Thế Thân Hoàn Hảo

chương 128: chương 128

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Cảm thấy thế nào rồi?" Bác sĩ Lý hỏi.

Hôm nay là ngày thứ ba ở bệnh viện, sức khoẻ của An Hạ đã tốt lên nhiều, vài hôm nữa sẽ có thể xuất viện.

Ngô An Hạ đang dùng bữa sáng, trả lời câu hỏi của bác sĩ "Rất khoẻ."

Bác sĩ Lý kéo chiếc ghế ra ngồi xuống bàn cùng cô, hành động muốn nói chuyện với cô, Ngô An Hạ chớp chớp hai mắt nhìn anh, bỏ xuống thìa bạc "Có chuyện gì hả? Hôm nay phải khám thêm gì à?"

Lý Hoành Nghị tựa vào thành ghế thư giãn, gương mặt tuấn mỹ nhấc lên đầu lông mày.

"Em đang ở Trịnh gia phải không? Sau khi xuất viện chuyển qua chỗ tôi."

Ngô An Hạ nuốt xuống đồ ăn trong miệng, hai mắt nhìn anh to tròn hơn, phát ngốc ngơ ra "Hả?"

Anh cầm chiếc ipad trên tay, mở ra thông tin gì đó, đặt ipad lên bàn đẩy qua phía của An Hạ.

"Rãnh rỗi thì tìm hiểu một chút về Bạch thị đi, Bạch tổng là bạn của tôi, tôi sẽ giới thiệu em vào làm ở Bạch thị."

Ngô An Hạ buông ra thìa bạc, cô xoay ipad lại nhìn vào thông tin trên màn hình, nhìn lướt qua là một loạt chữ, Ngô An Hạ ngước nhìn anh.

"Ơ...!Nhưng mà...!Để làm gì?"

"Chẳng phải em muốn giành lại sao?" Lý Hoành Nghị nâng môi, nụ cười phong trần cực kì tuấn mỹ, nếu không vì đã quá mất niềm tin với tình cảm nam nữ, Ngô An Hạ chắc chắn sẽ bị nụ cười ấy làm cho rung động.

"Nhưng..." Ngô An Hạ cảm thấy khó hiểu, cô muốn giành lại nhưng "Liên quan gì đến Bạch thị?"

"Tìm hiểu qua thông tin thì em sẽ hiểu thôi" Lý Hoành Nghị đáp "Vài hôm nữa em sẽ được xuất viện, nói với Trịnh phu nhân em sẽ chuyển qua chỗ tôi đi, sau khi xuất viện sẽ về thẳng chỗ của tôi."

"Khoan đã..." Ngô An Hạ không hiểu, cái gì mà chuyển về chỗ của anh?

Cô nói nhanh "Anh không thể tự quyết định như vậy, tôi còn chưa đồng ý mà, còn nữa...!Anh có thể đưa một cô gái lạ về nhà mà không cần ý kiến của ba mẹ anh sao?"

Lý Hoành Nghị hơi khựng lại nụ cười, nhưng anh rất nhanh chuyển đổi thành một vẻ bình thản "Chuyện đó em yên tâm, tôi sống một mình."

Một mình? Ngô An Hạ chớp chớp mắt, nghi hoặc với biểu tình khựng lại vừa rồi của anh, không biết có nên hỏi về gia đình anh không, e sợ sẽ hỏi đến những chuyện không vui, Ngô An Hạ chớp khẽ mi.

"Vậy...!Anh sẽ không phiền thật?" Nếu cô chuyển đến chỗ anh, cô nam quả nữ hai người ở cùng nhau, chắc chắn sẽ dính phải một số tin đồn, phiền phức không ít.

Biết là anh có lòng tốt muốn giúp cô, nhưng cũng không cần phải cùng cô chịu khổ "Không cần phải chuyển đến chỗ anh đâu, tôi ở Trịnh gia vẫn ổn."

"Đừng khách sáo" Lý Hoành Nghị nhúng vai, vô cùng vững chắc đáp lời "Em yên tâm, sẽ không có vấn đề gì đâu.

Em ở chỗ tôi đến Bạch thị sẽ gần hơn, hơn nữa...!Bạch tổng là bạn của tôi, em ở gần tôi cũng tiện qua lại chỗ Bạch tổng."

Ngô An Hạ im lặng, mi mắt hạ xuống suy xét, cánh môi chần chừ mím khẽ, bàn tay cô đặt trên chiếc ipad có điểm run nhẹ, Lý Hoành Nghị nhìn ra do dự của cô.

Anh nở ra một nụ cười hiền, ánh mắt anh như biết cười vậy, vừa ôn nhu vừa dịu dàng.

"Em cứ suy nghĩ đi, nhưng mà tôi thành thật khuyên em nên về chỗ của tôi, vừa tốt vừa tiện, căn hộ chỗ tôi cũng lớn, có thêm em sẽ bớt trống trải hơn."

