Quốc Triệu vừa trở về nhà đã lập tức bước vào phòng Châu Minh Mỹ.
Vừa nhìn thấy ông, cô đã trưng ra bộ mặt đầy căm ghét khiến ông ta vốn dĩ đang tức giận vì chuyện làm ăn, ngay lập tức nổi điên với cô, liền sau đó cả người cô bị ông ta nhấc bổng lên.
Quốc Triệu tóm lấy cổ áo của Châu Minh Mỹ mà đưa lên cao khiến cô vô cùng khó thở, ông ta nhìn cô, nghiến răng đáp:
- "Con khốn.
Đừng làm tao điên.
Khôn hồn thì ngoan ngoãn phục vụ tốt cho tao tối nay."
Bởi vì những vết thương từ trận đòn lần trước vẫn chưa lành hẳn.
Hiện tại toàn thân cô vô cùng đau nhức, nếu như cứ tiếp tục phát sinh quan hệ với ông ta, có lẽ cô sẽ chết ngay tại giường.
Châu Minh Mỹ cổ họng bị siết chặt nhưng vẫn gượng gằng nói từng chữ:
- "Dù sao thì tôi cũng không tha thiết sống nữa.
Có giỏi thì ông giết tôi luôn đi."
Trước sự thách thức của cô khiến Quốc Triệu không nhịn được nữa liền tháo bỏ chiếc thắt lưng trên người, sau đó siết chặt vào cổ cô.
Châu Minh Mỹ ú ớ, tuy nhiên lại không thể thốt ra tiếng kêu cầu cứu.
Cháy.....Cháy rồi....
Bỗng nhiên, âm thanh kêu "cháy" bên ngoài ngày một lớn thu hút sự chú ý của Quốc Triệu.
Ngay lúc này, bàn tay ông ta mới chịu rời khỏi cổ Châu Minh Mỹ.
Toàn thân cô rã rời mà ngã lăn xuống nền nhà bất tỉnh.
- "Có chuyện gì vậy?"
Ông ta tức giận mở cửa bước xuống nhà.
Một lúc sau, có một tên thuộc hạ với gương mặt bám đầy bụi, trông vô cùng nhem nhuốc, hoảng hốt thông báo:
- "Ông chủ, kho hàng mà chúng ta cất giấu ở tầng hầm đã bị ai đó dùng lửa thiêu sạch."
- "Cái gì?"
Hai chân Quốc Triệu bàng hoàng mà trở nên mất thăng bằng.
Mất rồi, mất hết rồi.
Chuyến hàng duy nhất để ông ta gỡ gạc lại toàn bộ đã hóa thành tro bụi.
Ánh mắt ông ta nổi lên tia máu lửa.
Rõ ràng nơi này đã được canh gác nghiêm ngặt.
Hơn nữa, hệ thống cạm bẫy cùng với cửa canh cũng được trang bị vô cùng kĩ lưỡng.
Khó có kẻ nào có thể dễ dàng bước vào bên trong đó được.
Đôi tay siết chặt, Quốc Triệu nghiến răng, sau đó liếc mắt nhìn về phía từng người có mặt tại đây, lạnh giọng nói:
- "Chắc chắn kẻ này đã ở đây khá lâu nên mới có thể ra vào thuận tiện mà không ai phát hiện.
Hơn nữa, hắn không hề tầm thường."
Dứt lời, ông ta lướt qua một lượt, sau đó nhìn thẳng vào mắt từng tên thuộc hạ xem có tên nào sợ hãi mà tự thú hay không.
Tất cả bọn họ đều cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ông.
Đột nhiên, bước chân ông ta lại dừng ngay trước một khoảng trống.
- "Hoàng Kha đâu?"
Văn Thái đứng bên cạnh lúc này mới lên tiếng:
- "Tôi cũng không rõ.
Kể từ lúc phát hiện kho hàng dưới tầng hầm cháy đã không thấy cậu ta."
- "Hoàng Kha, mày được lắm.
Uổng công tao tin tưởng mày như người trong nhà."
Quốc Triệu nghiến răng, trút hết toàn bộ sự giận dữ của mình lên chiếc chế sofa bên cạnh.
Ông ta không ngờ, kẻ luôn tìm cách ngăn chặn đường đi của ông ta lại chính là cánh tay trái đắc lực mà ông ta tin tưởng Hoàng Kha, liền sau đó sai người nhanh chóng đi tìm hắn trở về.
- "Bằng mọi giá, bọn bây phải bắt nó về cho tao."
Văn Thái đứng yên bên cạnh không chút động đậy.
Tuy nhiên, mục tiêu của đôi mắt anh hướng đến chính là vị trí của Quốc Triệu đang đứng.
......
Về phía bên này, Châu Minh Mỹ giật mình ngồi dậy.
Cô phát hiện bản thân đang ở trên giường, còn được đắp chăn ngay ngắn.
Còn nhớ khi nãy, một bóng đen đã mở cửa xông vào.
Hắn ta còn kiểm tra cơ thể cô một lượt, sau đó mới bế cô về phía giường, đắp chăn cho cô liền sau đó biến mất một cách bí ẩn.
Sự ồn ào ở phía tầng dưới thu hút sự chú ý của Châu Minh Mỹ.
Cô bước từng bước chậm rãi, khẽ đưa mắt đứng từ trên lầu quan sát quang cảnh toàn bộ của sự việc.
NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN.