Thế Thân Hoàn Hảo

chương 124: chương 124

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trở lại phiên toà, như dự đoán của luật sư Vũ, phía La Thành Dương cáo buộc An Hạ không có khả năng nuôi dưỡng đứa bé vì cô không có nhân phẩm tốt, cô là một người bạo lực.

Họ luôn đề cập đến chuyện cô đẩy Ngô Bối Nghi xuống vực, luật sư mở miệng một câu là bạo lực, hai câu là không có nhân phẩm người mẹ.

Từng lời nói đều xúc phạm nghiêm trọng đế tự tôn của An Hạ, nhà báo trong phiên toà rất nhiều, họ rất hứng thú ghi chép.

Những ánh mắt của người khác bắt đầu phán xét An Hạ, cô rùng người, hai vai co rút, cúi đầu tránh đi những phán xét, những ánh mắt ác cảm kia.

Luật sư Vũ rất khôn khoé né tránh việc An Hạ bị cáo buộc tôi danh, luật sư Vũ lúc này không màn đến quyền nuôi con nữa, cố gắng để An Hạ không bị buộc tội mưu sát.

Kết thúc phiên toà, toà tuyên bố "Quyền nuôi con thuộc về phía nguyên đơn La Thành Dương."

Ngô An Hạ đứng im nghe tuyên bố, đôi tay cô bủn rủn, đi theo luật sư ra phía sau phiên hoà xét xử, đi vào phòng hoà giải kín.

Ở đây, An Hạ phải trao bé con cho La Thành Dương, Ngô An Hạ ôm chặt đứa bé, gương mặt trắng bệch nhìn đoàn người của anh đi tới.

Mỗi một bước anh đi tới, áp lực khiến An Hạ lùi bước, cô chỉ muốn ôm đứa bé xoay đầu bỏ chạy.

Nhưng đây là toà án, bên ngoài có rất nhiều người vây quanh, cô làm sao mà chạy đi được.

Hơi thở An Hạ bắt đầu loạn, cô cố gắng bình tâm, ôm An Nhiên thật chặt, đôi mắt trừng trừng về phía La Thành Dương.

Đôi mắt cô dường như ngấn máu, nóng rực, rát bỏng trên hàng mi.

La Thành Dương đến trước mặt, nhìn bé con đang ngủ trên tay cô, hai tay nâng lên bắt lấy đứa bé từ tay cô.

Ngô An Hạ nín cả thở, anh chạm vào đứa bé, hai bàn tay cố ý đưa sâu vào lòng ngực cô, va chạm lên thân thể An Hạ bắt lấy đứa bé.

Đứa bé bị lấy đi, hai tay cô ôm lấy hư không, mắt không chớp đờ đẫn nhìn hư vô.

Cô hoàn toàn không để ý đến việc anh động chạm thân thể, chỉ ngây ra như đứa ngốc bị móc đi trái tim.

"Ngô tiểu thư có hai lần thăm trong một tháng, cô có thể bàn bạc thêm với thân chủ của tôi" Luật sư của La Thành Dương nói, Ngô An Hạ mới chớp mắt nhẹ, ngước mặt nhìn La Thành Dương.

La Thành Dương giao đứa bé trên tay cho La phu nhân, yêu cầu "Mọi người ra ngoài đi, tôi nói chuyện với cô ấy một chút."

La phu nhân nhận cháu nội, theo lời con trai cùng mọi người đi ra ngoài nhường không gian cho An Hạ và Thành Dương.

Vì dù sao đây là thời gian hoà giải kín của hai người, hai người sẽ trao đổi, giải quyết vấn đề về thời gian thăm nôm.

Luật sư Vũ và Trịnh Thành Dương đi ra ngoài, Phương Hoa vẫn đứng im một chỗ, nắm lấy tay An Hạ lo lăng cho cô "Em có muốn..."

Phương Hoa muốn hỏi, có cần cô ở lại cùng An Hạ không?

Ngô An Hạ lắc nhẹ đầu, đây là vấn đề của riêng An Hạ, cô đã làm phiền Trịnh gia rất nhiều, lúc này, hãy để cô và anh tự giải quyết.

Phương Hoa buông ra tay An Hạ "Vậy chị đợi em bên ngoài."

Phương Hoa rời đi, căn phòng còn lại một mình An Hạ và La Thành Dương.

Ngô An Hạ hít vào một hơi thật sâu, cố gắng lấy dũng khí để một mình đối mặt cùng anh, chỉ là vừa kịp hít vào một hơi, cánh cửa phòng vừa đóng lại, lập tức La Thành Dương nhấc bổng cô lên đặt cô ngồi trên bàn.

"A...!Anh...!Làm gì vậy?" An Hạ không kịp phản ứng, bị đặt ngồi trên bàn, hai tay không muốn bám lấy anh chống xuống mặt bàn.

"Đến như vậy rồi, em còn không muốn quay về nhà?" Đặt cô ngồi trên bàn, tách hai đùi để bản thân anh chen hông vào, một tay giữ lấy eo cô, một tay anh giữ lấy sau gáy, nâng đầu cô ngẩn lên nhìn anh.

"Em có về hay không?"

Anh đang cho cô một cơ hội, quay trở về với anh liền có thể ở bên cạnh con bé, nhưng trở về nơi đó.

An Hạ lại sẽ bị nhốt trong căn phòng đó, bị giam cầm không khác gì một con thú, ông bà của anh khinh thường, rẻ mạc, anh thì...!Anh thì khi dễ cô, anh đối với cô chỉ có giải quyết nhu cầu, sẽ ôm ấp cô một chút rồi phát tiết trên người cô.

Trở về nơi đó, trở về làm đồ chơi cho anh, làm bình phong trang trí cho căn phòng đó sau.

