Ngày hôm sau, Lý Nhậm Bằng vẫn kiên trì nấu thức ăn đến đưa cho Sở Chi, thế nhưng người ra gặp anh không phải là cô mà là Ngôn Chính Phàm.
- "Sao lại là cậu? Sở Chi, cô ấy đang ở đâu?"
Lý Nhậm Bằng thất vọng ra mặt.
Ngay khi anh định bước vào bên trong thì Ngôn Chính Phàm đã dang rộng cánh tay ngăn anh lại, nói:
- "Đấu với tôi một trận.
Nếu anh thua, sau này đừng đến đây làm phiền cô ấy nữa."
- "Thách đấu gì chứ?"
Lý Nhậm Bằng nhàn nhạt đáp.
- "Đua xe.
Nghe nói trước đây anh cũng là một tay đua chuyên nghiệp, vậy thì tại sao chúng ta không thi tài chứ?"
Nghe đến đây, trong lòng Lý Nhậm Bằng có chút do dự.
Tai nạn năm nó đến giờ vẫn còn ám ảnh trong tâm trí anh.
Tuy nhiên, vì để giành lại người con gái này, anh sẽ thách đấu lần này.
- "Được, tôi đồng ý."- "Cái gì? Đua xe? Tại sao anh lại thách đấu với anh ấy chứ?"
Sở Chi biết chuyện sắc mặt trở nên lo lắng.
Cô không muốn Lý Nhậm Bằng vì mình mà nhớ lại kí ức kinh hoàng năm đó.
Khó khăn lắm anh mới bình phục như hôm nay.
Nếu một trong hai người xảy ra chuyện gì, cô cảm thấy vô cùng có lỗi.
- "Tôi không muốn hai người vì tôi mà đánh cược mạng sống của mình.
Anh mau tìm Nhậm Bằng, nói với anh ấy rằng không có cuộc đua nào cả."
- "Không được.
Người đề nghị thách đấu là tôi.
Tôi sẽ không làm theo cô nói đâu."
Ngôn Chính Phàm vô cùng cương quyết.
Một khi anh đã ra lời thách đấu, chắc chắn sẽ không bao giờ thu lại.
Sở Chi phần nào cũng hiểu được tính cách ngang bướng của người đàn ông này.
Cô chỉ biết thở dài, trong lòng không ngừng lo lắng nếu như cuộc đua diễn ra.
Việc Ngôn Chính Phàm thách đấu với Lý Nhậm Bằng đã sớm truyền khắp trường khiến biết bao nữ sinh cũng vì thế mà vô cùng ghen tỵ với Sở Chi.
Ngay khi thấy cô bước vào lớp, Tạ Diệu Linh, người ái mộ Ngôn Chính Phàm đã mở lời châm chọc:
- "Chẳng hiểu người phụ nữ như cô có gì đặc biệt mà khiến hai người đàn ông phải tranh giành."
Nghe những lời nói đầy mỉa mai của người trước mặt, Sở Chi vẫn điềm nhiên, cô lặng lẽ bước về phía bàn của mình thế nhưng Tạ Diệu Linh đã giơ chân chắn ngang lối đi, cô ta lên giọng cảnh cáo:
- "Khôn hồn thì mau tránh xa Ngôn Chính Phàm, anh ấy là người đàn ông của tôi."
Sở Chi thấy thế không hề sợ sệt mà thẳng thừng đáp trả:
- "Đây chỉ là lời nói từ một phía của cô mà thôi.
Tôi chưa bao giờ nghe Chính Phàm đề cập đến cô cả."
- "Cô..."
Tạ Diệu Linh tức đến nổi không nói nên lời.
Sở Chi cũng vì thế mà tiến lên phía trước khiến Tạ Diệu Linh bất giác mà thu chân về, ánh mắt không ngừng liếc xéo cô, tỏ ra vô cùng ghen tức.
Tan học, ngay khi nhìn thấy Ngôn Chính Phàm đang từ bên trong bước ra.
Tạ Diệu Linh đã chạy đến bên cạnh, nhanh chóng khoác tay anh, ngọt ngào nói:
- "Chính Phàm, chuyện anh thách đấu với anh chàng gì đó vì Diệp Sở Chi không phải sự thật đúng không?"
Ngôn Chính Phàm đưa mắt nhìn về phía cánh tay đang tỏ ra bám lấy anh của Tạ Diệu Linh mà tỏ ra khinh thường liền lập tức hất tay cô ra, lạnh giọng đáp:
- "Là sự thật.
Chính tôi là người đưa ra lời thách đấu."
- "Không thể nào.
Là vì điều gì chứ?"
Tạ Diệu Linh trợn tròn mắt không tin, thế nhưng lại nghe giọng nói của người bên cạnh cắt ngang.
- "Vì tôi thích cô ấy."
Ngôn Chính Phàm gỏn gọn đáp, ánh mắt vô cùng kiên định khiến Tạ Diệu Linh cũng như những người gần đó điều sửng sốt mà há hốc mồm ngạc nhiên.
- "Em không tin."
Ngay khi cô ta toan rời đi thì đúng lúc Diệp Sở Chi từ trong lớp bước ra.
Ngay lập tức, Ngôn Chính Phàm nắm lấy tay cô kéo về phía mình sau đó đặt lên môi cô một nụ hôn.
Tiếng la hét của các sinh viên chứng kiến khoảnh khắc ngọt ngào giữa hai người họ ngày một lớn còn bản thân Diệp Sở Chi thì chỉ biết trợn tròn mắt trước hành động bất ngờ này của Ngôn Chính Phàm..