Anh nói, không quên phụ hoạ nhấn mạnh bốn chữ vừa tốt vừa tiện.

An Hạ bậm bậm môi, mắt đẹp liếc lên "Anh xem tôi thành đồ trang trí nhà cửa à?"

Lại còn bớt trống trải? Ha, bác sĩ Lý anh không có khiếu hài hước chút nào cả, đùa không vui một chút nào.

"Haha" Lý Hoành Nghị bật cười, nhìn đồng hồ đeo tay rồi đứng dậy, ngón tay chỉ chỉ vào màn hình ipad "Vậy tôi đi làm việc, em ăn xong rồi nghiên cứu đi về Bạch thị đi."

Cô gật đầu mạnh, giơ ra năm ngón tay phủi phủi tiễn Lý Hoành Nghị.

Quay trở lại với bàn cơm, Ngô An Hạ ăn rất nhanh gọn, dọn dẹp sơ qua bàn cơm liền cầm chiếc ipad leo lên giường đọc tin tức.

"Bạch thị..." Mi tâm chau nhẹ, lẩm bẩm trong miệng "Trước đây cùng Tinh Tuệ học về mấy tập đoàn cũng không có nghe nói tới..."

Cô nhăn nhẹ mi, mắt nhìn xuống màn hình bắt đầu những dòng tin tức đầu tiên, dòng tiêu đề đầu tiên gây cho An Hạ một phản ứng mạnh.

Bạch thị, nhà thầu luôn bại dưới La thị.

Bại? Luôn bại?

Ngô An Hạ bắt đầu dấy lên hứng thú với doanh nghiệp này, sơ qua là bởi vì Bạch thị là kẻ thù cạnh tranh của La thị.

Những dự án mà Bạch thị hướng tới luôn là mục tiêu của La thị, có thể nói số lần La thị và Bạch thị choảng nhau trên sàn thầu nhiều như cách nhà đầu tư đu đỉnh cổ phiếu.

Trước đây Bạch thị từng là một doanh nghiệp có tiếng tăm, nhưng mười năm trở lại đây, bọn họ không giành được bất kì một dự án lớn nào trên sàn thầu cả, đến cả những dự án cột mốc, những dự án được cho là sống còn cũng bị La thị giành lấy, dần dần Bạch thị mất hút trong danh sách những doanh nghiệp đứng đầu thành phố.

Có một khoảng thời gian, Bạch thị bị dồn vào bước đường cùng, dự án sống còn bị La thị giành được, Bạch thị lúc ấy cầu xin thành khẩn La thị nhượng dự án cho họ nhưng không thành, cạnh tranh trên thương trường luôn rất ác nghiệt, ai cũng vì lợi ích của bản thân, La thị sẽ không bỏ lỡ món mồi ngon, kết quả cổ phiếu Bạch thị rơi vực trầm trọng.

Giờ đây, Bạch thị chỉ là một tập đoàn nhỏ lẻ, trên sàn thầu chỉ mong cầu đừng đụng độ phải La thị, từ đó họ không thể mơ ước đến những dự án lớn nữa.

Đọc qua một hồi, Ngô An Hạ mới dần hiểu ra, vì sao Lý Hoành Nghị lại đề nghị Bạch thị.

Bạch thị và La thị là kẻ thù trên thương trường, kẻ thù của kẻ thù thì có thể xem là bằng hữu.

Lý Hoành Nghị muốn cô và Bạch thị đều giành lại những gì thuộc về họ, xem ra...!

La Thành Dương, anh gây hoạ không ít nhỉ?!

Đọc qua một lượt thông tin, Ngô An Hạ trở nên trầm ngâm suy tư.

Cho đến hai ngày sau, ngày mà cô đã có thể xuất viện, Lý Hoành Nghị đứng ở cửa phòng chờ đợi câu trả lời của cô.

Anh không hối thúc cô cho anh câu trả lời về đề nghị của anh, anh vẫn chỉ im lặng chờ đợi câu trả lời từ cô.

Đến hôm nay đã là ngày xuất viện, Lý Hoành Nghị đứng ở cửa nhìn cô gái nhỏ, Ngô An Hạ thu dọn một ít đồ, chờ đợi Phương Hoa mang túi hành lý của cô đến.

Nói lời chào cuối với Phương Hoa anh Trịnh vì đã giúp đỡ cô thời gian qua, Ngô An Hạ kéo hành lý đến phía Lý Hoành Nghị, gương mặt xinh đẹp hôm nay đã hồng hào, cô tươi cười với anh, xinh đẹp như một tiên nữ hạ phàm, thuần khiết không một vết nhơ nào có thể vấy bẩn nụ cười thiếu nữ.

"Đi thôi, bổn cung đi về nhà anh làm bình phong vậy."

Còn tiếp...!

(P/s Lâu ời mới nghe chị Hạ nói chiện kiểu này nhờ Chấm nước mắt)

_ThanhDii.

Truyện Chữ Hay