"Anh...Haha..." An Hạ ngẩn mặt nhìn anh, trong mắt cô chỉ có tuyệt vọng, không còn sợ hãi nữa, chỉ có đau đớn tuột cùng của tuyệt vọng "Cả gia đình anh khinh thường tôi chưa đủ sao? Hôm nay anh khiến mọi người khinh thường tôi."

"Haha...!Nhân phẩm không tốt không thể nuôi con? Bạo lực?" Ngô An Hạ nhăn mày "Là ai?"

Hôm nay, người bên ngoài chê cười cô, phỉ bán cô là kẻ ham vinh mưu sát cả chị gái, nói cô không có phẩm chất làm mẹ, cô là người bạo lực.

Haha, thật đáng cười, sự thật là ai đã hành hung ai?

Là ai đã từng xem coi như một con búp bê để phát tiết, là ai đã nhốt cô lại như một con thú? Là ai?

"Là anh...!La Thành Dương...!Anh lại biến tấu thành tôi" Ngô An Hạ bật cười, nụ cười chỉ có xót thương cho số phận chính mình, đôi mi dài ứa ra hàng nước mắt trong veo "Để đạt được mục đích, anh có thể bỉ ổi đến như vậy sao?"

La Thành Dương nắm lấy gáy cô, nâng đầu cô ngẩn cao, cô hoàn toàn không tránh né anh, mắt nhìn thẳng vào anh cười cợt.

La Thành Dương mím môi, mày tuấn nghiêm lại "Em có về hay là không?"

Cô cứ nói nhăn nói cuội cái gì, cái anh cần là câu trả lời, có quay trở về hay là không, anh đã cướp đi đứa con, cô vẫn không muốn quay trở về sao? Không, cô chắc chắn sẽ theo anh về, anh biết, cô không thể sống thiếu đứa bé này được.

Cô...!Nhanh mở miệng đi chứ, nói rằng sẽ theo anh chở về, La Thành Dương nhẫn nhịn, chỉ vì chờ đợi câu nói ấy.

Ngô An Hạ lại lạnh mặt, con ngươi u tối mờ mịt, khoé môi chua xót cười.

"Quay về để anh tiếp tục khinh miệt tôi sao?"

"Ngô An Hạ!" La Thành Dương trừng mắt, bàn tay nắm lấy gáy cô kéo ngược về phía sau, tay nắm lấy tóc mềm, đôi mắt trừng to hằn lên tơ máu "Em, nói rằng em quay trở về!"

Ngô An Hạ đổi ngược lại không sợ hãi, bất quá, chỉ là hơi đau đầu một chút, cô nhăn mày, đôi mi ướt sũng vẽ ra nụ cười xinh đẹp.

"Haha...!Hahaha..."

Cô chỉ cười, cười trong khi hai hàng nước mắt cứ liên tục chảy xuống, nụ cười vừa chua xót vừa đau khổ.

Không cho anh một đáp án nào cả, cô chỉ cười như một kẻ điên ngớ ngẩn, vừa khóc vừa cười hệt như một đứa ngốc phát bệnh tâm thần.

La Thành Dương bấu lấy eo cô, hai đầu lông màu chau vào nhau, khó chịu với bộ dạng khinh thường này của cô, cô coi thường anh đến như vậy.

Anh đã gần như cầu xin cô quay về, cô lại khinh thường cười cợt, anh rít vào một hơi nóng rực, con ngươi đùng ngầu nổ đom đóm mắt, La Thành Dương đẩy An Hạ nằm xuống bàn, tay tốc lên đuối váy, vén quần nhỏ sang một bên, tức tốc kéo ra chính mình đâm vào bên trong cô.

Nhung nhớ, tức giận, khó chịu, đau lòng, anh đều dồn vào phía dưới phát tiết, đâm vào bên trong chật hẹp mềm mại, cảm giác nhung nhớ được giải toả, khó chịu giảm tải nhưng tức giận xen kẻ đau lòng lại nâng lên.

Anh không biết anh làm gì cô không vừa lòng, anh không biết cô muốn cái gì, càng không rõ vì sao cô mãi không chịu ở bên cạnh anh.

Đâm vào huyệt, La Thành Dương nắm lấy hông An Hạ, điên cuồng trút xuống phía dưới rút cắm.

Cú đâm mạnh khiến An Hạ cứng lại, rùng người, hai vai co rút, tiếng cười trên môi bị dập tắt, hai tay cô ôm lấy hai vai, ôm lấy chính mình, bị vồ đập điên cuồng bắt đầu nức nở xen lẫn rên rỉ.

"Ư...!Tôi ghét anh...!Tôi hận anh.."

Năm ấy, Ngô An Hạ yêu anh vì nụ cười ôn nhu, chỉ vì nụ cười ấy, vì một chút ôn nhu ấy mà kiên trì, giờ đây, cô không kiên trì được nữa.

Cô chỉ là một con người nhỏ bé, không phải người máy mình đồng da sắt, cô cũng có giới hạn, cô...!Không gắng gượng được nữa.

Nụ cười ấy, ôn như ấy, tình cảm ấy...!Vọng tưởng hoá hư vô.

Còn tiếp...!

(P/s: "Chờ ngày gió đông ấm áp" Đã lên sóng mong mọi người ủng hộ nha, đó cũng là một tác phẩm hơi cẩu huyết chút, nữ chính ban đầu giống như người thứ ba ấy, ơ mà đọc vào thấy ngay là người thứ ba mà.

Cơ mà nữ chính không hẳn là người thứ ba đâu, à quên không được tiết lộ, nói chung là mong nhận được ủng hộ của mọi người nà Chu môi hôn gió.)

_ThanhDii.

Truyện Chữ Hay