nào ngờ người đến lại là Từ Khiếu Văn đang xách một chiếc túi du lịch trên tay.

Tô Lạc, "Hử?"

Khuôn mặt liệt cảm xúc của Từ Khiếu Văn có vẻ nghiêm túc hơn ngày thường, "Tôi quyết định ở chỗ cậu vài ngày."

Tô Lạc mời anh vào nhà nhưng không hỏi nguyên nhân. Y biết Trần Thực đã báo với Từ Khiếu Văn chuyện hôm qua, bằng không ánh mắt của anh đã chẳng như muốn gϊếŧ người thế này.

"Ừm, thực ra cũng không có gì nghiêm trọng lắm đâu." Tô Lạc vừa dọn dẹp phòng ngủ cho khách giúp Từ Khiếu Văn vừa nói.

Anh thấy vết cắn lộ ra nơi cổ áo Tô Lạc, cảm thấy mình bảo vệ y chưa đủ tốt, để cho kẻ xấu lợi dụng lúc y gặp khó khăn làm chuyện đồi bại, thực không thể nhịn nổi!

Từ Khiếu Văn đáp: "Tôi và Đường gia có chút quan hệ, tôi không thể bỏ mặc được." Dù cho anh không thể dùng quyền thế để uy hiếp người khác nhưng ít ra hiện giờ anh vẫn có thể bảo hộ Tô Lạc chu toàn.

Ở căn hộ đối diện, Tề Mộc Dương nhìn xuyên qua mắt mèo, thấy Từ Khiếu Văn xuất hiện rồi đi vào nhà Tô Lạc. Hắn lập tức liếc nhìn Tề Hiên, "Em cứ mặc như vậy?"

Tề Hiên ngẩng đầu lên, "Còn phải thế nào? Em cũng chẳng thể chạy ra ngăn cản."

Tề Mộc Dương bất lực nhìn em trai, "Vậy em không định cướp người ta về sao?" Nếu có thì đừng như khúc gỗ ngồi lì ở đây.

"Không bận gì thì mua bữa sáng cho cậu ấy..."

"Thức ăn Quả Tử nấu còn ngon hơn ngoài tiệm." Tô Lạc chẳng buồn để ý.

"Hay phá hư ống nước rồi sang sửa giúp?"

Tề Hiên đáp trả anh mình bằng vẻ mặt táo bón, "Trước giờ ống nước hư trong nhà đều do Tô Lạc sửa."

Tề Mộc Dương bực bội. Thì ra trước giờ ở nhà tên này đều chỉ ăn ở không và lo cho nửa người dưới thôi sao?

"Vậy thì tự tạo cơ hội, anh hùng cứu mỹ nhân." Tuy thủ đoạn có hơi ngu si nhưng dùng cũng được lắm.

Tề Hiên chán nản nói: "Không phải đã diễn hôm qua rồi sao, anh cũng thấy thái độ của em ấy rồi." Tô Lạc thiếu điều định lấy dao chém hắn.

Tề Mộc Dương càng nói càng tức. Đệt mẹ, có ai như thằng em hắn cứu mỹ nhân xong lại đi sàm sỡ người ta đâu chứ? Dù cho động dục không kiềm chế nổi cũng phải giả bộ thanh cao lên, ngày thường chẳng phải nó rất hay như vậy sao?

Tề Hiên trả lời: "Nhìn thấy em ấy thì không nhịn được..."

Tề Mộc Dương: "..."

Tề Hiên lạnh lùng nhìn Tề Mộc Dương, hắn chỉ biết khoát tay. Quên đi, Tề Hiên hết thuốc chữa rồi, để tự nó kiếm chuyện đui mù mà làm.

"Hai người đó ra ngoài rồi." Tiêu Hàm rảnh rỗi cũng nhìn qua mắt mèo quan sát, thấy Tô Lạc và Từ Khiếu Văn đang sóng vai ra khỏi nhà, cả hai trông xứng đôi cực kỳ.

Tề Hiên liếc qua đồng hồ. Bốn giờ rưỡi chiều, hẳn Đâu Đâu đã tan học.

Quả nhiên chưa đến một tiếng sau, Tiêu Hàm nghe được tiếng ồn lại lén ra rình rập. Cậu thấy Tô Lạc đang nắm tay một đứa bé ba bốn tuổi, Từ Khiếu Văn thì xách ba lô của trẻ em đứng ở bên cạnh.

Anh đứng sau lưng Tô Lạc, quan sát y và thằng bé, tựa như người chồng đang dõi theo vợ mình với đứa con vậy.

Lòng Tiêu Hàm thầm giật nảy lên. Nhóc con kia trông rất giống Tô Lạc. Y có con từ lúc nào?

Không bao lâu sau lại thêm hai người nữa xuất hiện. Một là Quả Tử, người còn lại Tiêu Hàm không biết. Trong tay họ xách rất nhiều đồ ăn, vừa nói vừa cười bước vào căn nhà đối diện.

Tiêu Hàm quay đầu lại nhìn Tề Hiên. Tên đại thiếu gia này vừa gặp đã biết không phải kiểu người của gia đình. Người ta đã có đôi có cặp hết rồi, hắn nghĩ mình thực sự có khả năng chen vào giữa hay sao?

Anh em nhà họ Tề từ nhỏ đã may mắn được hưởng cảm giác của những kẻ ưu việt, cũng đã quen được quần chúng tung hô. Hai người họ muốn gì có đó, nên lúc nào cũng cho rằng tất cả mọi thứ đều là hiển nhiên, vì đứng trên quyền thế nên có thể tùy tâm sở dục (chiều theo ý mình).

Tề Hiên như thế, Tề Mộc Dương cũng chẳng khác bao nhiêu.

Tề Mộc Dương cảm giác được Tiêu Hàm đang nhìn hắn, khẽ nhăn mày, "Lại đang nghĩ chuyện gian xảo gì trong đầu?"

Tiêu Hàm cười, "Tô Lạc hiện đang rất hạnh phúc."

Tề Mộc Dương nhìn thấy Tề Hiên lạnh mặt trong thoáng chốc, lập tức quát Tiêu Hàm, "Cút!"

Tiêu Hàm đã quen với việc thay đổi cảm xúc thất thường chẳng quan tâm đến cảm nhận người khác của Tề Mộc Dương. Cậu nhanh chóng cầm áo khoác lên, không quên cúi chào lễ phép rồi mới "cút" đi khỏi.

Tề Hiên nói với hắn: "Nếu thích thật lòng thì đừng làm tổn thương người ta."

Tề Mộc Dương nhìn em trai, "Trước giờ anh chưa từng nói chuyện tình cảm với bạn giường." Nói gì đến thích?

Tề Hiên, "Tiêu Hàm là người đầu tiên anh dẫn đến chỗ của em."

Tề Mộc Dương thoải mái đáp: "Dẫn cậu ta tới vì nghe Tô Lạc có ở đây, chúng ta không thể nói chuyện với Tô Lạc nhưng Tiêu Hàm thì có." Nào ngờ cậu ta lại không biết phân biệt trên dưới, ngu ngốc phát biểu những câu không được phép.

Nếu không có tình cảm thì còn nói được gì? Tề Hiên chỉ đành ngậm miệng.

Truyện Chữ Hay